Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 67: Lời đồn bậy bạ


Đọc truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ – Chương 67: Lời đồn bậy bạ

Editor:SunniePham

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi cả “Nghịch Kiếm Các”, bao gồm cả thành Cảnh
Châu, thậm chí là khắp thiên hạ đều đã truyền tin đi khắp nơi. Nội dung
chính là Thiếu chủ Phong Liệt Diễm của Phong gia và công tử cụt tay Vân
Hận Thiên có ‘tư tình’ với nhau, dღđ☆L☆qღđ người người đều ở đây than
tiếc cho một nam nhi tốt như vậy lại bị một nam tử lạnh lùng gần như là
một người hoàn hảo làm cho mềm lòng, cam tâm tình nguyện chặt đứt hương
khói mấy đời của Phong gia.

Cho đến buổi sáng khi Phong Liệt Diễm đi dạo trong thành, mới nghe được mấy lời đồn đại nhảm nhí này, tất
nhiên là hắn cũng tức giận không nhẹ, bộ mặt trở nên đen thui trở về
“Nghịch Kiếm Các”, tìm Lăng Quân Diệp: “Lăng huynh, ngươi biết lời đồn
đãi bên ngoài về ta không?”

“Biết, hôm qua ta đã biết.” Lăng Quân Diệp nhíu mày, bình tĩnh nói.

“Nếu mạng lưới tình báo của Lăng huynh đã sớm truyền tin tức về, vậy tại sao ngươi không nói sớm cho ta biết?” Phong Liệt Diễm đã từ từ bình tĩnh
lại, nhưng vẫn tức giận hỏi.

“Nói sớm cho ngươi biết thì thế nào? Mấy tin đồn này không nên tin tưởng, bây giờ nên làm cái gì thì xử lý
cái đó.” Lăng Quân Diệp nhún nhún vai, nói không sao cả.

“Hừ, ta
làm gì để ý tới những thứ người ta bàn luận ở đường phố, bây giờ điều ta muốn biết chính là, ai đã thả ra những tin tức kia? Người đó có âm mưu
gì ở đây và chỗ nào?” Trong nháy mắt con ngươi Phong Liệt Diễm lặp tức
trở nên lạnh lẽo, nắm chặt tay lại, vang lên tiếng ‘rắc rắc’ đầy vang
dội.

“Ngươi và ta đều suy nghĩ giống nhau! Bây giờ quan trọng

nhất là phải tìm ra người đứng phía sau chuyện này!” Lăng Quân Diệp gật
đầu tỏ vẻ ý nghĩ của mình, sau đó lại nhíu mày nói: dღđ☆L☆qღđ “Còn có
Vân Thiên, không biết là trong lòng hắn sẽ nghĩ thế nào đây? Ta chỉ sợ
hắn vì kiêng dè mà không muốn giao du với ngươi nữa.”

“Không
được! Không thể để cho những lời đồn này ảnh hưởng đến hắn, ta không
muốn cùng hắn tuyệt giao!” Phong Liệt Diễm vội vàng nói xong, lại thấy
Lăng Quân Diệp nhíu mày chặt hơn, giống như là đang phân vân không biết có nên hỏi hay không. Rốt cuộc rất lâu sau hắn mới mở miệng nói: “Diễm, ta có vài lời muốn hỏi ngươi. Không biết ngươi có thể nói thật với ta
không?”

Phong Liệt Diễm ngẩn ra, vì đột nhiên Lăng Quân Diệp lại ấp a ấp úng cho nên hắn nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì? Ngươi nói đi.”

“Ngươi, đối với Vân Thiên thật sự chỉ là quan hệ bằng hữu huynh đệ đơn thuần thôi sao?” Lăng Quân Diệp cẩn thận lựa lời nói.

Lời này lại vừa vặn bị Lạc Tuyết khi đi tới đại sảnh nghe được, nàng ngẩn ra vội đứng lại, núp ở bên ngoài cửa.

Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp đều đưa lưng về phía cửa, Phong Liệt Diễm
bị Lăng Quân Diệp nói thẳng như vậy thì liền ngây ngất một lúc lâu. Một
lát sau, mới mở miệng nói: “Lăng huynh có ý gì?”

“Ý của ta là, có phải ngươi thật sự thích Vân Thiên hay không? Không phải đơn thuần chỉ
là thích trên ý nghĩa bạn bè, mà giống như. . . . . . là cái loại giữa
nam và nữ… giống như là thích đó?” Lăng Quân Diệp hít sâu một hơi, dứt khoát hỏi.

“Lăng huynh!” Giữa hai lông mày Phong Liệt Diễm đã
dấy lên sự tức giận, rồi lại không cách nào cãi lại được. Khép chặt mắt
sau vài giây, rồi hắn mở mắt ra nói: “Chẳng lẽ Lăng huynh cho rằng những lời đồn kia chính là sự thật?”

