Đọc truyện Phương thức ly hôn của hào môn – Chương 2: hội sở
Edit: Bạch Lan Tửu
Beta: Yuzu
“Đã có may mắn gặp được đạo diễn Sở, không bằng chúng ta tìm một chỗ uống chút trà tâm sự đi?”
Ở cửa bệnh viện, khóe môi Dương Mân hơi nhếch lên: “Thật ra tôi vẫn luôn rất thích phim điện ảnh của đạo diễn Sở, nhất là bộ…”
“Không, không cần.”
Sở Minh thản nhiên nói: “Tôi còn có việc, lần sau rồi nói tiếp.”
“…”
Dương Mân đảo tầm mắt qua một bên, sau một lát thì hất hất một bên mái tóc xoăn, bày ra vẻ tiếc nuối: “Vậy được rồi, thật đáng tiếc — lần sau chúng ta lại gặp.”
Cô ta xoay người, chậm rãi dẫm đôi giày cao gót đi xuống bậc thang của bệnh viện.
Đây là một bệnh viện tư nhân có các biện pháp an ninh vô cùng nghiêm khắc, dù cho diễn viên có lộ mặt thì cũng không có ký giả vây quanh. Sở Minh nhìn bóng dáng của cô ta biến mất trong tầm mắt xong mới xoay người bước vào đại sảnh của lầu một bệnh viện.
—
Trong phòng bệnh đơn tràn ngập mùi thuốc khử trùng, một ông lão đang an tĩnh nằm ngủ trên giường bệnh trắng như tuyết, quanh thân cắm đầy các loại dụng cụ.
Sở Minh buông khăn mặt ấm trong tay xuống, cúi người dịch góc chăn cho ông lão, sau đó im lặng đi ra khỏi phòng bệnh.
“Bác sĩ, gần đây ông nội tôi thế nào?”
“Mấy ngày nay bệnh tình của người bệnh có chuyển biến tốt, nhưng vẫn cần phải quan sát một khoảng thời gian, cậu yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức điều trị thật tốt cho ông ấy.”
Cách một lớp cửa sổ thủy tinh của phòng bệnh, Sở Minh nhìn về phía ông lão, sau một lát mới nói: “Cảm ơn, vậy xin nhờ bác sĩ.”
Bác sĩ khách sáo vài câu, xuyên qua kính mắt quan sát người thanh niên trước mắt, trong lòng không nhịn được cảm khái.
Ông lão trong phòng bệnh đã nằm ở đây ba năm, vậy mà mỗi tuần người thanh niên này đều sẽ đến thăm người, gió mặc gió, mưa kệ mưa. Trong bệnh viện này, bác sĩ đã thấy không ít nam nữ vì tranh đoạt gia sản mà ném người già trong nhà ở bệnh viện không màng sống chết, ngẫm lại thanh niên này, thật là hiếm có.
Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt bác sĩ không khỏi lộ ra mấy phần thân thiết đối với Sở Minh, đưa cậu đến cửa thang máy.
Lúc đến bệnh viện, ngoài trời còn quang đãng, khi rời đi bên ngoài đã có mưa nhỏ. Trên đường bị kẹt xe, Sở Minh bị kẹp ở giữa một dòng xe dài thật dài, cậu chán muốn chết nhìn cần gạt nước xẹt qua trước mắt hết lần này đến lần khác.
Lúc này có người gọi điện thoại cho cậu, Sở Minh vừa nhấc máy, người bên kia lập tức hăng hái cao giọng nói: “Tôi có thể coi là đã trở lại, gần đây đã nhịn chết tôi rồi, buổi tối cậu có thể cùng tôi đi tụ họp một chút không?”
“Mạnh thiếu.”
Sở Minh mỉm cười: “Không sợ chú Mạnh tóm anh từ bên ngoài về à?”
“Ha, hiện tại ông ấy không quản nổi tôi, mau mau, hẹn địa điểm — bảy giờ tối, vậy chọn hội sở xx kia, cậu thấy sao?”
Sở Minh nói: “Được, đến lúc đó tôi qua tìm anh.”
“Được, đến lúc đó tôi gọi thêm mấy người, đã hẹn rồi thì không được thất hứa.”
Bĩu môi một cái, người bên kia vô cùng vui vẻ cúp điện thoại.
Ngắt điện thoại, Sở Minh gửi cho Bạch Dật một tin nhắn ngắn.
