Đọc truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ – Chương 76: Đại hội Lê Sơn
Rời khỏi “Hồi hồn cốc” đi theo hướng đông, chính là phương hướng đi đến Cảnh Châu và Tề Châu.
Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm hai người bọn họ ở ngã tư đường giằng co
mãi. “Phong Đại Ca, huynh nên về nhà xem một chút, huynh đã một thời
gian dài không về thăm nhà rồi, nhất định là có nhiều chuyện cần huynh
quyết định ! Hơn nữa mẹ huynh nhất định cũng rất nhớ huynh!”
“Vậy đệ cùng ta trở về chứ?” Phong Liệt Diễm chau mày lại hỏi.
Lạc Tuyết lắc đầu, “Ta còn có chuyện phải làm!”
“Vậy là được rồi, chờ đệ xử lý xong mọi chuyện, ta dẫn đệ cùng nhau trở về.” Phong Liệt Diễm vẻ mặt tỉnh bơ nói.
“Phong Đại Ca! Huynh không thể suốt ngày lẽo đẽo theo ta được! huynh ở
cùng ta sẽ gặp nguy hiểm, người Thượng Quan Lôi lúc nào cũng có thể
thích sát ta, thời gian dài, chắc chắn sẽ thất thủ một lần, ta thể để
cho huynh mạo hiểm cùng ta được!” Lạc Tuyết không biết làm thế nào mới
có thể thuyết phục được nam tử cố chấp này được.
“Vân Thiên, đã như vậy, Phong Đại Ca càng không thể rời khỏi đệ, ta
không thể để một mình đệ đối mặt với gió tanh mưa máu, nếu như dệ xảy ra chuyện, ta sẽ hối hận cả đời!” Phong Liệt Dễm nắm lấy tay Lạc Tuyết,
không thay đổi nói.
“Phong Đại Ca!”
“Ha ha, Vân Thiên, sư công không phải đã nói rồi sao? Muốn ta ở bên cạnh đệ chăm sóc đệ, đệ quên rồi sao?” Phong Liệt Diễm mang ra Ngọc Trần tử, Lạc Tuyết tức giận vô cùng, nhưng cũng không có cách nào phản bác, Ngọc Trần Tử trong lòng nàng không chỉ là người thân, hơn nữa còn là người
nàng muốn dùng toàn bộ cuộc đời còn lại để báo ân, cho nên nàng không
thể bỏ qua ý của người.
Lạc Tuyết nói không ra lời, đứng tại chỗ ngây ngốc một lúc lâu Phong
Liệt Diễm dịu dàng đem tay Lạc Tuyết đặt lên khóe miệng, “Vân Thiên,
chúng ta bây giờ đi đâu?”
“Ta cũng không biết, ta thù cha chưa báo, hơn nữa Thượng Quan Lôi giết
hắn là chuyện dễ dàng, nhưng mà trong tay hắn nắm giữ mấy tỉnh hơn nữa
hắn đang đóng quân trong kinh thành nên rất khó đối phó, nếu cứ giết
Thượng Quan Lôi như vậy, vài chục đại quân này làm phản, hoàng thượng
tuy có 30 vạn đại quân có thể kháng cự, hơn nữa hoàng thất khắp nơi có
thể xả thân vì triều đình, trận này phần thắng có, nhưng mà chiến tranh
nổi lên, sợ rằng Nam Chiếu quốc sẽ nhân cơ hội xâm chiếm ngư ông đắc
lợi. Đến lúc đó, dân chúng trong thiên hạ lại rơi vào hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng!” Lạc Tuyết nhớ tới những phân tích của Long Ngự Thiên và nỗi
lo lắng của Lê Sinh Niên, liền thở dài nói.
“Theo tình huống hiên giờ xem ra Thượng Quan Lôi vẫn chưa để lộ ý đồ tạo phản, chỉ sợ cũng chỉ có thể dựa vào Nam Chiếu quốc mà thôi, muốn lấy
người khác ra làm lá chắn cho mình, hắn vẫn án binh bất động, chỉ sợ là
nghĩ cách lấy được sự ủng hộ của Nam Chiều quốc, hoặc sẽ lập một thỏa
thuận với Nam Chiếu quốc, cùng nắm chính quyền hoặc đưa một số thành trì cho Nam Chiếu quốc, đi cầu phải tạm thời an bình.” Phong Liệt Diễm mặc
dù không ở trong triều đình, cũng không khó khăn để đoán ra được huyền
cơ này, lấy sự khôn khéo của hoàng thượng tất nhiên cũng hiểu biết rõ
điểm này.
