Đọc truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ – Chương 5: Trang vương phủ cầu hôn
Mười ngày sau, trong lúc Lạc Tuyết đang ngày nhớ đêm mong. Rốt cuộc có một
tin tức kinh thiên động địa truyền đến “Liễm Nguyệt cư” , tin đó truyền
đi từ miệng Cẩm nhi: “Trang Thân Vương đã tới phủ thị lang rồi !”
Lúc này, Lạc Tuyết đang làm nữ công nghe đến ba chữ Trang Thân Vương, bị
kim châm trúng tay cũng không có cảm giác, vẫn là Cẩm nhi nhìn thấy,
nhanh chóng nắm lấy tay Lạc Tuyết, thổi giúp một lát. Lạc Tuyết không để ý chút nào, hồi hộp hỏi: “Đúng là Trang Thân Vương tới sao? Chàng ấy
tới nói gì ?”
“Tiểu thư, là thật, nhưng Vương Gia cùng lão gia nói chuyện gì, Cẩm nhi cũng không rõ.”
Hai người đang đoán mò , thì nha hoàn bênTriển Nguyệt Dung tới mời: “Tiểu thư, lão gia cùng phu nhân mời người tới đại sảnh.”
“Ồ, ta đã biết.”
“Tiểu thư, người chắc chắn là không khẩn trương à? ” Cẩm nhi cười hì hì nói.
“Dĩ nhiên khẩn trương rồi. . . . . . Nha đầu, ngươi lại dám chê cười bản
tiểu thư?” Lạc Tuyết vừa kịp phản ứng, hướng Cẩm nhi vung quyền, Cẩm nhi vừa chạy vừa kêu: “Tiểu thư, nhanh lên, nếu không Trang vương gia có
việc trở về mất!”
Lúc này Lạc Tuyết mới dừng tay, Cẩm nhi giúp
đỡ nàng sửa sang quần áo xong, trang điểm thêm một tý, sau đó liền đạp
hoa sen bước nhanh tới tiền thính.
Từ sau phòng khách, nhìn xuyên qua bức rèm che, Long Ngạo Thiên đã được mời ngồi ghế chính. Lúc này
đang uống trà, cùng Lê Sinh Niên trò chuyện vui vẻ.
Lạc Tuyết đi tới giữa đại sảnh, mang theo nụ cười giống như mùa xuân ấm áp hướng
Long Ngạo Thiên nhẹ nhàng cúi đầu, “Lạc Tuyết ra mắt Vương Gia!”
Nụ cười này, làm người kinh sợ, Long Ngạo Thiên ngây người chốc lát, mới ổn định lại tinh thần, nói: “Tiểu thư xin đứng lên!”
“Tạ vương gia!” Lạc Tuyết đứng dậy, lại hướng Lê Sinh Niên cùng Triển Nguyệt Dung nhẹ chào, “Phụ thân, mẹ.”
“Ừ, Lạc nhi cũng ngồi đi.” Lê Sinh Niên sủng ái cười nói.
“Vương Gia, đây chính là tiểu nữ, hạ quan chỉ có một tiểu nữ, nhi tử còn nhỏ, cũng chỉ mới mười sáu tuổi.” Lê Sinh Niên nói.
“Ha ha, Bổn vương trước đó vài ngày đã gặp Lạc Tuyết tiểu thư, còn phát
sinh một ít chuyện hiểu lầm, nha hoàn trong phủ đại nhân rất thú vị !
Tiểu thư lại là một người tài mạo song toàn!” Long Ngạo Thiên vừa nói
vừa thỉnh thoảng nhìn Lạc Tuyết, trong ánh mắt nhu tình như nước.
“Vương Gia gặp Lạc nhi rồi à ? Nếu như Lạc nhi cùng nha đầu đã làm sai điều
gì, kính xin Vương Gia rộng lượng bỏ qua cho! Nữ nhi còn nhỏ không hiểu
chuyện. . . . . .” Triển Nguyệt Dung nghe thế vội lên giải thích.
“Lê phu nhân không cần để ý, Bổn vương căn bản là không để ở trong lòng .
Bổn vương hôm nay tới , chính là vì chuyện vừa rồi nói với hai vị mà
tới, xin hai vị đáp ứng!” Long Ngạo Thiên âm thanh có trọng lượng nói,
làm cho Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung sắc mặt biến đổi, đây không
phải là lời nói đùa sao? là sự thật?
“Bổn vương còn có chuyện
quan trọng, không tiện ở lâu, Lê đại nhân có câu đáp án chắc chắn thì
phái người đên vương phủ báo cho Bổn vương một tiếng.” Long Ngạo Thiên
đứng dậy nhẹ lay động quạt ngọc, uy nghiêm nói.
“Hạ quan cung tiễn Vương Gia!” Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
Lạc Tuyết không biết rốt cuộc là chuyện gì, ngây người đứng dậy theo, cũng
quên quỳ tiễn, Long Ngạo Thiên đi đến của đại sảnh, dừng lại, xoay người nhìn về phía Lạc Tuyết, khóe miệng cong lên tà mị, cười lớn rời đi.
Lạc Tuyết không biết có chuyện gì, gương mặt thắc mắc nhìn về phía Lê Sinh Niên.
Lê Sinh Niên và Triển Nguyệt Dung nhìn nhau, vẻ mặt hai người tràn đầy phức tạp.
Ba người đều im lặng, lâu sau, Triển Nguyệt Dung mở miệng nói: “Lão gia,
nói thật với Lạc nhi đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải nói. “
“Mẹ, rốt cuộc là chuyện gì?”