[Lát tôi đến công ty của anh, buổi tối đi ra ngoài với Mạnh Du.]
Tin nhắn ngắn gửi đi cũng không nhận được hồi âm như thường ngày, đoàn xe phía trước bắt đầu từ từ di chuyển, Sở Minh cất điện thoại đi, đạp chân ga.
Cậu chưa về nhà ngay mà đến công ty của Bạch Dật. Cao ốc màu lam mạnh mẽ đứng sừng sững trong trung tâm thành phố, trong màn mưa bốn chữ lớn “Ảnh thị Bạch Thịnh” hiện lên vừa lạnh vừa chói.
Sở Minh vốn định trực tiếp đi tìm Bạch Dật, không ngờ vừa đi vào đại sảnh đã bị lễ tân ngăn cản.
“Xin lỗi tiên sinh, không có hẹn trước thì tôi không thể đưa anh đi gặp Bạch tổng.”
Lễ tân là một nữ sinh nhìn qua mới vừa vào làm, cũng không nhận ra Sở Minh: “Xin anh đăng kí ở đây trước, chờ có lịch hẹn lại quay lại.”
“Hừ, lại một người nữa.”
“Thật mất mặt, hiện tại ai cũng không biết xấu hổ đi vụng trộm với Bạch tổng…”
Một đôi minh tinh nhỏ tuyến mười tám hi hi ha ha đi qua phía sau Sở Minh, giọng nói lộ vẻ trào phúng.
Lễ tân cau mày, vừa định nói gì đó lại chỉ thấy Sở Minh khoát khoát tay với cô.
Cậu lấy di động ra gọi một cuộc, cũng không bao lâu, cửa thang máy chuyên dụng mở ra, một cô gái mặc âu phục được cắt may cẩn thận sạch sẽ lưu loát vội vàng đi đến, nhoẻn miệng cười với Sở Minh: “Đạo diễn Sở, hôm nay rảnh rỗi đến đây à?”
“Ừm, đến tìm Bạch Dật.”
Sở Minh nói: “Anh ta lại đang họp à?”
Thư kí Lạc Tô của Bạch Dật cười nói: “Vâng, chỉ là hội nghị rất nhanh sẽ kết thúc, tôi dẫn anh đi — được rồi.”
Cô quay về phía lễ tân đang hoảng loạn, nói: “Vị này chính là đạo diễn Sở, bạn tốt của Bạch tổng, sau này anh ấy tới cũng không cần đăng kí.”
Lễ tân lên tiếng đáp lời, lại xấu hổ liếc Sở Minh một cái, mang hàm ý áy náy.
Thật ra Sở Minh cũng không ngại, hôn nhân của cậu và Bạch Dật không công khai với bên ngoài, cho nên chỉ có một số ít người biết quan hệ của bọn họ — bị hiểu lầm như vị lễ tân vừa rồi đã không phải là lần đầu nữa rồi.
Hai minh tinh nhỏ đã cười nhạo cậu ở cách đó không xa hơi biến sắc, vừa xấu hổ vừa hốt hoảng, đợi ở một bên đại sảnh chưa được bao lâu đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cửa thang máy chuyên dụng đóng lại, Lạc Tô bấm xong phím tầng mười hai, xoay đầu nói với Sở Minh: “Đạo diễn Sở, đã lâu không thấy anh đến.”
Sở Minh: “Gần đây đều không có thời gian, huống hồ tôi không phải người của Bạch Thịnh, thường xuyên tới cũng không hay lắm.”
Lạc Tô cười hì hì: “Tuy anh không phải đạo diễn của Bạch Thịnh nhưng anh là bà chủ của Bạch Thịnh đó nha. Hơn nữa mỗi lần anh tới, tôi đều không cần nhìn khuôn mặt lạnh như băng kia của ông chủ.”
Sở Minh cười cười, không nói gì.
Thang máy rất nhanh đã đến tầng mười hai, Bạch Dật còn đang họp, Lạc Tô rót trà cho Sở Minh xong, nhận được điện thoại lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.
Phòng làm việc rộng rãi thoáng mát không còn ai khác, cách bày trí cũng không thay đổi mấy so với lần trước Sở Minh đến. Cậu bưng trà nóng dạo quanh một vòng, phát hiện trên bàn làm việc nhiều thêm một khung ảnh.
