Đọc truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ – Chương 56: Lúng túng cứu người
Trên con đường vắng lặng, một con ngựa trắng chạy như điên. Cây cối thẳng
đứng hai bên lùi về phía sau, thỉnh thoảng truyền đến một hai tiếng chim hót lại lộ ra sự vỗi vã gấp rút như vậy. Mà trên lưng ngựa chủ nhân của nó Lê Lạc Tuyết, lức này chỉ muốn trước khi trời tối, có thể nhanh
chóng đến được thành U Châu.
Cuối cùng trong nháy mắt trước kia
của thành sắp đóng lại, cả người và ngựa của nàng đã đặt chân vào thành U Châu. Quan binh thủ thành thấy là người mặc bạch y hôm trước, đang muốn đi lên hỏi vấn đề hôm trước đang bỏ giở, nhưng mà tốc độ của con ngựa
quá nhanh, trong chớp mắt đã vọt vào thành, nên phải đành từ bỏ.
Lạc Tuyết lại ở lại trong gian phòng trong quán trọ mà lần trước đã dừng
lại, vừa định bước vào trong, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến
tiếng đánh nhau, Lạc Tuyết nghi ngờ đi vào, đã thấy một nam tử trên dưới 30 tuổi đang cùng một nam nhân trung niên đang đánh nhau, hai người đều không sử dụng binh khí, tay không so chiêu, bàn ghế đã bị đánh bay khắp nơi, rất nhiều khách quan đang núp ở xung quanh xem, vừa nghị luận vừa
xem náo nhiệt.
Chờ nam nhân trung niên kia xoay người lại trong nháy mắt, Lạc Tuyết đã thấy rõ, hắn chính là bách độc vua!
Lạc Tuyết không hành động gì quan sát động tĩnh, sau trăm chiêu, lúc này
bách độc vua hình như là muốn mau sớm giải quyết xong đối phương, đã hạ
sát thủ trong nháy mắt, sử dụng ngân châm đã tẩm kịch độc bắn về phía
ngực nam tử kia, nam tử kia phát hiện, nhưng mà bách độc vua đã đánh
nhanh một chưởng về phía mặt hắn, vì vậy người này không thể tránh được
kết quả, nếu không phải chết vì độc thì sẽ chết dưới chưởng của người
kia, trong nháy mắt ở giữa lúc sự sống và cái chết, một giọng nói lành
lạnh vang lên trong đại sảnh, “Bách độc vua, quả nhiên đã sử dụng thủ
đoạn! Làm sao chỉ muốn đả thương người khác mà quên trước tiên nên bảo
vệ bản thân sao?”
Giọng nói này vừa vang lên, khiến mọi người
kinh ngạc, bách độc vua cũng kinh ngạc, tốc độ trên tay liền chậm một
bước, mà lời Lạc Tuyết vừa nói ra, ngay lập tức đã xuất ngay một chưởng
“Xuyên Vân Phá Nguyệt” tấn công về phía sau lưng bách độc vua, ép hắn
thu hồi chưởng đang hướng về nam tử kia, nghiêng người quay về, thế
nhưng phản ứng của nam tử kia lại chậm một bước, không kịp tránh mấy
ngân châm độc kia, kêu lên một tiếng sợ hãi ngã xuống đất.
Lạc
Tuyết tức giận vô cùng, hung hăng đánh về phía bách độc vua, tay phải
không ngừng tung chưởng không ngừng biến hóa, đồng thời cánh tay trái
trống không “Soạt soạt soạt” đã đánh mấy chưởng về phía mặt bách độc
vua, một chưởng này lực rất mạnh, lại rịn ra vết máu, tiếp đó lại đánh
một chưởng về phía ngực độc vương, độc vương bị một chưởng này đánh lui
về phía quầy quán trọ, Lạc Tuyết hai chân đứng giữa hai cái bàn, thu hồi chưởng, nói: “Độc Vương lão nhân, ngươi không ngờ Bản công tử còn sống
chứ? Nói cho ngươi biết, thủ đoạn của ngươi đối với bản công tử mà nói
không là gì, cũng chỉ là một Tú Hoa Châm mà thôi, Bản công tử thân thể
đã sớm bách độc bất xâm, ngươi cho rằng ngươi có thể độc chết được Bản
công tử sao?”
“Ngươi! . . . . . . đúng là công tử cụt tay. . . . . . Danh bất hư truyền! Lão phu bội phục! Nhưng y thuật của “Mặt quỷ thần y” chưa chắc có thể cứu được người trong thiên hạ, ha ha ha. . . . . .” Bách độc vua đem hết toàn lực cười thảm, khóe miệng đã chảy ra máu,
nhưng vẫn như cũ khiêu khích nhìn về phía nam tử dưới đất, châm chọc Lạc Tuyết.
“Ngươi hạ độc hại người, Bản công tử liền cố tình muốn
giải độc cứu người, xem thủ đoạn của ai cao minh hơn!” Lạc Tuyết tự tin
cười một tiếng, nụ cười ở trong mắt mọi người, giống như câu hồn Đoạt
Mệnh, làm người ta run rẩy.