“Phong Đại Ca nói phải! Nếu là chúng ta có được sự ủng hộ của Nam Chiều
quốc, ít nhất cũng làm cho bọn họ không quan tâm đến cuộc nội loạn trước mắt của Đại Kim chúng ta, trước tiên giải quyết Thượng Quan Lôi, đem
đại quân của Thượng Quan Lỗi gộp vào trong tay hoàng thượng, cả nước một lòng, cũng không cần lo lắng Nam Chiếu quốc xâm chiếm!” Lạc Tuyết nghĩ đến đây giọng nói liền mang theo hưng phấn.
Phong Liệt Diễm nắm lấy tay Lạc Tuyết, hai người từ từ trên đường, hai con ngựa theo ở phía sau.
“Vân Thiên, suy nghĩ của đệ rất được, nhưng để khiến nó thành hiện thực
rất là khó khăn! Nam Chiếu quốc làm sao có thể buông tha cơ hội tốt như
vậy! Quân vương của bọn họ làm sao có thể nghe lời chúng ta được chứ?”
Phong Liệt Diễm trầm tư một hồi, lắc lắc đầu nói.
“Phong Đại Ca, không gạt huynh ta biết thái tử Nam Chiếu quốc Yến Băng
Hàn! Ta đã từng nhiều lần xin hắn không nên gây ra chiến tranh, nhưng ta cũng không thể xác định hắn có nghe ta không.” Lạc Tuyết nghĩ đến Yến
Băng Hàn, giọng nói không khỏi trầm thấp xuống.
“Hả? đệ tại sao lại có thể quen biết thái tử của bọn họ? Nghe nói hiện
giờ Nam Chiếu quốc dường như đều do thái tử làm chủ, quân vương của Nam
Chiếu quốc căn bản không hề hỏi đến nữa. Nếu có thể lấy được được sự ủng hộ cuả Yên Thái Tử, lật đổ Thượng Quan Lôi là chuyện dễ như trở bàn tay rồi!” Phong Liệt Diễm mặc dù kinh ngạc không biết tại sao Lạc Tuyết
biết rõ Yến Băng Hàn, nhưng nghĩ đến đại sự của hoàng thượng có khả năng sẽ thành, cũng rất vui mừng.
“Ừmh, là lần đó đi U Châu đã quen biết.” Lạc Tuyết nhàn nhạt nói, Hi
vọng Yến Băng Hàn không nói thân phận nàng cho bất cứ ai cả. “Phong Đại
Ca, chúng ta đi Nam Chiếu quốc, vừa đúng lúc kẻ thù của ta đang ở Nam
Chiếu quốc, hơn nữa chính là thủ hạ của Yến Băng Hàn, lần ta nhất định
phải bắt Yến Băng Hàn giao người ra!”
“Tốt! Chúng ta đi Nam Chiếu quốc!” Phong Liệt Diễm gật đầu, hai người
xoay mình lên ngựa, đang định lên đường, lại nghe thấy tiếng vang ở sau
lưng, xoay người lại nhìn, bảy tám con ngựa đang chạy về hướng bọn họ,
ngay lập tức một người rống giận: “Mau cút ra chỗ khác! Tránh đường cho
lão tử!”
Lạc Tuyết nhìn Phong Liệt Diễm một cái, chỉ thấy Phong Liệt Diễm đã nổi
gân xanh, nắm chặt nắm đấm, Lạc Tuyết “Ha ha” cười một tiếng, tránh sang một bên, chờ xem kịch vui.
Nhưng con ngựa điên kia đang cách Phong Liệt Diễm khoảng một trượng nữa, Phong Liệt Diễm giơ một tay lên, một đồng xu bắn thẳng ra, “Vút Vút”
bắn toàn bộ vào mắt ngựa, ngựa bị kinh sợ, mắt lại bị thương chảy máu
đầm đìa, “Hí” một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, vó ngựa nâng
lên, người trên ngựa bị hất xuống đất, bầy ngựa giống như phát điên chạy về phía trước.