Trong khung ảnh có một bức ảnh kỳ lạ, trong ảnh cũng chỉ chụp bóng lưng mà không thấy được khuôn mặt. Không biết tại sao Sở Minh luôn cảm thấy bóng lưng kia nhìn có hơi quen mắt, không nhịn được cầm lên quan sát một hồi.
Cuối cùng cậu vẫn không nhìn ra được cái gì, ngay lúc cậu chuẩn bị buông khung ảnh trong tay xuống, từ phía sau vang lên một giọng nói vừa trầm thấp vừa lạnh lùng.
“Buông.”
Bộ tây trang màu tối quý giá bọc quanh thân hình cao ngất thon dài của người đàn ông, Bạch Dật lạnh mặt bước nhanh về phía cậu, còn chưa đợi Sở Minh kịp làm ra hành động gì đã giữ chặt lấy cổ tay cậu, cứng rắn đoạt lại khung ảnh trong tay cậu.
Sở Minh bị đẩy lui về phía sau một bước, trải qua một đêm dằn vặt, thắt lưng đụng phải cạnh bàn làm việc sắc nhọn khiến cậu đau đến nỗi rên khẽ một tiếng.
Bạch Dật liếc cậu một cái, chà lau khung ảnh kia một cách tỉ mỉ, rồi nhẹ nhàng đặt lại lên bàn làm việc.
Thái độ quý trọng của anh rất khó để không khiến Sở Minh liên tưởng đến “ánh trăng sáng” kia, bởi vậy đại khái đã có đáp án về người chụp trong ảnh.
“Xin lỗi đã động vào đồ của anh.”
Sở Minh nói: “Hôm nay tôi đến chỉ muốn nói với anh một việc.”
“Nếu như là nói nhảm thì không cần nói.”
Bạch Dật hờ hững nói: “Tôi không có thời gian nghe cậu nói cái này.”
Sở Minh sớm đã quen với thái độ của anh, bây giờ cũng chỉ bình thản: “Dĩ nhiên không phải nói nhảm, tôi chỉ muốn nhắc anh, hôn nhân của chúng ta…”
“Bạch tổng!”
Trùng hợp là đúng lúc đó Lạc Tô vội vã đi tới, vội vàng nói: “Có một hạng mục cấp bách xảy ra chút sai sót, cần anh đi qua thị sát một chuyến!”
Nửa câu sau Sở Minh định nói bị cắt đứt, mà Bạch Dật cũng không định ở lại để nghe cậu nói tiếp, anh đứng thẳng dậy đi ra ngoài.
Sở Minh: “…”
Dưới tình hình khẩn cấp, Lạc Tô cũng đã quên trong phòng làm việc còn có Sở Minh, bấy giờ chợt nhận ra, vội vàng muốn nhắc nhở Bạch Dật, kết quả là Bạch Dật chỉ bỏ lại một câu: “Đưa cậu ta về.” sau đó đầu cũng không ngoảnh lại, trực tiếp rời đi.
“Ngại quá, ngại quá, khiến anh trở về tay không một chuyến rồi.”
Lạc Tô không thể làm gì khác hơn là áy náy nhìn về phía Sở Minh: “Vậy hay là… anh chờ anh ấy về nhà rồi lại nói vậy?”
Sở Minh lắc đầu: “Quên đi, ngày mai tôi quay lại.”
Bạch Dật rất ít về nhà, cũng sẽ không nhận điện thoại và trả lời tin nhắn của cậu, huống hồ loại chuyện thế này nên gặp trực tiếp rồi nói mới là phương thức giải quyết tốt nhất.
Tuy rằng không rõ tình hình bên trong lắm, nhưng Lạc Tô hiểu là mình đã phá hỏng chuyện giữa hai người, không thể làm gì khác hơn là nói một loạt lời áy này, sau đó lại đưa ra đề nghị để tài xế của Bạch Dật đưa Sở Minh về, nhưng bị Sở Minh từ chối.
Cậu không về nhà ngay, mà là lái xe vòng vài vòng trên đường, tiêu phí hết thời gian một buổi chiều xong mới chạy đến chỗ đã hẹn với Mạnh Du.
Mạnh Du là một phú nhị đại không đàng hoàng mà cậu biết, bình thường đều thích đua xe đánh bài, mấy năm trước đột nhiên nổi hứng muốn tiến quân vào giới giải trí, náo loạn với người nhà mấy lần, cuối cùng khiến ba anh ta nắm lỗ mũi đưa vào hàng ngũ nhóm người mới nhảy dù[1] trong bộ phim đầu tay của Sở Minh – 《Thanh Hà》.