“Ha ha ha, hôm nay lão phu bại dưới
tay của ngươi, ngày khác nhất định sẽ mang cả vốn lẫn lãi đòi lại!” Bách độc vua phun ra một búng máu, nói ra những lời ngoan độc, Lạc Tuyết
ngọc tiêu đã cầm trên tay, hai mắt lóe ra sát ý, “Cần gì đến ngày khác,
hôm nay bản công tử muốn ngươi chết không có chỗ chôn thân!”
Nói
qua Lạc Tuyết liền xuất một chưởng, thế nhưng mặc dù võ công bách độc
vua bằng Lạc Tuyết, nhưng kinh nghiệm giang hồ, lâm trận bỏ chạy lại chỉ có hơn chứ không kém, chỉ nghe phịch một tiếng, như có đồ bể ra, ngay
tức khắc cả đại sảnh khói mù tràn ngập, cái gì cũng không thấy rõ nữa.
Lạc Tuyế tmột chưởng này xuất ra vô ích, chỉ đành phải thu hồi, mọi người
thét lên, hỏng, hướng ngoài cửa vọt ra, Lạc Tuyết cũng đuổi theo, đã
không thấy bóng dáng của bách độc vua đâu nữa.
Đáng chết, lại để
cho hắn chạy thoát! Lạc Tuyết vừa mắng xong một trận, chợt nhớ đến nam
tử đã bị trúng độc, vội chạy trở về đại sảnh, khói mù đã tản ra, Lạc
Tuyết tìm thấy nam tử này đang nằm trên một góc bàn bất tỉnh nhân sự,
bay lên về phía đó, đặt trên bàn, đưa tay xem mạch tượng nam tử kia,
hỏng bét, mạch tượng vô cùng yếu, như có như không, trên mặt nam tử kia
đã hiện ra màu xanh đậm, ngực trúng độc sâu và đen một mảnh, Lạc Tuyết
chau mày lại, kêu lên: “Chưởng quỹ, mau chuẩn bị một gian phòng hảo
hạng!”
Chưởng quỹ kia từ lúc hai người kia đánh nhau vì quá hoảng sợ đã trốn xuống dưới quầy, nghe thấy tiếng Lạc Tuyết hét lên, nơm nớp
lo sợ pmà từ dưới quầy bò ra ngoài, lắp bắt mà nói: “Công. . . . . . Tử, trên lầu. . . . . . Người tùy tiện!”
Lạc Tuyết nghe chưởng quầy
nói, nắm trước ngực y phục của nam tử kia, nhảy lên lầu hai, đá văng một gian phòng, đem nam tử đó đặt lên giường, bắt đầu cứu chữa.
Thế
nhưng một khắc sau, Lạc Tuyết lại dừng tay lại, muốn giải độc cho hắn,
nhất thiết phải dùng nội lực bức châm độc trên người nam tử này ra, mà
việc này phải cởi áo của hắn, để ngực trần của hắn để bức độc, nhưng nói thế nào, cô cũng là một nữ nhi, hình như có chút không ổn! do dự một
lát, thôi, không thể chậm trễ được, nếu không người này sẽ không cứu
được.
Vì vậy nàng nhắm mắt lại, cởi ra y phục của nam tử kia ra,
hai chân ngồi xếp bằng, dùng một tay đặt vào phía sau lưng, dùng một cỗ
nhiệt lưu liên tục đẩy vào trong cơ thể nam tử kia, Luồng nhiệt này và
võ công trong cơ thể nam tử dung hợp. phía sau đột nhiên chụp một
chưởng, “Xích” một tiếng, độc châm từ ngực của nam tử kia bay ra.
Lạc Tuyết tiếp tục thúc giục nội công buộc số độc đã xâm nhập vào người nam tử kia dịch chuyển, một khắc sau, Lạc Tuyết mới thu hồi chưởng, thở ra
một hơi, xuống giường, nâng nam tử đó lên, đút cho hắn một viên thất
Huyết Đan, sau đó đem nam tử đó nằm xuống, mới xong việc.
Bị giày vò nãy giờ, Lạc Tuyết tiêu hao không ít nội lực, trên đầu đã thấm một
ít mồ hôi hột, nàng dùng tay áo lau, nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, lúc này mới cảm giác thoải mái rất nhiều.
Lạc Tuyết bước xuống đại
sảnh, bụng đã cảm thấy hơi đói, vừa định gọi chưởng quỹ, lại thấy trước
quầy có một người mặc trường bào màu xanh, đang hỏi chưởng quỹ cái gì,
Lạc Tuyết trong lòng giật mình, bóng lưng này rất quen thuộc?
Đang còn suy nghĩ, đột nhiên chưởng quỹ thấy nàng vội kêu lên: “”Công tử, ngươi nói có phải vị công tử này hay không?”
Người áo xanh kia nghe vậy xoay người lại, cùng Lạc Tuyết bốn mắt nhìn nhau,
trên mặt xuất hiện vẻ vui mừng, “Vân Thiên? Thật sự là đệ?”
Lạc Tuyết đứng ngây ra như một khúc gỗ , Phong Liệt Diễm làm sao lại đến đây?