“Ta chỉ tin tưởng lời nói chính miệng của ngươi!” Lăng Quân Diệp chống lại ánh mắt của Phong Liệt Diễm, bình tĩnh nói.


Phong Liệt Diễm nhìn chằm chằm vào Lăng Quân Diệp, sau một lúc lâu mới nhàn
nhạt mở miệng: “Ta tình nguyện Vân Thiên là một nữ nhi, như vậy thì ta
có thể danh chánh ngôn thuận thích hắn, mến yêu hắn. dღđ☆L☆qღđ Nhưng
cuối cùng hắn lại là nam nhân, nhưng mà ta lại không cho rằng bản thân
lại bị đoạn tụ, bởi vì ta không hề chán ghét những nữ nhân khác, những
nam nhân khác ta cũng không thích. Cho nên, ta cũng không rõ rốt cuộc là mình muốn làm gì? Ta cũng không hiểu loại cảm giác này là gì nữa?”

“Không biết vì sao, khi ở gần ta lại muốn hôn hắn, muốn bao dung tất cả các
khuyết điểm, thương tiếc sự đau đớn tận sâu trong lòng hắn. Hắn không có ở bên cạnh ta thì ta rất nhớ hắn, chỉ cần thấy được hắn, ta biết mình
sẽ rất vui vẻ. Vì hắn, ta không tiếc đến thành U Châu mà tìm, không tiếc để xuống công việc của Liệt Diễm Sơn Trang, không tiếc làm trái lời dạy của phụ thân đã dạy đi đối lập với Hoàng Thất Đại Kim. Ngươi nói đi đây được coi là cái gì?”

“Ngươi nói Vân Thiên có phải là một loại cổ độc hay không, hắn mê hoặc lòng của ta?” Phong Liệt Diễm nhíu mày lộ vẻ sầu thảm mà hỏi.

Mà Lăng Quân Diệp đã bị lời nói thản nhiên
trong lòng của Phong Liệt Diễm làm cho kinh ngạc vô cùng, không cách nào trả lời vấn đề của hắn, bởi vì hắn cũng có cảm giác giống như vậy.
dღđ☆L☆qღđ Phải nói là, hai người bọn họ đều trúng độc của Vân Thiên rồi, chỉ là tính tình của Phong Liệt Diễm hướng ngoại nên biểu hiện ra rất
rõ ràng, còn hắn thì luôn kín kẽ trầm ổn, người ngoài nhìn không ra mà
thôi, nhưng đến cuối cùng hắn lại không lừa được tim của mình.

Lăng Quân Diệp cười tự giễu, lại mang theo lời nói an ủi khuyên can: “Diễm,
thuận theo tự nhiên đi! Cuộc sống luôn thay đổi không lường được, có lẽ
có một ngày chúng ta cũng sẽ đi ra được, nhìn thấy một bầu trời khác.”

“Ha ha, không ngờ Lăng huynh lại có thể nói sâu xa tới vậy. . . . . . Ngươi nói chúng ta? Ha ha, ta hiểu, ta sớm nên nghĩ tới, ngươi đối với hắn
tốt hơn so với người khác rất nhiều, còn nữa ngươi không ngừng chiều
chuộng hắn, so với ta cũng giống như nhau. . . . . .” Phong Liệt Diễm
cười khổ thở dài nói.


Lạc Tuyết đờ người đứng ở ngoài cửa, ngón
tay khẽ run, trong lòng không ngừng nhảy loạn, muốn rời khỏi nhưng bước
chân lại đứng yên không cử động được. Nàng hung hăng bấm vào bả vai của
mình, rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, lảo đảo lùi về sau vài bước, từ từ trở về căn phòng nàng đang tạm ở. Nàng nằm ở trên giường, dùng chăn che dấu sự thật, nhưng mà nước mắt lại như hạt châu không ngừng trút xuống, bản thân nàng thật bất lực.

Đợi nàng xử lý xong những chuyện của mấy người cần trị bệnh, nàng sẽ lặp tức rời xa Phong Liệt Diễm và Lăng Quân Diệp. Nhất là Phong Liệt Diễm, hắn đã làm quá nhiều chuyện cho nàng,
nàng không đành lòng lừa gạt bọn họ nữa, nhưng mà nếu nàng làm nữ nhân…
nàng đã không có tư cách yêu cầu quyền lợi làm một nương tử nữa rồi. Một khi sự thật được tiết lộ thì thân phận của nàng vẫn còn là trắc phi của Kim Trang Thân Vương, trừ khi Long Ngạo Thiên cho nàng một tờ hưu thư,
nếu không thì làm sao nàng có một cuộc sống tự do mới được?