Mà Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết đứng bên cạnh “Ha ha ha” cười lớn, bảy
tám người này nhếch nhác bò đậy, trên đâu đầy bụi đất, lại nghe tiếng
cười trêu chọc của hai người, “xoạt” rút binh khí ra, nhóm đại hán hung
ác rồi rống giận nói: “Các ngươi giám giết ngựa của bọn lão tử, lão tử
tiễn các ngươi lên Tây Thiên!”
“Được!” Phong Liệt Diễm nói tiếp, cũng cười vui vẻ hướng Lạc Tuyết nói:
“Vân Thiên, đệ nhìn ta đùa giỡn nhé, hôm nay ta sẽ diễn cho đệ xem màn
Võ Tòng giết hổ!”
“Ừ, Phong Đại Ca, miệng của những tên súc sinh kia không sạch sẽ, Ngươi
tốt nhất nhìn một chút đi!” Lạc Tuyết cười càng lợi hại hơn, chỉ vào tên đại hán đang kêu gào kia nói.
“Không thành vấn đề!” Phong Liệt Diễm đáp lời, đại hán kia đã ra tay,
nhanh, chính xác, hung ác, một đao đâm về phía bụn Phong Liệt Diễm,
Phong Liệt Diễm nhẹ nhàng linh hoạt tránh qua, qua hai chiêu, đã thăm dò được chiêu thức của tên đại hán kia, cười lạnh, một chiêu ảo một chiêu
thực, bay xung quanh đại hán kia khiến đầu óc hắn choáng váng, sau đó sử dụng một chiêu rất đơn giản “Tay không đoạt đao” đã đánh rơi đao của
đại hán kia, trong tay đại hán kia không có binh khí, càng không thể
chịu được một quyền đó, bị Phong Liệt Diễm đá bay lên không, sau đó lại
nặng nề rơi xuống đất.
Mấy người kia nhìn thấy vậy, đồng loạt xông lên, nhưng đám người ô hợp
làm sao lại có thể là đối thủ của Phong Liệt Diễm, không đến một khắc
đồng hồ sau, mấy người kia cũng giống như tên đại hán vừa rồi, nằm trên
mặt đất “Gào khóc” thảm thiết.
“Vân Thiên, đệ nói xem có muốn cắt lưỡi của tên súc sinh kia không?
Tránh hắn lại nói những lời nói xấu xa kia ra khỏi miệng!” Phong Liệt
Diễm cầm cây đao kia ở trong tay, khóe miệng chứa đựng nụ cười, hỏi.
Còn chưa chờ Lạc Tuyết trả lời, hán tử kia đã quỳ xuống đất cầu xin tha
thứ: “Đại hiệp tha mạng! Tiểu nhân có mắt như mù, đụng phải hai vị đại
hiệp, xin hai vị đại hiệp khai ân!”
Đại hán tỏ ra nhu nhược, mấy người khác cũng rối rít nói cầu xin bọn họ, Lạc Tuyết đi tới trước mặt, nói: “Phong Đại Ca, thôi, bọn họ nhận sai
là được rồi, lưu cho bọn họ một mạng đi!”
“Đa tạ đại ân của công tử! Đa tạ đại ân của công tử!” Đại hán kia vội
vàng chuyển sang Lạc Tuyết thở dài nói, vừa nói vừa ngẩng đầu liếc nhìn
thoáng qua nam nhân áo trắng, “A!” một tiếng kêu sợ hãi, mấy người khác
lên cũng đồng loạt lui về phía sau.
Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết vẻ mặt nghi ngờ hỏi, Phong Liệt Diễm lớn tiếng quát: “Các ngươi làm cái gì vậy? Nói!”
Mấy người kia lạnh run, há miệng run rẩy nói: “Xin hỏi. . . . . . Xin
hỏi vị công tử này có phải. . . . . . Có phải là công tử cụt tay Vân Hận Thiên không?”
“Đúng thì như thế nào? Bản công tử đã nói thả các ngươi, sẽ không
nuốt lời! Các ngươi cần gì sợ chứ?” Lạc Tuyết đến gần bảy nam tử kia
nói.
“Công tử không giết chúng ta, chúng ta sẽ tiết lộ tin tức này cho công
tử, nhưng xin công tử ngàn vạn lần không được nói là bọn huynh đệ ta nói ra!”
“Chuyện gì?” Phong Liệt Diễm cũng đến gần lạnh lùng nói.
