Đọc truyện Phượng Tần – Chương 52
Ngày hôm sau
Một đạo thánh chỉ ban ra làm từ quan chí dân đều kinh hãi. “Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết, Thần Khê Quốc bất ngờ khởi binh làm loạn, Hoàng Thượng lệnh cho Hoàng Hậu dẫn năm vạn tinh binh ra chiến biên ải trợ giúp Khanh Vương Gia, mười ngày sau xuất phát, khâm thử.”
Các đại thần bần thần đến lúc bãi triều, liền lưu lại điện thượng mà bàn ra luận vào.
“Không phải chứ? Phái Hoàng Hậu xuất chinh?”
“Hoàng Hậu mất trí nhớ, làm sao có thể cầm binh?”
“Cho dù không bị mất trí nhớ đi nữa thì cũng chỉ là tay thư sinh trói gà không chặt mà.”
“Hoàng Thượng vì sao lại đột ngột quyết định như thế?”
“. . . . . .”
Các quan người câu này, kẻ ý kia mà thảo luận bát nháo.
Một đại thần bèn hỏi: “Cố Quốc Cữu, xin hỏi ngài biết chuyện này không?” Thân là Quốc Cữu, hẳn là phải biết một chút tin tức đi.
“Cái này. . . . . . Cái này. . . . . .” Hoàng Thượng quyết định như vậy quả là có thâm ý, ngay cả Lâm Nhi lần này cũng không có tin tức gì.
“Cố Quốc Cữu, sao lại không nói trước với chúng ta một tiếng?”
Phụ thân là người cực kỳ coi trọng sĩ diện, nay bị chúng quan vây quanh khích tướng mà không có gì nói, không khéo lại phát điên mà hồ đồ. Cố Hải Phong lập tức đi tới giúp cha giải vây.”Các vị đại nhân, Hoàng Thượng lần này quyết định mà không hề báo trước cho hai cha con ta một tiếng, xin các vị đại nhân thứ lỗi.”
Nếu người ta đã nói thế thì chúng quan cũng không mặt dày mà truy vấn nữa. Có khi Hoàng Thượng đúng là không hề nói ra thật. Nhưng vì sao Hoàng Thượng phải thần bí như thế?
Một gã đại thần vuốt râu trắng phớ mà rằng: “Thật không rõ Hoàng Thượng nghĩ cái gì. Trong triều cũng không phải không có quan võ, sao lại phải phái Hoàng Hậu chưa từng cầm binh xông trận ra biên quan ?”
Nghe đến đó, Đoạn Thụy nãy giờ vẫn im lặng bỗng lên tiếng: “Có thể. . . . . . là vì trong triều có gian tế?” Không cho bá quan biết, phái người mình tín nhiệm nhất thân chinh cầm quân hướng biên quan. Nếu đoán thì chỉ có khả năng là trong triều thực có gian tế. Nhưng đáng kinh ngạc nhất là Hoàng Hậu cả văn lẫn võ đều không được mặt nào. Chẳng nhẽ lại có thần binh lợi khí gì khiến kẻ địch bất ngờ mà chiếm lợi thế tiên cơ? Nhớ tới pháo hoa lần trước, Đoạn Thụy cười thầm trong bụng vì sắp có trò vui để xem rồi.
Lời này vừa nói ra, chúng quan người há mồm kẻ trợn mắt kinh ngạc. Thiên hạ đang thái bình thịnh trị mà có kẻ dám to gan thông địch phản quốc? !
Mà cha con Cố Vệ Quốc bị mấy lời này dọa đến chân tay hóa đá cứng đờ. Đoạn Thụy nổi tiếng thông minh nhất nhì thiên hạ, chẳng nhẽ hắn đã đoán ra sự vụ gì?
“Đoạn Thừa Tướng, ngài nói thật đấy à?” Rất nhiều đại thần vây quanh hỏi.
Dù sao thì đây cũng chỉ là mình đoán thôi. Hoàng Thượng có kế hoạch riêng, làm hỏng thì mạng đâu mà gánh tôi. Để tránh đánh rắn động cỏ, Đoạn Thụy “Ha ha” cười lớn, “Không có, ta chỉ là thấy mọi người thảo luận sôi nổi, nói vài câu góp vui thôi mà.
. . . . . .
Đoạn thụy nói xong, cả triều tĩnh lặng. Một con ruồi bay qua cũng nghe rõ.
Đoạn Thừa tướng lại tật cũ khó chừa rồi. Làm sao cứ lúc nước sôi lửa bỏng như thế này lại đem ra đùa giỡn chứ! Rất nhiều người trong lòng bất bình, nhưng vì ngại hắn một thân Thừa Tướng, dưới một người trên vạn người nên không dám đắc tội. Đoạn Thừa Tướng nổi danh nham hiểm.
Thì ra là nói giỡn. Đoạn Thụy thật là tên cợt nhả thâm hiểm. Giỡn chết người mà không thèm đền mạng. Cố Vệ Quốc phụ tử thở hắt ra, chân tay cũng dần ấm lại. Nhưng bọn họ không biết một màn này vừa vặn lọt vào mắt Đoạn Thụy. Đoạn Thụy mắt lóe tinh quang, tự khen mình thông minh tuyệt đỉnh.