[1] 空降 (nhảy dù): chỉ người nghiệp dư, giữa đường rẽ ngang làm nghề này.
Trong đó anh ta diễn vai nam số ba, cũng coi như ông trời thưởng bát cơm, ngay lần đầu quay chụp đã phát huy xuất sắc. Về sau bộ phim kia của Sở Minh còn lấy được giải Đạo diễn xuất sắc nhất, Mạnh Du cũng theo đó mà tiểu bạo một thời gian, lúc đang ở đỉnh cao, mắt thấy tiền đồ sau này rộng mở, anh ta đột nhiên rút khỏi làng giải trí.
Lý do rút lui là ngại quay chụp vừa mệt vừa khổ nên không muốn làm nữa, loại lý do này càng khiến ba anh ta tức giận hơn, từ đó về sau thì không còn quản đứa con trai này nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Tuy rằng sự nghiệp trong làng giải trí của Mạnh đại thiếu gia thất bại, nhưng quan hệ giữa anh ta và Sở Minh vẫn luôn duy trì, qua nhiều năm như vậy vẫn không nhạt đi.
Khi Sở Minh chạy đến một hội sở cao cấp theo thời gian đã hẹn, trong phòng bao đã có một đám người tụ họp ồn ào.
Những người này đều là phú nhị đại chơi chung với Mạnh Du hoặc là người trong giới, vừa thấy Sở Minh đã ồn ào nói cậu đến muộn, phải phạt rượu, còn đẩy mấy minh tinh nhỏ trắng trắng mềm mềm muốn ấn vào bên người cậu. Mạnh Du “ai ai” vài tiếng, đẩy đám người kia, kéo Sở Minh ra.
“Đi đi đi, đừng bày ra cái dáng vẻ làm mất mặt tôi.”
Anh ta đạp nhẹ một cú về phía phú nhị đại hăng hái ép rượu nhất, cười nói: “Uống rượu của cậu đi.”
“Mạnh thiếu lại bao che khuyết điểm rồi!”
“Đạo diễn Sở cũng không cần cậu che chở đâu.”
Mấy con ma men phát ra một trận cười vang, Mạnh Du xoay người lại thấy Sở Minh đang cười như không cười nhìn anh ta.
Biểu cảm kia anh ta đã quá quen thuộc, thấy vậy lòng anh ta lập tức sợ hãi, vội vàng dẫn người đến một chỗ yên tĩnh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, xin lỗi, có một số người không phải do tôi mời tới, là bọn họ sống chết muốn đến, có cản cũng không cản được.”
“Bọn họ đương nhiên sẽ đến, ai bảo anh là Mạnh thiếu gia đây.”
Sở Minh lấy một bình rượu từ tủ rượu nhỏ ra, cậu mở nắp rót cho mình nửa ly: “Lần sau còn như vậy, đừng nghĩ đến chuyện mời tôi qua đây.”
“Được được, yên tâm yên tâm, lần sau nhất định sẽ không để cho bọn họ đến nữa.”
Mạnh Du nói: “Ôi, cậu cũng cho tôi một ly đi.”
Sở Minh: “Tự mình rót.”
Hai người ngồi một góc uống rượu nói chuyện phiếm, trong lúc đó vẫn luôn có người bưng rượu đến bắt chuyện. Mới đầu Sở Minh còn kiên nhẫn ứng phó, về sau thấy hơi phiền nên tìm cớ đi ra ngoài.
Ào ào —
Trước bệ đá cẩm thạch, bọt nước bắn ra, dòng nước trong suốt chảy từ cổ tay trắng ngần xuống đến năm đầu ngón tay thon dài, Sở Minh cúi đầu rửa mặt, coi như dưới tác dụng của cồn thôi miên bản thân một chút.
Cậu hơi sửa lại ống tay áo, đi ra khỏi toilet, vốn định đi thẳng về phòng bao, nhưng ngay tại cửa toilet lại vô tình nghe được một cái tên quen thuộc.
“Anh Bạch Dật…”
Trên hành lang cách đó không xa, một đường trải thảm nhung đỏ, ánh đèn rực rỡ rơi xuống một góc cuối hành lang, cả người một thiếu niên có thân hình nhỏ nhắn đang dựa sát vào một người khác, đầu ngón chân kiễng lên, hai tay vòng qua cổ của người nọ.