“Ở mười dặm trước mặt có một tòa Lê Sơn, mười ngày trước có người phát
thiếp Võ Lâm, kêu gọi bất kể là người theo hắc đạo hay là bạch đạo, hôm
nay tề tụ đến Lê Sơn, nói là công tử cụt tay Vân Hận Thiên trên người có một viên dạ minh châu có một không hai, viên dạ minh châu này cất giấu
một tấm bảo tàng, gửi thư kêu gọi mọi người trong võ lâm liên thủ đối
phó vơi người, từ đó đoạt được dạ minh châu sẽ có phần. Chúng tôi không
dám mơ ước, chỉ là đến để xem náo nhiệt.” Đại hán kia nói xong không
quên phủi sạch tự mình, chỉ sợ chọc giận công tử áo trắng trước mặt,
giết bọn họ để xả hận.
“Dạ minh châu?” Phong Liệt Diễm nghe xong rất kinh ngạc, quay đầu nhìn
về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tất nhiên cũng rất khiếp sợ, thật sự nàng
có một viên dạ minh châu, năm đó Long Ngạo Thiên đưa cho nàng, nhớ đến
lúc ấy hắn cho nàng và Thượng Quan Vũ Điệp hai viên khác nhau, nói làm
tín vật giữa ba người, sao hôm nay lại đột nhiên nhắc đến? lại hư cấu
lên bảo tàng kia nữa chứ?
“Bản công tử hỏi các ngươi, Lê Sơn đại hội này có những người nào tham
gia?” Lạc Tuyết không trả lời Phong Liệt Diễm, ngược lại hỏi đại hán
kia.
“Bẩm Vân công tử, ta nghe nói, có rất nhiều nhân vật hắc đạo rất nhiều
năm không xuất hiện trên giang hồ, như “Mạc Bắc Hắc Thất” , “Bách độc
vua”, Bất Bình đạo nhân. . . . . .” Đại hán kia nói một nhóm tên tuổi
lớn, Lạc Tuyết cũng chưa từng nghe qua, nhưng nàng lại nghe rõ ràng được hai cái tên, kích động cắt đứt lời hán tử kia nói, “Ngươi nói nhất định có “Mạc Bắc Hắc Thất” và “Bách độc vua” sao?”
“Lũ tiểu nhân cũng chỉ nghe nói như vậy, vừa rồi cũng do vội vàng đến Lê Sơn để xem náo nhiệt, kết quả. . . . . .” Đại hán kia không dám nói
nữa, lặng lẽ nhìn vẻ mặt trâm ngâm của Lạc Tuyết ,Lạc Tuyết suy nghĩ một chút, lạnh lùng nói: “Tất cả các ngươi đứng lên đi! đi phía trước dẫn
đường! Bản công tử cũng muốn xem một chút, bọn họ muốn đối phó Bản công
tử như thế nào!”
“Vân Thiên! Đệ bình tĩnh chớ nóng vội!” Phong Liệt Diễm vội nói, Lạc
Tuyết nghe vậy hiểu liền hiểu ý của Phong Liệt Diễm, hắn sợ mình không
đủ tỉnh táo, những nàng đã quyết tâm, rất vất vả mới có tin tức của “Mạc Bắc Hắc Thất” , nàng há có thể bỏ qua!
“Phong Đại Ca, có lẽ huynh không biết, “Mạc Bắc Hắc Thất” chính chính là kẻ thù giết cha ta!” Lạc Tuyết cắn răng, toàn thân tràn đầy sát khí.
“Thật? Vậy chúng ta còn chờ gì nữa? Đi!” ánh măt Phong Liệt Diễm cũng lóe lên sát ý, xoay người lại nhảy lên ngựa, kêu lên.
Một nhóm khoảng mười người phi nhanh về phía Lê Sơn, Lạc Tuyết nhanh
chóng thúc giục ngựa, hận không thể lập tức bay đến Lê Sơn, làm thịt bảy người kia.
. . . . . . . . .
Lê Sơn ở phía đông nam ngoài thành Uyển An, địa thế hiểm trở, dựa lưng
vào vách đá, trên núi cây cối khá nhiều, trong vòng trăm dặm không có
một căn nhà nào, vì vậy, người bình thường sẽ không lên núi này. Hôm nay người gửi thư chọn nơi này, chắc chắn là nhìn trúng vẻ hoang vắng ở
đây, mục tiêu của bọn họ cho dù đến đây, tay chân cũng bị gò bó, mà mục
tiêu của bọn họ không phải là viên minh châu, mà là muốn công tử cụt tay chết ở Lê Sơn!
