Bạn đang đọc Phương Tà Chân – Sát Sở – Chương 17: Mãn Thiên Tinh, Lượng Tinh Tinh
Phương Tà Chân nói dứt lời, chuyển thân bước đi.
Nhan Tịch nhìn gã bỏ đi, trong lòng muốn níu giữ, nhưng lời đã ra đến miệng lại kềm lại. Muốn lưu giữ một người, cần phải có lý do, Nhan Tịch cảm thấy mình không có lý do, hơn nữa cũng đã mất đi lý do.
Nhan Tịch đột nhiên nghĩ ra một lý do hợp lý:
– Chàng thọ thương rồi.
Nàng chăm chú nhìn vào vết máu trên áo Phương Tà Chân, tìm được một lý do “danh chính ngôn thuận”:
– Đoạn Mi Thạch là người của Diệu Thủ Đường, chàng đi thế này rất nguy hiểm, chi bằng đến Lan Đình một chuyến, dưỡng thương xong rồi hãy nói tiếp?
– Không phải đến đêm nay ta mới bắt đầu thọ thương.
Phương Tà Chân vẫn không quay đầu lại.
Nhan Tịch đương nhiên hiểu được ý tứ trong lời nói của gã.
So với vết thương năm xưa nàng gây ra cho gã, một chút thương tích nhỏ này nào có đáng gì.
Hồng Tam Nhiệt sải bước đi tới, định chặn Phương Tà Chân lại, đồng thời quay sang Nhan Tịch nói:
– Đại phu nhân, có cần giữ tên này lại không?
“Bất tất!” Nhan Tịch mệt mỏi lắc đầu:
“Y muốn đi thì không ai giữ y lại được”.
Hồng Tam Nhiệt miễn cưỡng buông tay xuống, trợn trừng mắt nhìn Phương Tà Chân.
Dưới ánh trăng, Giản Tấn lặng lẽ đứng nhìn, giống như một con báo ôn nhu văn nhã.
Hoa Triêm Thần đã không còn ở đó.
Là vì nàng xấu hổ? Hay vì không muốn ở lại đây thêm nữa? Hay vì đã có nhiệm vụ khác nên mới không lưu lại?
Nhan Tịch không lưu giữ Phương Tà Chân.
Khi nàng biết được người này chính là Phương Tà Chân, nàng cũng biết là mình không thể lưu giữ được con người này.
Cũng như năm xưa gã không lưu giữ được nàng vậy.
Khi nàng rời khỏi gã, nàng cho rằng mình không thể sống tiếp được, Phương Tà Chân cũng không thể tiếp tục vui vẻ.
Nhưng, mấy năm nay, nàng vẫn tiếp tục sống. Hơn nữa, chỉ cần bản thân không chủ động nhớ đến những chuyện cũ, kỳ thực sống cũng không đến nỗi đau khổ, thậm chí còn có thể vui vẻ qua ngày nữa. Trong cuộc đời của một người bình thường, chỉ cần không tự làm khó mình, thực tế cũng không có nhiều chuyện có thể làm khó được bản thân. Suy xét những việc gì có thể làm, những gì không thể làm, nghĩ những chuyện nên nghĩ, không nghĩ những chuyện không nên nghĩ, mỗi ngày đều tự cho mình một thành công nho nhỏ, nhưng cũng không tham công, ngày ngày cùng người bên cạnh mình chia sẻ vui buồn, người bình thường chỉ cần như vậy thì không còn cầu mong gì nữa.
Những người không bình thường thì không như vậy, con đường mà vận mệnh bắt họ phải đi không nhất định sẽ là con đường mà họ muốn đi.
Có những lúc, nàng vì không quên được đoạn ân tình này mà cho rằng cả đời nàng đều không quên được. Bất quá, nhiều năm trôi qua, nàng hiểu rằng đích thực là cả đời không quên, nhưng không thể quên không có nghĩa là bản thân không thể có những ký ức mới.
Nàng đã từng muốn chết, nhưng con người chỉ cần vượt qua giai đoạn nghĩ không thông thì liền có thể trở về cuộc sống bình thường.
Nàng biết gã hận nàng.
Nhưng gã có hiểu được nỗi khổ tâm của nàng?
Trên đường về Lan Đình, ngồi trong kiệu lắc lắc lư lư, Nhan Tịch cảm thấy mình phảng phất như một u linh không còn hồn phách, nguyên thần không biết đã tiêu tán đi đâu mất.
Thế giới trong ký ức và thế giới trong tương lai đều giống như nhau, một cái chỉ có thể cảm thụ trong lúc hồi tưởng, một cái chỉ có thể đoán biết bằng tưởng tượng. Thế nhưng, chỉ có của hiện tại mới tồn tại một cách chân chính, hơn nữa còn ảnh hưởng đến quá khứ, cải biến được tương lai.
Người vừa rồi Phương Tà Chân vừa nhìn thấy đã làm thay đổi tâm tình của gã, ảnh hưởng đến tín niệm của gã, phá vỡ hình tượng nữ tử trong lòng gã.
Gã rời khỏi Pháp Môn Tự, nhưng không lập tức trở về.
Gã giống như một oan hồn đã mất đi thân thể, lang thang khắp nơi. Đến khi trăng lặn về tây, gã mới trở về căn nhà tranh của Phương phụ.
Ngàn vạn ý nghĩ nổi lên trong đầu gã, song quyết định lại chỉ có một.
