Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư

Chương 99: Mặc Hoàng 1


Đọc truyện Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư – Chương 99: Mặc Hoàng 1


Lam Nguyệt có chút lo sợ, lần đầu tiên nghe Huyền Tịch gọi đủ cả họ tên nàng.
“Khụ, à…ừm…!Đại Thần, lâu rồi không thấy haha.”
Lam Nguyệt đến đối diện hắn ngồi xuống.

Huyền Tịch không nói gì, chỉ nâng tay rót cho nàng một ly trà, hắn hỏi.
“Một tháng tu luyện như thế nào?”
“Nga, tạm ổn, tu vi đã củng cố vững, công pháp linh thuật cũng có thăng tiến.”
Huyền Tịch khẽ nhíu mày, có chút không hài lòng nói:
“Một tháng chỉ mới vững được tu vi? Với tốc độ tu luyện này của ngươi, đến lúc nào có thể đột phá phi thăng?”
Lam Nguyệt sửng sốt, phi thăng? Phi thăng không phải tu luyện trăm ngàn năm sao? Với lại, Nhân tộc phi thăng, từ xưa đến nay có được mấy người? Hiện tại, nàng còn chưa thành niên có được không! Nàng mới tu luyện chưa được nửa năm a!
“Huyền Tịch, ngươi có phải có hiểu lầm gì với ta không?”
“Nói như thế nào?”
Huyền Tịch nâng mắt, chăm chú nhìn nàng, thật sư nghiêm túc hỏi.
“…ta bao giờ nói muốn phi thăng?”
Huyền Tịch nghe nàng nói như vậy, giọng điệu có chút không vui:
“Ngươi không phi thăng sao có thể theo ta trở về?”
Lam Nguyệt âm thầm trợn mắt, nàng muốn theo hắn về bao giờ, a phi, cái gì mà theo hắn về!
” Ta là phàm nhân! Là Nhân tộc, sao có thể thành Thần? Phàm nhân thăng thần, vô cùng nghịch thiên, ta còn muốn sống thọ, chưa muốn chết!”
Huyền Tịch nhàn nhạt giải thích:
“Ngươi là Thánh Linh tiên thể, huyết mạch bán Thần.

Ngươi đã một nửa là Thần, vì cái gì không thể thành Thần? Mẫu thân kia của ngươi là người của Thần tộc, ngươi không thành Thần, sau có thể tìm ra cái chết của nàng ta?”
Thần tộc? Thánh linh tiên thể, bán Thần chi thân.

Quân Vô Nhai cũng từng nói như vậy.
Nhưng thành Thần sao, ha, ở thế giới kia của nàng, đây chỉ là chuyện tưởng tượng viễn vong.
“Đại Thần, nói vậy ngươi là Thần tộc sao.”
Huyền Tịch nâng ly trà, buông mi mắt xuống, chậm rãi nói:
“…!xem như là.”
Xem như là?
Lam Nguyệt chống tay lên bàn, chăm chú nhìn Huyền Tịch.

Con người này thật kì lạ, đôi khi thật lạnh lùng, đôi khi lại rất quan tâm.


Tổng cảm thấy hắn với nàng cách rất xa, với không tới, chạm không được.

Nhưng sâu trong tiềm thức lại cảm thấy hắn rất quen thuộc, luôn trong vô thức mà tin tưởng hắn.

Tổng cảm thấy ai cũng có thể phản bội nàng, hãm hại nàng, duy chỉ gắn sẽ không.
“Đại Thần, có phải kiếp trước ngươi nợ ta không?”
Bàn tay Huyền Tịch hơi rung lên, nước trà thế nhưng đảo ra ngoài một chút.

Đáy mắt hắn xẹt qua một chút mê mang, một số hình ảnh thấp thoáng hiện ra trong đầu, lại muốn nhìn đều nhìn không rõ.

Hắn thật khẽ nhíu mày, khẽ đến Lam Nguyệt vẫn nhìn hắn chằm chằm đều không nhìn thấy.

Hắn đem tâm tình ép xuống, nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại nói như vậy?”
Lam Nguyệt cười, cười thật sảng khoái, giống như hoa mai nở rộ, đẹp mắt vô cùng.
“Bởi vì kiếp này ngươi mới luôn đi theo ta, giúp ta, bảo vệ ta một cách chu toàn như vậy.”
Nói thì là như vậy, chỉ là Lam Nguyệt biết, kiếp trước của nàng, tuyệt đối chưa từng biết hắn.

Bởi vì nàng mang theo ký ức tiền kiếp mà sống lại.
Theo như huyễn cảnh mà Dung Từ lão giả tạo ra, Phượng Lam Nguyệt chính là một phần linh hồn khác của nàng, chỉ là không biết vì sao linh hồn của nàng lại bị tách ra như vậy.

Có khi lại là một phần linh hồn này của nàng kiếp trước từng gặp hắn đi.
“Vậy sao…”
Lam Nguyệt nghe Huyền Tịch nhẹ giọng nói một câu như vậy, sao đó im lặng.