Một nam tử áo đen đeo mặt nạ bằng bạc, mắt phượng nổi lên hàn băng giống như ánh sang lạnh, nhỏ giọng hỏi “Độc Vương, ngươi có nắm chắc không?”
“Lão phu đã nghiên cứu độc dược riêng biệt cho hắn, đương nhiên là có nắm chắc!” thân thể gầy gò kia khinh thường nói.
“Được! Nếu như xử lý việc này thành công, chủ nhân sẽ không bạc đãi cả
ta và ngươi! Ha ha ha. . . . . .” nam tử đeo mặt nạ cười lạnh nói.
“Người đến đã khá nhiều rồi? Cũng nên đến đó thôi!” Nam tử áo đen kia dẫn đầu hường về vùng đắt bằng phẳng trên núi đi.
Trên một mảnh sân trống trải đã tập trung rất đông, tề tụ đủ người bốn
phương mà ở đây có bảy người mặc trang phục giống nhau, đứng ở phía sau
cùng, bên cạnh của bọn hắn còn có một nam tử mặc một thân hoa phục, thân hình cao lớn, này tuấn vĩ bất phàm tướng mạo bẩm sinh đã mang theo tôn
quý ngạo khí, làm người chung quanh liên tiếp nhìn vào nam tử xa lạ này, rối rít suy đoán lai lịch của hắn.
Mà hai mắt của nam tử kia chỉ nhìn chằm chằm vào con đường lên núi, ánh mắt vội vàng tìm kiếm.
Lăng Quân Diệp cũng tới, hắn đứng ở một góc không bắt mắt nhất, đôi tay
khoanh lại, vẻ mặt nặng nề, phàm là hắc đạo hơi có danh vọng một chút
đều đến để chào hỏi hắn, Lăng Quân Diệp không có ý định để ý tới những
người này, hơn nữa nhìn về phía đám người trong ánh mắt mang theo sự
lạnh lùng không thấy đáy, “Các vị phía trước cũng muốn bắt cụt tay công
tử để chia một chén canh sao?”
“Lăng tổng Đà chủ nói thế là quá lời rồi, chúng ta biết rõ ngươi và công tử cụt tay có quen biết, làm sao lại không nể mặt của ngươi chứ? Hơn
nữa công tử cụt tay này cũng là một người khó dây vào, nhưng mà lực hấp
dẫn của viên minh châu này quá lớn, cho nên chúng ta quyết định bảo trì
thái độ trung lập!” nam tử ôm quyền nói. Lăng Quân Diệp hừ lạnh một tiếng, “Lăng mỗ nhắc nhở các ngươi, cho dù
trung lập, các ngươi cũng đã nghe đến danh tiếng của “Mặt quỷ thần y”
rồi chứ, có phải là người các ngươi có thể chọc được hay sao?”
Mấy người đang nói, thì nghe thấy trong sân có người nói, “Các vị yên tĩnh!”
Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn về phía nam tử đeo mặt nạ kia, mọi người ở
phía dưới bất bình, rối rít hô: “Là các hạ phát thiệp võ lâm sao? Vì sao không dùng bộ mặt thật gặp mọi người?”
“Các vị muốn xem, được thôi?” nam nhân kia dùng tay phải nhấc mặt nạ
lên, mặt nạ rơi xuống, dung nhan thanh lệ mang theo chút lạnh lùng xuất
hiện trước mặt mọi người, “Lại là một công tử tuấn tú !”
Mọi người kinh hô, vị Tiếu công tử kia mỉm cười nói: “Tại hạ là Trác
Nhiên! Gần đây ta nghe được một tin tức chính xác, trên tay công tử cụt
tay có một viên minh châu, dùng viên Dạ Minh Châu ấy có thể tìm được một bảo tàng Phú Khả Địch Quốc*!”
(*) Giàu có.
“Chuyện này là thật sao?”
“Nhưng mà võ công của công tử cụt tay này lại rất cao cường!”
“Cho dù võ công hắn có cao đi nữa cũng không thể địch lại được nhiều
người, chúng ta sẽ dùng chiến thuật luân phiên đánh để khiến hắn mệt
chết!”
“Hắn nhưng hắn là đệ tử chân truyền của “Mặt quỷ thần y”, nếu hắn chết, thì không phải rất đáng tiếc sao?”
