Đọc truyện Phượng Tôn Cửu Thiên Khuynh Thành Tuyệt Sắc Linh Trận Sư – Chương 5: Cao Cấp Nhiệm Vụ
___________
Sau khi trở lại tiểu viện, Lam Nguyệt cùng Lạc Y dùng một bữa no nê xong, nàng liền lên kế hoạch huấn luyện bản thân.
Lam Nguyệt gần như lục tung tiểu viện, cuối cùng tìm được một bộ một bộ y phục miễn cưỡng gọn gàng, thoải mái, bước ra sân.
“Phù…!Đầu tiên là chạy vài vòng sân đã.”
Lam Nguyệt bắt đầu chạy, tiểu viện này cũng không lớn lắm, rất nhanh liền sẽ được một vòng.
Sau một canh giờ.
Hộc….!Hộc…!
Lam Nguyệt thở hồng hộc, thân thể này quá yếu nhược, nàng vừa chạy hơn trăm vòng liền đã cố hết sức, xem ra không thể gấp gáp được.
Lam Nguyệt nghỉ ngơi chốc lát, bắt đầu trong sân đánh Thái Cực.
Loại võ này là nàng được một bằng hữu dạy, nàng ta là người của một Cổ Võ thế gia, tinh thông Cổ võ, vô cùng lợi hại, một trong những người nàng khâm phục.
Đánh Thái Cực giúp rèn luyện sức khoẻ, càng giúp thân pháp thêm linh hoạt, nhanh nhẹn.
Nàng cũng rất thích.
Rảnh rỗi liền đem ra tập.
Gần một tháng nay, Lam Nguyệt đều tập trung rèn luyện thể lực, kì lạ là Phong Mị Nhi hay Phượng Lam Thanh đều không có tìm nàng phiền toái.
Lam Nguyệt có để Lạc Y đi nghe ngóng, dường như là Đại tiểu thư Phượng Lam Uyển sắp trở về rồi.
Có lẽ chuyện ở Trù Phòng, hạ nhân vẫn chưa nói cho Phong Mị Nhi.
Lam Nguyệt đối Phượng Lam Uyển không có quá nhiều kí ức, cũng không rảnh tìm hiểu.
Phượng Lam Uyển từ nhỏ đã rời đi Đông Nhạc quốc, Phượng Lam Nguyệt không biết nàng đi đâu, nhưng tựa hồ Phượng Lâm Thiên rất cao hứng.
Sáng sớm, Lam Nguyệt thường lệ đang ở trong sân đánh Thái Cực thì Rầm một tiếng.
Cánh cửa tiểu viện mở tung ra, một đám hạ nhân đùng đùng kéo vào, tiến thẳng đến chỗ Lam Nguyệt.
Nàng cũng dừng tay, quay lại nhìn bọn họ.
Đến rồi a…!Xem ra vị chủ mẫu kia có thời gian quản một phế vật như nàng rồi a…!
Một tên hạ nhân đứng đầu bước lên một bước, cao ngạo nhìn xuống Lam Nguyệt, nói:
“Phế vật! Phu nhân gọi ngươi đến đại sảnh, đưa nàng đi!”
Tên đứng đầu ra lệnh, những hạ nhân phía sau định tiến lên túm lấy Lam Nguyệt, nàng lách người, tránh khỏi bọn chúng.
Tên cầm đầu thấy vậy, nổi giận quát:
“To gan! Ngươi dám phản kháng!”
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nhanh như chớp bắt được cổ hắn đưa lên cao, tên hạ nhân kia hoảng sợ giãy giụa.
“Phế vật! Ngu xuẩn! Buông bổn đại gia ra!”
Lam Nguyệt nhìn hắn, khoé môi khẽ nhếch:
“Một đám tạp nham cũng muốn trước mặt bổn tiểu thư làm càn? Muốn chết?”
Lam Nguyệt vung tay ném, tên hạ nhân vẽ một đường trên không, bay thẳng ra ngoài, ầm một tiếng trùng trùng ngã trên mặt đất, không biết sống chết.
