Đọc truyện Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ – Chương 40: Phát hiện ra Nam Cung Nhược Lan
Nhìn vẻ mặt nghi ngờ của Lạc Tuyết, Lăng Quân Diệp cũng không tỏ ra tức giận mà kiên nhẫn giải thích: “Thái tử Nam Chiếu quốc đang chiêu người tài
trong thiên hạ, “Mạc Bắc Hắc Thất” ba tháng trước đã từng đến nơi này,
muốn cùng Nghịch Kiếm Các của ta liên minh, nhưng mà ta không đồng ý,
sau này Lăng mỗ nghe được thủ hạ báo cáo rằng, “Mạc Bắc Hắc Thất” đã
không còn ở thành Cảnh Châu này nữa. Cho nên, Lăng mỗ đoán rằng đối với
thủ đoạn của “Mạc Bắc Hắc Thất”, nhất định bọn chúng sẽ đi Nam Chiếu
quốc.”
Lạc Tuyết không có Diễn đàn Lê Quý Đôn. một chút hiểu biết nào đối với Nam Chiếu quốc, điều duy nhất mà nàng
biết chính là do Ngọc Trần Tử kể về chuyện bốn mươi năm trước Nam Chiếu
quốc xâm phạm biên giới, khiến phụ thân nàng từ đó biến thành cô nhi,
cho nên trong trong tiềm thức của Lạc Tuyết đối với Nam Chiếu quốc chính là bài xích, hôm nay nghe được “Mạc Bắc Hắc Thất” có khả năng rất lớn
là đã quy thuận Nam Chiếu quốc, trong lòng lại kích động hơn, chỉ hận
ngay bây giờ không thể đến Nam Chiếu quốc để kết thúc hết tất cả mọi ân
oán.
“Lăng tổng đà chủ, hôm nay rất đa tạ ngươi đã thẳng thắn nói cho ta biết, Vân mỗ đã quấy rầy nhiều rồi, vì vậy xin cáo từ!” Lạc
Tuyết đứng dậy, nhẹ gật đầu nói.
“Vân công tử hiếm khi ghé thăm
Nghịch Kiếm Các một chuyến, huống chi lúc vừa rồi Lăng mỗ và các huynh
đệ đã đắc tội nhiều với huynh, không bằng công tử ở Nghịch Kiếm Các nghỉ ngơi một chút, để cho Lăng mỗ tận sức của chủ nhà.” Diễn – đàn – Lê – Quý – ĐônLúc Lăng Quân Diệp nói những lời này không có bất cứ một lời nào giả dối,
hắn chỉ muốn nhìn một chút cái người đã khiến Phong Liệt Diễm luôn miệng khen ngợi, rốt cuộc là đặc biệt đến mức nào?
Vậy mà những lời
tiếp theo của Lạc Tuyết lại khiến Lăng Quân Diệp thất vọng, “Không cần!” Lạnh lùng nói xong ba chữ đó, lạc Tuyết xoay người rời đi.
Lúc
Lạc Tuyết bước ra khỏi cửa chính của “Nghịch Kiếm Các”, đầu tiên là thủ
vệ hai bên ngẩng đầu liếc nhìn, sau đó nhanh chóng cúi đầu xuống, cũng
không dám nhìn thêm một lần nào nữa. Lạc Tuyết thoải mái cười lớn “Ha ha ha”, sau đó nhảy lên ngựa, đi mất.
Lăng Quân Diệp bỗng nhiên
nhìn thấy cảnh tượng kia, lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng nam tử mới
rời đi, trong lòng lại có chút mất mát. Hắn và Phong Liệt Diễm kết giao
bằng hữu đa nhiều năm, lúc ban đầu chỉ là tò mò tại sao Phong Liệt Diễn ๖ۣۜĐàn Lê ๖ۣۜQuý ĐônDiễm lại nổi lên hứng thú với một nam nhân bị cụt một cánh tay, nghe nói Vân Hận Thiên được mời ở lại Liệt Diễm Sơn Trang, Lăng Quân Diệp lại càng
tò mò thêm, phải biết rằng Liệt Diễm Sơn Trang sẽ rất ít khi mời người
ngoài ở lại qua đêm, hôm nay khi hắn đi tới trong viện lúc thấy công tử
áo trắng trong truyền thuyết, cụt tay, ấn đỏ, ngọc tiêu, là hắn đã biết
là hắn là người từ đâu đến. qua phút chốc ngắn ngủi chung đụng, cuối
cùng hắn cũng có chút hứng thú. . . . . .
Lạc Tuyết trước khi đến Nghịch Kiếm Các, đã đặc biệt đi nghe ngóng tin tức về nhân vật Lăng
Quân Diệp này. Người này tính cách lạnh lùng bá đạo, không thể nắm bắt,
vừa chính vừa tà, dùng võ công cùng mưu trí của bản thân để thống nhất
cả sáu bang phái ở vùng Tây Nam này, thành lập nên “Nghịch Kiếm Các”.