Sở Minh: “…”
Dưới ánh đèn, gò má tuấn tú của người đàn ông chìm trong bóng tối, không nhìn thấy biểu tình trên mặt. Thân hình anh mảnh khảnh, sống lưng thẳng như thanh kiếm — kia không phải là một tư thế tiếp thu, nhưng cũng không có ý cự tuyệt.
“Anh Bạch Dật, em thích anh, thích rất lâu rồi…”
Thiếu niên kia ý loạn tình mê cọ lung tung trên người Bạch Dật, trong mắt toàn là si mê: “Ngày mai em đã phải ra nước ngoài rồi, anh có thể… ngay lúc này…”
Cậu ta run rẩy muốn cởi cà vạt của Bạch Dật, lại còn muốn hôn môi Bạch Dật— nhưng giây tiếp theo, cổ tay của cậu ta đã bị người đàn ông bắt được.
Sở Minh nhíu mày bước một bước về phía bên đo, đúng lúc nghe được tiếng Mạnh Du ở phía sau.
“Sở Minh? Cậu ở đó làm gì thế?”
Mạnh Du từ phía phòng bao đi về bên này.
Khi giọng anh ta vang lên, dường như Bạch Dật có khựng lại một chút, sau đó một tay túm thiếu niên trên người xuống, rồi quét ánh mắt lạnh băng về phía bên này.
Mạnh Du đối diện với ánh mắt của anh, bước chân hơi ngừng lại, thầm chửi một câu: “Tôi khinh.”
Giây tiếp theo, trên mặt anh ta đột nhiên hiện lên một tia lệ khí, bước chân nhanh hơn.
Sở Minh: “Mạnh Du!”
Sự ngăn cản của cậu thế mà lại không ngăn được, Mạnh Du gạt cậu qua một bên rồi đi nhanh về phía Bạch Dật, đấm tới một đấm!
Một đấm này thế đến hung mãnh, thiếu niên thét chói tai chạy đi, đầu đụng vào người Sở Minh.
Trong lúc vội vàng, Sở Minh ngửi được trên người thiếu niên có một mùi hương kì quái, trong nháy mắt sức lực giường như bị rút đi hết, chân cậu mềm nhũn, vô lực mà lui về phía sau một bước.
— Thuốc kích dục?
Dược tính kia mãnh liệt như thế, một tay Sở Minh chống vách tường, chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, thân thể dường như bốc lên một ngọn lửa, thiêu đốt đến mức cả người cậu nhũn ra.
Thuốc kích dục ở đâu ra?
Cậu thở dốc, mắt nhắm lại, gian nan suy nghĩ.
Khó trách vừa rồi Bạch Dật…..
Cánh tay tựa hồ như sắp không chống được thân thể, ý thức hỗn loạn không chịu nổi. Trong suy nghĩ lên lên xuống xuống, Sở Minh nghe thấy từ đầu bên kia hành lang lại truyền đến một trận ồn ào.
Tiếng bước chân có lực dồn dập tiến lại gần, khí chất áp bách của người đàn ông ập vào trước mặt. Sở Minh lui về sau một bước theo bản năng, lại bị một cánh tay rắn chắc chế trụ phần eo đã bủn rủn, mạnh mẽ không cho kháng cự mà kéo vào trong ngực người đó.
“Bạch Dật…”
Năm ngón tay nắm chặt vai áo tây trang được làm bằng chất liệu may quý giá của người đàn ông, cả người Sở Minh gần như đã mềm nhũn trên người Bạch Dật. Cậu chau mày, cắn nhẹ khớp hàm.
“Tránh ra.”
Bạch Dật không nói gì, ngón tay lạnh lẽo bóp lấy cằm Sở Minh, anh cưỡng ép người trong lòng phải ngẩng đầu lên đối diện với anh, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống mà thu từng tấc thần thái của thanh niên trước mặt vào trong đáy mắt.
Sau một lát anh mới nói: “Cậu cần tôi.”
Không phải là dò hỏi, mà là khẳng định.
Sở Minh không còn sức mở miệng, mấy lần cậu muốn mở miệng, nhưng lời đến bên môi lại đều hóa thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
Vì vậy mà Bạch Dật cười, trong nụ cười dường như còn mang theo chút trào phúng. Giây tiếp theo anh bế ngang Sở Minh lên, mang theo người bước nhanh rời đi.