Đám hạ nhân còn lại rung lên, khiếp sợ lùi về sau.
Lam Nguyệt lạnh lùng nhìn bọn họ, nở nụ cười:
“Về nói với chủ mẫu các ngươi, muốn gì liền đến, ta chờ!”
Bọn hạ nhân run lên, cũng không dám phản bác, xem ra nhìn tên kia liền biết điều chút.
“Cút”
Cả đám như được đặc xá, cuống cuồng bỏ chạy, đem theo tên hạ nhân kia không biết sống chết cũng lôi đi.
Lam Nguyệt không nhìn nữa, xoay người vào phòng.
“Cơ thể đã tốt nhiều, xem ra chỉ cần vài ngày có thể tiếp nhận Thiên hoả.”
Lam Nguyệt lẩm bẩm, cứ như vậy cũng không phải cách, nàng cần kiếm tiền a, xem ra phải ra ngoài tìm chút tiền vậy.
Lam Nguyệt trầm ngâm chóc lát, tìm một chiếc áo choàng đen cũ, khoác lên người, ra ngoài.
>>>
Đế Đô, trung tâm Đông Nhạc quốc, cũng là hoàng thanh lớn nhất Đông Nhạc, phố xá phồn hoa náo nhiệt, người người đổ về, buôn bán tấp nập trù phú.
Lam Nguyệt một thân hắc y, đi lại trên đường, xem ra dị giới này cũng không khác phong kiến Hoa Hạ là mấy, chỉ có vẻ không có quy quy củ củ như phong kiến ở Hoa Hạ lắm, quần áo cũng có chút khác biệt, đa số Huyền linh đại lục đều tu luyện linh lực, nên nữ nhân cũng sẽ tập võ, cũng không nhất thiết quần áo dài, cũng sẽ có một ít váy ngắn tiểu cô nương trên đường, nhưng vẫn mang chút nét cổ đại.
Nhận xét xung quanh chóc lát, Lam Nguyệt đến trước cửa một nơi Dong binh đoàn nhận nhiệm vụ gọi là Nhiệm Vụ Đường.
Nàng đội lên đấu bồng, che khuất dung nhan, lúc này mới bước vào.
Bất quá vừa đến cửa, hai cánh tay chặn nàng lại, một giọng nói vui đùa vang lên:
“Tiểu tử, nơi này không phải nơi ngươi có thể ngoạn, mau mau về nhà đi.”
Lam Nguyệt nhìn lại, một tên hán từ cao to đứng trước mặt nàng.
Ánh mắt có chút buồn bực nhìn nàng.
Đám hài tử này, như thế nào luôn hướng chỗ này chạy a! Phiền chết được! Hắn còn chưa có tìm được người phù hợp đâu!
Nàng cũng không nói gì, bỏ qua nam tử tiến vào.
Nam tử thấy nàng không để ý đến hắn, nổi giận, đưa tay định bắt lại nàng.
Bất quá hắn vừa định đưa tay đến, Lam Nguyệt hơi nghiêng người tránh đi, trở tay nắm lấy tay áo hắn, cơ thể mềm mại nghiêng đi, bàn tay vô cùng nhẹ nhàng xoay một vòng, đánh lên người hán tử.
Một chưởng tưởng chừng như tùy ý, lại khiến hán tử bật ra xa, khó khăn lắm mới đứng vững.
Lam Nguyệt thu tay, lành lạnh đứng tại đó.
Hán tử ngốc tại chỗ, sau đó thấy thẹn mà tức giận bản thân không bằng một hài tử.
Nhưng nhiều hơn là kinh ngạc, người này hắn không phải là đối thủ.
Hán tử cắn răng, nắm chặt tay, hơi cúi người nói:
“Vị công tử này, tại hạ mạo phạm, mong thứ lỗi.”
Lam Nguyệt hơi gật đầu, tỏ vẻ không có gì, còn người xung quanh lại là khiếp sợ.
Không khỏi hơi bàn tán.