Lạc
Tuyết càng nghĩ càng phiền não, nhớ tới chuyện còn phải dẫn Phong Liệt
Diễm đi tới “hồi hồn cốc” gặp Ngọc Trần tử. Cho nên tạm thời nàng vẫn
không thể rời đi, phiền não lại dâng lên, nàng nhắm mắt lại ngủ cái gì
cũng không muốn nghĩ.

Đến buổi trưa, nhóm người lần trước lại
tới”Nghịch Kiếm Các” cầu kiến công tử cụt tay Vân Hận Thiên. dღđ☆L☆qღđ
Phong Liệt Diễm đi ra phía sau hậu viện tìm Lạc Tuyết. Lúc này Lạc Tuyết đang ngủ say, khi nghe được tiếng gõ cửa, thì mới đứng dậy đi mở cửa,
khi nhìn thấy Phong Liệt Diễm, nàng lại nhớ tới tình ý của Phong Liệt
Diễm đối nàng, đột nhiên trên mặt nóng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ,
ngượng ngùng nói: “Phong đại ca có chuyện gì sao?”

Kể từ lúc
Phong Liệt Diễm nới những lời kia với Lăng Quân Diệp xong thì tin thần
vẫn chưa ổn định lại được, lúc này lại nhìn thấy Lạc Tuyết, làm cho nhịp tim của hắn đập không ngừng, nghe được câu hỏi của Lạc Tuyết, hắn mới
miễn cưỡng khôi phục lại tâm tình của mình, rồi trả lời nàng: “Vân
Thiên, người đã đều tới, đang đợi ngươi đó.”

Lạc Tuyết gật đầu, “Được, ta tới liền.”

Hai người đi song song với nhau cũng duy trì sự im lặng, không khí vô cùng
kỳ lạ, đột nhiên đoạn đường ngắn đi tới đại sảnh lại trở nên rất dài,

vất vả cầm cự được đến cửa đại sảnh. Cuối cùng Lạc Tuyết cũng đã có
quyết định, đột nhiên dừng lại trịnh nói với Phong Liệt Diễm: “Phong Đại Ca, cám ơn huynh!”

Lạc Tuyết nói xong không đợi Phong Liệt Diễm
trả lời, thì vẻ mặt liền trở nên lạnh lẽo, đi thẳng vào đại sảnh, bỏ lại một mình Phong Liệt Diễm đứng tại chỗ tim đập không ngừng .

Cả
đại sảnh đang nhốn nháo nhưng khi thấy công tử cụt tay tới thì lặp tức
trở nên yên lặng khác thường, Lạc Tuyết đi tới phía trước, đứng đối mặt
với mọi người, hắng giọng nói: “Chư vị, hôm nay Vân mỗ muốn hỏi mọi
người một vài vấn đề.”

“Bây giờ thiên hạ nổi lên lời đồn đãi khắp bốn phía, nói cụt tay công tử Vân Hận Thiên ta và Phong thiếu chủ có
quan hệ không đứng đắn. dღđ☆L☆qღđ Vân Hận Thiên không thẹn với lòng, lúc mới vào giang hồ thì quen biết được Phong đại ca, Phong đại ca thông
cảm vì Vân mỗ một mình không cha không mẹ, cho nên mới đối xử với Vân mỗ như huynh đệ khác họ mà chăm sóc tận tình. Hôm nay có người cố tình
muốn hãm hại thanh danh tốt đẹp nhiều năm của Phong đại ca.”

“Hôm nay Vân mỗ đứng trước mặt mọi người nói những lời này, thứ nhất là vì
ta muốn trả lại sự trong sạch cho Phong đại ca, hi vọng mọi người không
cần nghe tiểu nhân nói, nếu không có thể sẽ gây ra hiểu lầm. Thứ nhì là phải nói cho mọi người biết, huynh đệ chúng ta sẽ không vì mấy lời nói
hãm hại nho nhỏ này mà tuyệt giao với nhau, để rồi trúng quỷ kế của
người khác, ngược lại chúng ta nhất định sẽ bắt được người này để hỏi
chuyện.”

Những lời có lực này của Lạc Tuyết vừa vang lên, thì
ngay lập tức lại cả đại sản liền trở nên xôn xao, mọi người rối rít trầm trồ khen ngợi, âm thanh ủng hộ vang vọng lên.

“Vân công tử nên làm như vậy! Phong thiếu chủ là người nào? Tự nhiên lại bị nói thành như vậy, đúng là quá độc ác rồi!”

“Đúng đó, chờ tìm được người đứng sau lưng, ta nhất định phải cho hắn đẹp mặt!”

“Giết hắn! Giết hắn!”

“Đây rõ ràng chính là kế ly gián, sợ Vân công tử và Phong thiếu chủ liên kết lại với nhau!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.