Vị công tử kia vừa nói xong, hiện trường lập tức sôi trào, mọi người rối rít nghị luận.
Đang lúc này, trong đám người đột nhiên xông ra mấy người, dành đứng ở
phía trước, chỉ vào vị công tử bị lợi ích mê hoặc kia hô lớn “Không
được! Các ngươi không thể động vào Vân công tử! Vân công tử là diệu thủ
thần y, đã từng cứu tính mạng bọn ta, chúng ta quyết cho các ngươi động
vào ân nhân của chúng ta!”
Người nói chuyện là Lục Hải, mang theo hộ vệ gia tộc, vẻ mặt tức giận,
lời vừa nói ra, lập tức kéo được rất nhiều đồng minh, rối rít hướng nhìn về phía Tiếu công tử kia hét lớn, hiện trường hỗn loạn một mảnh, tạo
thành hai phe lớn!
Tiếu công tử này mặt càng ngày càng đen, hướng về phía bách độc vua gật
đầu nhẹ, sau đó độc vương phất tay, bốn phía lập tức lao ra một nhóm sát thủ đã được huấn luyện, chạy đến giết nhóm người Lục Hải, hiện trường
càng thêm rối loạn, những người ủng hộ giết Vân Hận Thiên cũng xông vào
đánh nhau, cho đến khi số người của Lục Hải rơi vào thế hạ phong, thời
điểm thấy sắp không thể địch lại được nữa, đột nhiên có một âm thanh
trong trẻo xuyên qua không khí truyền đến!”Các ngươi thật sự muốn lấy
viên dạ minh châu trong tay Vân Hận Thiên sao?”
Dứt lời, một bóng dáng màu trắng từ trên không nhẹ nhàng bay xuống, rất
tiêu sái, theo sau đó còn có một người, sau khi mọi người dừng đánh nhau mới thấy rõ ràng rồi, thét lên: “Là công tử cụt tay! và Phong thiếu
chủ!”
Lăng Quân Diệp nhìn ngạo khí của Lạc Tuyết, khóe miệng không khỏi cong
lên một nụ cười dịu dàng, nhưng hắn không động, hắn phải đứng ở phía sau giúp Phong Liệt Diễm và Lạc Tuyết trong chừng những tên tiểu nhân này.
Mà đứng Yến Băng Hàn đứng bên cạnh “Mạc Bắc Hắc Thất” lại nhíu chặt chân mày, bên cạnh nàng tại sao lại có một nam tử? Chẳng lẽ đây chính là
người có tin đồn cùng nàng dây dưa không rõ ràng Thiếu chủ Phong gia
Phong Liệt Diễm?
Bên này ngọc tiêu trong tay Lạc Tuyết giống như vô tình giơ lên, đặt ở
khóe miệng đụng đụng, thành công thấy được ánh mắt hoảng sợ của một số
người, Lạc Tuyết cười một tiếng, kêu lên: “Lục Hải!”
Lục Hải đi tới gần, đôi tay ôm quyền nói: “Vân công tử!”
“Tấm lòng của ngươi ngày hôm nay! Vân mỗ nhớ kỹ!” Lạc Tuyết hướng Lục
Hải gật đầu mỉm cười, sau đó nhìn về những người bên dưới, không uy
không giận mà nói: “Hôm nay tất cả mọi người đến đâu vì Vân Hận Thiên,
Vân mỗ rất cám ơn! Muốn tính mạng Vân mỗ, không ngại tiến lên đây, để
Vân mỗ nhìn xem là thần thánh ở phương nào!”
Lời vừa nói ra, mọi người giật mình mồ hôi lạnh toàn thân, nhất là những người vừa phụ họa cho Tiếu công tử kia đồng loạt hoang mang xoay mặt
đi, không dám chống lại ánh mắt của Lạc Tuyết.
Lạc Tuyết vừa cười một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Tiếu công tử đứng ở trong sân kia.
Lạc Tuyết nhìn vẻ mặt không đổi sắc của Tiếu công tử kia một cái, sau đó quan sát lại, trong bụng không nhịn được buồn cười, rồi lại nghi ngờ,
sau đó xoay mặt đăm chiêu nhìn Phong Liệt Diễm nói: “Phong Đại Ca, hôm
nay Hải Đường Nguyệt cô nương muốn tặng cho ta một đại lễ !”