“Tiểu tử này là ai?”
“Thạch Sơn là một võ giả cao cấp a! Ở Dong Binh đoàn cũng thuộc hàng cao thủ, không ngờ nhất chiêu liền bài lui.”
“Tuổi dường như còn rất nhỏ a.”
“…”
Xung quanh bàn tán Lam Nguyệt cũng không để ý, xoay người đến bản nhiệm vụ.
Hán tử kêu Thạch Sơn kia cũng không để ý, thế giới này cường giả vi tôn, ngươi mạnh ngươi liền có quyền lực, cũng không có gì là nhục nhã.
Thạch Sơn thấy Lam Nguyệt đến bản nhiệm vụ cũng là đi theo, hắn cười hì hì nói:
“Công tử, ngươi muốn tìm nhiệm vụ?”
“Ừ”
Lam Nguyệt tùy ý đáp, cũng không giải đáp hắn cách gọi, nam cũng tốt, nữ cũng được, nàng không quan tâm chuyện này lắm.
Lam Nguyệt lại nhìn một lượt trên bản nhiệm vụ.
Nhiệm vụ đường chia thành Hạ cấp, Trung cấp, Cao cấp cùng Thượng cấp nhiệm vụ.
Cấp càng cao phần thưởng càng nhiều.
Người nhận nhiệm có thể kết bạn lập dong binh đoàn cùng làm nhiệm vụ.
Cũng có thể nhận nhiệm vụ cá nhân.
“Công tử, ngươi có hay không hứng thú vào dong binh đoàn chúng tay làm nhiệm vụ? Chúng ta còn thiếu một danh ngạch a!”
Thạch Sơn lại nói, thái độ như cũ cung kính.
Lam Nguyệt trầm ngâm chóc lát, quay sang hắn hỏi:
“Cái gì nhiệm vụ?”
Thạch Sơn hơi ngẩn ra, bỗng chóc mừng như điên, hắn biết Lam Nguyệt nhận lời, vội vàng nói:
“Là cao cấp nhiệm vụ, săn giết một đầu ngũ giai Xích Kim Sư.”
Lam Nguyệt hơi gật đầu, Cấp 5 cũng không dễ dàng, ít nhất với nàng hiện tại muốn cùng nó đấu cũng không tốt.
“Khi nào đi?”
Như sợ Lam Nguyệt đổi ý, Thạch Sơn vội nói:
“Một tháng sau, điểm gặp tại nhiệm vụ đường này.”
Lam Nguyệt gật gật đầu:
“Được, một tháng sau gặp.”
Lam Nguyệt xoay người rời đi, chợt nhớ cái gì, có chút ngượng ngùng quay lại:
“Ngươi có thể cho ta vay chút tiền sao?”
Thạch Sơn nghe lời này, một mặt mộng bức.
Vị cao thủ này lại nghèo đến mức hướng hắn mượn tiền? Nhầm lẫn chăng?
Bất quá Thạch Sơn cũng là người thật thà, cho Lam Nguyệt mượn mười mai kim tệ.
Lam Nguyệt nói đa tạ sau, tựa hồ cũng cảm thấy không tốt lắm, lại đưa hắn một cái ngọc bội.
“Này xem như ta từ chỗ ngươi cầm đi, đợi có tiền sẽ trả lại.”
“Tốt”
Thạch Sơn cầm ngọc bội trong tay, cũng không nhìn một chút, thu vào.
Lam Nguyệt cáo từ rời đi, Thạch Sơn lại kêu lên hỏi:
“Khoan đã, ta chưa biết tên công tử?”
Lam Nguyệt hơi dừng lại, hơi nghiêng đầu nói:
“Dạ Ảnh”
Nói ra tên này sau, Lam Nguyệt hơi giật mình, bất quá cũng không nhiều để ý.
Một cái tên mà thôi, cũng không phải ý nghĩa gì…!
Nàng xoay người, sau đó bước chân rời đi.
____
Nguyệt Nhi à, có chút mất hình tượng ????.