Lê Sinh Niên vừa vui ,vừa thương xót nói: “Trước khi con tới , Trang Thân
Vương hướng phụ thân cầu thân! Lúc ấy phụ thân còn tưởng rằng Vương Gia
nói đùa, nhưng mà vừa rồi. . . . . . Haz, không ngờ lại là thật!”
“Lạc nhi, con gặp qua Vương Gia, sao lại không nói cho mẹ?” Triển Nguyệt Dung cau mày nói.
“Cha, mẹ, Lạc nhi không phải muốn lừa gạt các người, chính là ngày con bị
tiểu ăn xin đụng trúng, là Vương Gia ra tay cứu giúp , Cẩm nhi còn tưởng rằng chàng khi dễ con, giáo huấn người ta mấy câu, sau đó cũng không có chuyện gì, Vương Gia rất độ lượng , không tính toán.”
“Xem ra là có lý do cả! Ta đã nói rồi, Trang Thân Vương ra sao mọi người chưa từng thấy qua mà lại tự mình đến phủ cầu hôn? Nhưng mà, quan trọng nhất, Lạc nhi, Trang Thân Vương đã có chính thất rồi, vương phi là con gái Bình
Nam đại tướng quân Thượng Quan Lôi — Thượng Quan Vũ Điệp! Nếu như con
gả đi, chỉ có thể làm tiểu thiếp, thứ phi. Lạc nhi, cha cùng mẹ sẽ không bởi vì sợ đắc tội Trang Thân Vương, mà ép buộc con, ủy khuất con gả vào Trang vương phủ làm thiếp . Chuyện này là chuyện cả đời , ngày mai phụ thân đích thân tới Trang vương phủ nhận lỗi!” Lê Sinh Niên kiên quyết
nói.
“Đúng vậy a, Lạc nhi, hạnh phúc của con so với bất cứ điều
gì cũng quan trọng hơn, cho dù là cha không được làm chức Thị lang này
nữa, chỉ cần chúng ta một nhà bốn người có thể bình an, vui vẻ sống qua
ngày, chúng ta đã hài lòng rồi!”
Triển Nguyệt Dung yêu thương vuốt những lọn tóc Lạc Tuyết rũ xuống trên vai, nhẹ nhàng nhưng chân thật nói.
Lạc Tuyết vẫn im lặng, trong lòng chỉ nghĩ đến những lời Lê Sinh Niên vừa
nói, Trang Thân Vương đã có chính thất rồi ! Nàng muốn cùng người khác
cùng hầu hạ một phu quân sao? Tại sao, ông trời không để cho bọn họ gặp
nhau sớm hơn một chút? Làm thiếp, nàng đành lòng sao? Như vậy là phải
buông tha sao? Làm sao có thể được?
Lạc Tuyết nội tâm xung đột,
Triển Nguyệt Dung nôn nóng, “Lạc nhi, ngươi không cần lo lắng cho cha
mẹ, thực sự, mặc dù đối phương là Thân Vương, là huynh đệ ruột của hoàng thượng, thế nhưng nước Đại Kim vẫn có vương pháp , hoàng thượng là một
minh quân, chúng ta sẽ làm sao cả.”
“Cha, mẹ, các ngươi để cho Lạc nhi suy nghĩ một chút rồi hãy nói. Con đi về trước.”
Lạc Tuyết bước chân nặng nề, như nặng ngàn cân, chậm rãi trở về”Liễm Nguyệt cư” .
Cẩm nhi đứng đón ở cửa, nhìn sắc mặt Lạc Tuyết có chút không thích hợp, liền nói: “Tiểu thư? Có phải đã xảy ra chuyện gì?”
Lạc Tuyết không đáp đi về phía khuê phòng, Cẩm nhi lo lắng đuổi theo, đỡ
lấy Lạc Tuyết, “Tiểu thư? Ngươi không cần làm ta sợ a! Vì sao đi gặp
Vương Gia về, liền biến thành như vậy rồi?”
Lạc Tuyết ngồi vào
trước bàn trang điểm, nhìn trong gương dung nhan tuyệt thế, không nhịn
được than thở, “Ta còn có thể lựa chọn sao?”
“Lựa chọn cái gì nha? Tiểu thư?” Cẩm nhi tò mò hỏi.
“Vương Gia tới cầu hôn rồi.” Cẩm nhi mừng rỡ kêu lên,nhưng lại nghe Lạc Tuyết một câu, “Nhưng chàng đã có vương phi rồi !”
“A? Làm sao. . . . . . Làm sao. . . . . . Có thể như vậy?” Cẩm nhi nói năng lộn xộn.
Lạc Tuyết tự giễu cười, “Ngươi nói, đây có coi được coi là chuyện vui không?”
“Tiểu thư vậy, ngươi định tính thế nào? Thực phải làm trắc phi sao?” Cẩm nhi đau lòng hỏi.
“Ta không biết. Cẩm nhi, ngươi nói xem?”
“Ta là nha hoàn, làm sao dám nói lung tung ? Nhưng Cẩm nhi hi vọng tiểu thư suy nghĩ thật kỹ trước , rồi quyết định, để tránh ngày sau hối hận
không kịp.”
“Ừ, ta biết. Cẩm nhi ngươi cũng hi vọng ta có thể
hạnh phúc, không phải sao?” Lạc Tuyết khẽ mỉm cười, nhẹ nắm tay Cẩm nhi , trong lòng ấm áp, cha mẹ ruột của nàng không ở bên cạnh nàng, tuy nhiên lại gặp được nhiều người yêu nàng như vậy, đây cũng là một niềm hạnh
phúc, không phải sao?