Lam Nguyệt nâng ly trà lên uống, Huyền Tịch thế nhưng săn sóc đưa cho nàng một khối bánh, Lam Nguyệt cắn một ngụm, lại chuyển chủ đề hỏi hắn.
“Đại Thần, ngươi sao lại thành lão sư của học viện rồi? Ân, Dung lão sư? “
Huyền Tịch liếc mắt nàng một cái, nhàn nhạt nói:
“Kể từ ngày mai, mỗi tối đến chỗ ta, ta dạy ngươi tu luyện.”
“Khụ khụ, cái gì?”
Lam Nguyệt đang uống một ngụm trà bị lời hắn nói làm sặc, lời này thực sự có chút bất ngờ, không đoán được a.

Huyền Tịch chạy đến học viện làm lão sư là vì muốn dạy nàng?
“Lau đi.”
Huyền Tịch đưa cho nàng một cái khăn gấm màu trắng, Lam Nguyệt không chút nghĩ ngợi liền tiếp nhận.

Lau xong, nàng mới ngẩn ra, nàng cũng có khăn mà, mắc gì lấy của hắn dùng?? Tiện tay thật đáng sợ!!
“Đa tạ, bẩn rồi, ta đều cho ngươi cái của ta.”
Lam Nguyệt lấy ra một khối khăn màu xanh nhạt, trên còn thêu chữ Nguyệt, cùng một đóa bạch mai.

Đây là Lạc Y biết nàng thích bạch mai, liền cố ý thêu cho nàng.
“Ừ.”
Huyền Tịch tiếp khăn tay, thu hồi không gian.
“Mấy ngày nữa, học viện tổ chức thí luyện, mười học viên đứng đầu sẽ được tiến vào bí cảnh tu luyện của học viện.

Bí cảnh chỗ này tuy không có đồ tốt, nhưng đối với tu luyện của ngươi giúp ích, ngươi nhất định phải đi.”
Lam Nguyệt nghe nói vậy, tán đồng gật đầu.

Nàng cũng có nghe loáng thoáng về chuyện thí luyện, vẫn luôn chưa có cơ hội tìm hiểu kỹ.
Nàng nhìn Huyền Tịch, đột nhiên hỏi:
“Đại Thần, ngươi hy vọng ta đoạt thứ mấy?”
Huyền Tịch nhìn nàng một cái, câu hỏi ngu ngốc này….!trầm ngâm xong, hắn vẫn là trả lời.
“Hạng nhất.”
Lam Nguyệt cười vô cùng tà mị, nàng chống tay, nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Thật trùng hợp, ta cũng có suy nghĩ như vậy.”
Huyền Tịch liếc mắt nhìn nàng, chần chờ một chút, mới kéo tay Lam Nguyệt:
“Ta đưa ngươi đi gặp một người.”
Lam Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, người đã bị xách lên, trước mắt chỉ thấy một mảnh hoa mắt.

Nhoáng một cái, nàng cùng hắn đã ở trong Quốc sư phủ.

Lam Nguyệt tò mò hỏi.
“Ngươi đưa ta đến đây làm gì?”
“…đi thôi.”
Huyền Tịch nhẹ nhàng nói một tiếng, một tay phụ phía sau, hướng một hướng đi đến.

Lam Nguyệt cũng chỉ có thể đi theo.
Hắn đưa nàng đến hoa viên, trong đình đã chờ sẵn một người.


Một thân huyền y thuần hắc sắc, thắng tắp mà đứng, hắn đưa lưng về phía bên nàng, bóng dáng vừa cao ngạo vừa tôn quý tự phụ.
Có lẽ cảm nhận được nàng và Huyền Tịch, hắn xoay người.

Người này, lúc ở phủ Quốc sư, nàng đã gặp qua một lần.

Lúc đó rõ ràng mắt hắn màu đen, mà hiện tại lại là màu đỏ, một màu đỏ sẫm…!Lam Nguyệt sửng sốt.

Đôi mắt này, giống hệt với Bắc Minh…
Huyền Tịch cũng phát hiện Lam Nguyệt ngây người, lúc đầu hắn dự định im lặng, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại lên tiếng:
“Sao vậy?”
Giọng nói hắn truyền đến, Lam Nguyệt hồi thần, khẽ lắc đầu:
“Không có gì.”
Lam Nguyệt theo hắn vào đình.
“Mời ngồi.”
Mặc Hoàng nói, trước tự ngồi xuống.

Huyền Tịch cùng Lam Nguyệt cũng ngồi xuống.

Lam Nguyệt đánh giá hắn một chút, mở miệng:
“Là ngươi muốn gặp ta?”
Mặc Hoàng khẽ gật đầu, hắn nhìn thoáng qua cổ tay Lam Nguyệt, Phượng Linh giới tựa hồ phản ứng, tỏa ra nhè nhẹ lam quang.

Lam Nguyệt cũng phát hiện ra, nhẹ nhàng phủ ống tay áo, che khuất vòng tay.