Ngay cả đến chuyện nam nữ, lời đồn đãi khắp mọi nơi, rằng bên cạnh Lăng
Quân Diệp chưa bao giờ thiếu nữ nhân, mặc dù chưa có phu nhân chính
thức, nhưng người thì rất nhiều, hơn nữa bọn họ đều cam tâm tình nguyện
không danh không phận đi theo bên cạnh Lăng Quân Diệp, cho nên về tình
cảm của Lăng Quân Diệp, mọi người rất vui vẻ kể ra.
Lạc Tuyết trải qua lần gặp mặt ngày hôm nay, nói chung đã tin tưởng lời đồn đãi đó là đúng, từng thứ Diễn ☆ đàn Lê ☆ Quý Đôntừng thứ ở trên người hắn, nhất là chuyện phong lưu háo sắc này, hắn chắc
chắn là được xếp thứ nhất, rõ ràng đối với một “Nam nhân” như nàng mà
vẫn động tay động chân nữa thì không phải Sắc Ma thì là cái gì?
Thời điểm Lạc Tuyết thúc ngựa chạy nhanh đến phạm vi cách “Nghịch Kiếm Các”
hơn mười dặm, đột nhiên thấy mười mấy con ngựa xông đến trước mặt, Lạc
Tuyết đứng ở một bên nhìn đến phía đám người đó, đột nhiên nhìn thấy một người ngồi trên lưng ngựa trên vai có vác một nữ tử, nàng ấy dường như
đang ở trạng thái hôn mê. Lạc Tuyết trong lòng tuy cảm thấy nghi ngờ,
nhưng suy nghĩ lại rốt cuộc nàng ta cũng không có quan hệ gì với nàng,
nên đã thúc ngựa tiếp tục chạy về phía trước. Đợi đến khi nàng đi xa đám người đó khoảng một dặm nữa, Lạc Tuyết đột nhiên dừng ngựa lại, tại sao nàng lại cảm thấy trong lòng rất bất an?
Đám người kia xem ra
không giống thương nhân hay dân chúng bình thường, còn cô nương trên
lưng ngựa này, nhìn màu sắc của y phục trên người, nàng hình như đã
nhìn thấy ở đâu đó rồi? Màu tím? Lưu Tô? Lạc Tuyết lấy tay vỗ trán một
cái, Nam Cung Nhược Lan! Đúng, nhìn vóc người của người này và cả y phục trên người rất giống với Nam Cung Nhược Lan!
Lạc Tuyết nghĩ đến đây, vội quay đầu ngựa lại, phi ngựa dọc đường cũ đuổi theo.
Lạc Tuyết đuổi theo dấu chân ngựa trên mặt đất, cuối cùng lại dừng lại nơi
nàng vừa mới đi ra chính là ở dưới chân núi “Nghịch Kiếm Các”! Chẳng lẽ
là Lăng Quân Diệp đã ra tay? Lạc Tuyết ngẫm lại, quyết định trước tiên
nàng phải biết rõ nàng kia có phải là Nam Cung Nhược Lan hay không rồi
lại nói, nha đầu kia nhất định là vì tìm nàng mới rơi vào tay bọn chúng, nói thế nào, nàng cũng nên cứu nàng thoát khỏi bàn tay của những người
này! Nếu không phải, nàng cũng không muốn quản chuyện này.
Vì
vậy, Lạc Tuyết từ phía sau tường xoay người nhảy lên, ngay đến cả một
tên thủ vệ cũng không biết, nhanh chóng nhảy lên nóc phòng, từ trên cao
quét mắt nhìn xuống mọi người phòng, nhưng lại không phát hiện ra cô
nương mạc y phục mày tím, chẳng lẽ bọn họ không nhốt nàng ấy ở chỗ này?
lúc Lạc Tuyết nghi ngờ, thì bỗng nhiên nghe thấy âm thanh có người nói
chuyện truyền đến, “Tam Đương Gia, người đang ở trong rừng cây bên
ngoài, người xem?” Một giọng nam nhân thật nhỏ vang lên.
“Nếu là
tự nguyện, ta ra trước xem tư sắc như thế nào, nếu như xinh đẹp thì có
thể ta sẽ thu nhận, nhưng mà chỗ Lăng chủ, ta chỉ có thể tận lực thuyết
phục huynh ấy, có được hay không , ta cũng không thể nói chính xác được, ngươi xem được không?” Một người nam nhân trung tuổi khác giọng nói có
vẻ khàn khàn nói tiếp. Sau đó nam nhân lúc trước hình như là suy nghĩ
một chút mới nói, “Được, trước tiên đi xem người trước đã.”
Lạc Tuyết chăm chú nhìn chằm chằm nói phát ra âm thanh, nghe thấy hai người nam nhân này đã nhanh chóng đi ra khỏi cửa.
Lạc Tuyết vận khinh công đuổi theo hai người kia, quả nhiên phía trong rừng có một cô nương mặc y phục màu tím đang dựa vào dưới một thân cây. Chỉ
thấy một nam nhân dùng bàn tay nâng cằm lên cô gái, gọi tên cô nương ấy
sau đó nhìn chằm chằm vào mặt nàng ta, lần này nhìn thoáng qua, Lạc
Tuyết đã thấy rõ khuông mặt, đúng là Nam Cung Nhược Lan!