Đọc truyện Phượng Tần – Chương 50
Lạc Quân Tường và Lạc Quân Tề theo sát gót Phượng Tần-người đang mang vẻ mặt đắc ý muôn phần- tiến vào phòng thí nghiệm ở Vĩnh Tường Cung
Trên cửa còn dán tấm thiếp ── chưa phê chuẩn, tuyệt đối không được tiến vào.
Tiến vào trong, họ thấy có nhiều đồ vật kỳ quái mà họ không thể gọi tên đều được sắp xếp theo một trật tự nhất định.
Cuối cùng, theo sát bước Phượng Tần, bọn họ ngừng lại ở trước một vật hình thù quái đản và to lớn, bị tấm vải đen rộng phủ lên.
“Chính là cái này.” Phượng Tần tay phải dùng sức lật tấm vải lên.
Nhất thời, một vật to lớn, hình dạng kỳ dị bằng sắt đúc đen xì hiện ra trước mắt hai huynh đệ. Phía sau dài chừng một thước, cái bệ lớn tầm cái bàn bình thường; bên trên là cái ống vừa dài vừa thô.
“Này. . . . . . Đây là cái gì?” Lạc Quân Tường kinh ngạc hỏi han.
“Đại pháo.”
“Đại pháo?” Nhìn ngang nhìn dọc cũng không hiểu vật này của Hoàng Tẩu làm thế nào mà sát thương được, “Hoàng Tẩu, thứ này thực sự lợi hại như lời tẩu nói chứ?”
Nghe vậy, Phượng Tần mắt lộ ra hung quang nhìn Lạc Quân Tề nói: “Sao vậy, ngươi hoài nghi à?”
Thiếu chút nữa quên Hoàng Tẩu cái gì cũng không so đo, nhưng tuyệt đối để ý chuyện người khác nghi ngờ năng lực của mình. Lạc Quân Tề lập tức nói: “Không phải, Hoàng Tẩu đại nhân đại lượng, thỉnh nói cho tiểu đệ học hỏi đi.”
Quân Tề này ngu ngốc, rõ ràng biết là Tần ghét nhất gì mà! Lạc Quân Tường bất đắc dĩ phải xen vào.”Được rồi, Tần, đừng so đo cùng hắn, đại sự làm trọng.”
“Nể mặt Quân Tường, lần này không thèm chấp ngươi.” Phượng Tần xoay người lại, sờ đại pháo chậm rãi bắt đầu nói: “Thai đại pháo này là làm từ gang, đường kính nửa thước, chỉ dùng với nòng pháo tầm này, tầm bắn xa nhất có thể tới 200 thước, có thể dùng bắn xa cả trên bờ lẫn dưới nước, sức công phá cực đại.”
“Hoàng Tẩu, người nói đạn pháo bắn ra từ đây à?” Lạc Quân Tề cúi sát đầu gần miệng đại pháo, mắt trừng to nhìn vào trong ống, chỉ thấy một mảnh đen tối như mực.
Nhìn khối vũ khí to đùng này, Lạc Quân Tường tuyệt không hiểu được làm sao mà bắn được xa đến 200 thước?”Tần, nơi này không có gì làm đà đẩy, làm sao có thể bắn xa được 200 thước?”
“À! Chuyện này ta sẽ từ từ giải thích cho nghe.” Phượng Tần bắt đầu phân tích:
“Xem đây, phía dưới này là pháo cái, phía trên là thân pháo, còn có bệ đỡ, ta còn thiết kế để cho thân pháo có thể xoay trái phải được, như vậy có thể công kích nhiều hướng. Cấu tạo thân pháo là từ thân quản, pháo vĩ, pháo soan cùng pháo khẩu chế lui khí tạo thành.”
Lạc Quân Tường khó hiểu hỏi han: “Kia Tần, ngươi nói thử nói xem từng bộ phận sử dụng ra sao?”
“Nạp đạn vào phía trước này, đây là họng đại pháo, đạn chạy theo nòng pháo xuống khối hậu. Khối hậu có chứa thuốc pháo.Ở đây có khóa pháo dùng để chặn đường bắn ra của pháo. Châm ngòi ở lỗ điểm hỏa trên mặt khối hậu này để khởi pháo. Khi bắn đi thì lõi đạn pháo phóng ra, vỏ đạn rơi lại. Pháo khẩu rộng cũng là để giảm áp lực bên trong nòng pháo. Khi bắn, châm ngòi trước, chỗ thuốc súng ở ngòi pháo khởi điểm đẩy mạnh, sinh một lượng nhiệt khí lớn, tạo lực đẩy cực mạnh bên trong cho đạn pháo phóng ra, theo đà nòng súng bắn vọt ra ngoài, đến cả 200 thước, theo đường đạn ngắm sẵn bắn về mục tiêu.
“Phượng Tần hứng khởi giải thích
“Thì ra là như vậy.” Theo ý hiểu thì vũ khí này cần châm hỏa dược, Lạc Quân Tường gật gật đầu.”Vậy đạn pháo thì tính sao? Khẩu này có đạn pháo không?”
Phượng Tần tủm tỉm nhìn Lạc Quân Tề đang đưa đầu vào trong nòng pháo mà tay sờ mó lung tung, giọng trầm trêu đùa: “Nếu trong đó mà có đạn, nãy giờ không cẩn thận thì đầu Quân Tề nở hoa rồi.”
Quả nhiên, nghe Phượng Tần vừa nói như thế, Lạc Quân Tề ba chân bốn cẳng vác mạng biến xa khỏi khẩu đại pháo.
Hắn chật vật hỏi han: “Hoàng Tẩu, ta ở đây an toàn không thế?”
Lạc Quân Tường cùng Phượng Tần thấy một màn như vậy, không khỏi cười ha hả, Phượng Tần cười đến nẫu cả ruột gan, cả người lả trên người tình nhân.
Lạc Quân Tề hai tay ôm mặt, giả khóc nói: “Ô. . . . . . Ta thật sự là đáng thương a, bị dọa đến thế , Hoàng Huynh Hoàng Tẩu hai người còn cười thoải mái đến thế, ta thật sự thực hoài nghi chúng ta có phải huynh đệ không, ô. . . . . .”
“Ngươi nói thế, ta cũng tò mò ha. Quân Tường, các ngươi có phải huynh đệ thật không?” Phượng Tần làm bộ không biết sự thật.
“Này thôi. . . . . . Trẫm cũng không rõ lắm.” Lạc Quân Tường hơi nhíu mi nói:
“Trẫm nghĩ nên đi hỏi mẫu hậu thì hơn, xem ngươi có phải là nhặt về không?”
“Ha ha. . . . . .” Phượng Tần cười đến càng thêm lớn tiếng , “Quân. . . . . . Quân Tề, phước lớn nha, nhặt được về làm Vương Gia, khó lắm à.”
“Oa! Ta số khổ a!” Lạc Quân Tề hét lớn.