Mặc Hoàng chuyển ánh mắt, nói:
“Tên ngươi là Phượng Lam Nguyệt?”
“…Đúng vậy,…”
“Thánh linh tiên thể? Bán Thần chi thân?”
“…Ừm.”
“Ngươi…”
Mặc Hoàng còn đang muốn tiếp tục hỏi, Lam Nguyệt liền đưa tay.
“Dừng!”
Mặc Hoàng nhìn nàng, tựa hồ hỏi nàng có chuyện gì.

Lam Nguyệt không nhìn hắn, chuyển mắt nhìn Huyền Tịch vẫn luôn im lặng ngồi bên cạnh.
“Hắn là ai? Ta đến đây để các người tra khảo sao?”
Nàng nói lời này hết sức bĩnh tĩnh, không có chút thái độ tức giận nào.

Lam Nguyệt rõ ràng vị trí của mình, trước mặt hai người này, nàng không có tư cách đó.
Mặc Hoàng nghe lời này, lần đầu chính thức gặp mặt nói chuyện, hắn vốn đã có chút khẩn trương, hiện tại càng thêm nôn nóng, lo sợ, gương mặt càng thêm lạnh băng không biểu cảm.


Không phải, hắn khiến nàng giận rồi chứ?
Huyền Tịch thấy vậy, lúc này mới lên tiếng giải thích:
“Mặc Hoàng có vài chuyện muốn nói với ngươi, hắn không có ác ý.”
Lam Nguyệt: “…”
Cái bộ mặt cả thế giới nợ hắn kia, là không có ác ý?
Huyền Tịch nhìn Mặc Hoàng, tên này bình thường cao ngạo bao nhiêu, không nghĩ đến ở trước mặt cô ấy lại trở nên hồi hộp lo lắng? Mặc Hoàng từ lúc gặp Lam Nguyệt liền trở nên kỳ lạ, cũng hỏi hắn về nàng, còn đi nghe ngóng thông tin của nàng.

Đúng là không bình thường.
Hắn lại đưa mắt nhìn Lam Nguyệt, rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ Mặc Hoàng biết nàng?
Mặc Hoàng lấy lại tinh thần, nhìn thẳng vào Lam Nguyệt, ánh mắt tĩnh lặng của hắn cũng lóe lên nhè nhẹ mong chờ:
“Ngươi là chủ nhân của Phượng Linh Giới sao?”
Lam Nguyệt nghe lời này, đồng tử hơi co lại, bàn tay cũng nhịn không được nắm chặt.

Hắn biết Phượng Linh Giới, hắn làm sao biết!!
“Quân Vô Nhai, Quân Vô Nhai.”
Lam Nguyệt liên hệ Quân Vô Nhai, lại phát hiện hoàn toàn vô vọng, Quân Vô Nhai giống như không nghe thấy nàng!
Lam Nguyệt lúc này mới phát hiện, tinh thần lực lẫn Thần hồn của nàng giống như bị thứ gì đó áp chế! Chẳng lẽ là…
Lĩnh vực tinh thần!!?
Vậy mà xung quanh đây đều bị Lĩnh vực tinh thần bao phủ! Là ai? Huyền Tịch hay Mặc Hoàng? Muốn ngăn nàng trốn vào không gian? Vẫn là ngăn không cho kẻ khác nghe trộm?
Trong lòng Lam Nguyệt suy diễn trăm mối, đột nhiên lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp.

Lam Nguyệt kinh ngạc nhìn lại, phát hiện Huyền Tịch đang nắm tay nàng, Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn hắn, biểu tình trên mặt lại là hiếm thấy mờ mịt.

Huyền Tịch thấy nàng như vậy, trong lòng nhịn không được cảm thấy có chút đáng yêu.

Hắn thế nhưng dùng giọng điệu có chút ôn nhu nói:
“Đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi, hắn cũng sẽ không.”
Lam Nguyệt nghe vậy, mờ mịt biến mất, thế nhưng lại cảm thấy an tâm không ít.

Có hắn ở bên cạnh, nàng thế nhưng sinh ra cảm giác muốn dựa giẫm, trong lòng tựa hồ có cái gì đó đang len lỏi.
“Yên tâm, bản tôn…!ta không có hứng thú cướp đồ của ngươi.”
“Nếu ta nói phải?”
Mặc Hoàng nắm chặt tay, nhưng vẫn dùng giọng điệu nhàn nhạt hỏi tiếp:
“Nếu vậy, có gặp qua Quân Vô Nhai? Còn có trứng rồng hoặc là rồng con cùng Huyết khế?”
Lời này vừa ra, Lam Nguyệt liền trực tiếp từ trên ghế đứng lên, hiện tại không nói đến tư cách hay không, kẻ này biết cũng quá nhiều rồi! Ánh mắt nàng lạnh lẽo như sắp kết băng, lạnh lùng phun ra từng chữ:
“Ngươi rốt cuộc có ý gì!”
Mặc Hoàng này, rốt cuộc đã biết bao nhiêu về nàng! Còn cả Huyền Tịch! Rốt cuộc trước mặt bọn họ, nàng là hoàn toàn bị nhìn thấu một chút cũng không sót sao?
Bọn họ, đều đáng sợ như vậy sao?.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.