Vô luận thế nào, gã cũng phải rời khỏi Lạc Dương rồi sẽ tính tiếp.
Bởi vì đối với gã mà nói, Lạc Dương không chỉ là vùng đất của thị phi mà còn là vùng đất thương tâm nữa.
Ở vùng đất này, cho dù làm bất cứ chuyện gì đều có thể dẫn đến thị phi, vô luận là quyết định thế nào, đều khiến người ta phải đau lòng đứt ruột.
Gã quyết định rời khỏi Lạc Dương.
Rời khỏi rồi mới tính tiếp.
Trước khi rời khỏi đây, gã phải đến Tương Tư Lâm một chuyến.
Tuy gã và Truy Mệnh không có thâm giao, nhưng gã cũng không hy vọng người này bị chiếc túi lớn của Thất Phát Thiền Sư trùm lên đầu, bị kiếm của Sái Tuyền Chung đâm xuyên tim, bị cương xoa của Đoạn Mi Thạch cắm vào cổ họng.
Gã đã từng giao thủ với Đoạn Mi Thạch.
Giao thủ chỉ một chiêu.
Chỉ một chiêu nhưng cũng đủ cho gã biết Đoạn Mi Thạch là một sát thủ đáng sợ.
Truy Mệnh muốn đơn thân độc lực ứng phó y, e rằng cũng phải trả giá không ít. Nếu thêm vào Sái Tuyền Trung và Thất Phát Đại Sư, chỉ sợ dù là người đứng đầu Tứ Đại Danh Bộ Vô Tình có đến cũng khó mà ứng phó nổi.
Gã thật không muốn Truy Mệnh phải chết một cách hồ đồ ở Lạc Dương.
Gã thích người bạn này.
Có những người chỉ mới gặp nhau, song đã hiểu nhau còn hơn là thâm giao mấy chục năm.
Gã càng hy vọng Truy Mệnh có thể điều tra ra huyết án của Mạnh Tùy Viên.
Mạnh Tùy Viên là một vị quan tốt, một vị quan chân chính. Ông bị cách chức đày ra biên cương đã là thiên đạo bất công rồi, vậy mà trên đường đi sung quân, toàn gia lại bị giết hết nữa. Nếu như không phải Tứ Đại Danh Bộ chủ động điều tra, thiên hạ còn ai dám đắc tội với những thế lực đã vu hãm Mạnh thái thú, đắc tội với những mệnh quan nắm giữ trọng quyền trong triều đình, thậm chí là xung đột với đồng đạo võ lâm, những nhân vật trong hắc bạch lưỡng đạo đã ra tay hạ thủ với cả nhà Mạnh thái thú mà nhận vụ huyết án vô đầu này chứ?
Trên giang hồ, có một số chuyện chỉ cần lỡ nhúng tay vào liền gặp phải nguy cơ sát thân, trên quan trường cũng phong ba hiểm ác chẳng kém, chỉ cần lỡ nói một lời, sẽ rất dễ gặp phải diệt môn chi hoạ.
Tứ Đại Danh Bộ đã được thiên tử ngự phong, không cần bẩm tấu cũng có thể cách chức quan viên địa phương, khi điều tra án kiện, lúc cần thiết có thể xử tội tại chỗ, hạ sát hung đồ. Nếu cả Truy Mệnh cũng không điều tra được vụ án này hoặc gặp phải điều gì bất trắc, vụ án Mạnh Tùy Viên e rằng càng thêm trầm oan khó giải.
Phương Tà Chân nghĩ lại khi xưa mình cũng từng có chút tình với Mạnh Tùy Viên, từng nhận ân huệ của ông, trong lòng cũng hy vọng có thể tận một phần sức lực. Nhưng gã không thể lưu lại Lạc Dương, gã cũng không muốn nhúng tay vào chuyện giang hồ thêm nữa.
Chỉ hy vọng Truy Mệnh có thể phá án thuận lợi.
Vì vậy gã quyết định trước khi rời khỏi Lạc Dương phải đến Tương Tư Lâm ở Tiểu Bích Hồ một phen. Còn đêm nay, gã sẽ phải đến cáo biệt lão gia và tiểu đệ.
“Giờ này lão gia và tiểu đệ tưởng tất là đang ngủ, nếu như đánh thức họ dậy, không phải sẽ làm họ bị lạnh, cảm nhiễm phong hàn hay sao? Chi bằng đợi trời sáng rồi tính sau. Có điều, trời sáng ta lại phải rời khỏi đây rồi, phải đến Tiểu Bích Hồ rồi.” Phương Tà Chân quyết định chỉ lưu lại một bức thư, bẩm cáo lão phụ để ông hiểu rõ lý do gã phải đi là được.
Đối diện cáo biệt, có thể không tránh khỏi thương tâm.
Để lại một bức thư, ngược lại có thể làm bằng chứng, ngày sau khi từ chối Lạc Dương Tứ Công Tử cũng dễ nói chuyện.
Phương Tà Chân quyết định âm thầm bỏ đi.
Chính vừa lúc gã trở về căn nhà tranh, gã đã gặp phải chuyện ảnh hưởng đến quá khứ, cải biến tương lai, phá hủy tất cả mọi thứ của gã trong cuộc đời này.
Trong nhà hỗn loạn.
Cửa bị đánh vỡ, hàng rào trúc cũng bị đạp đổ, thân hình gầy gò của Phương Linh bị treo trên hàng rào trúc, ít nhất cũng có bảy tám thanh trúc đâm xuyên qua người nó, hiển nhiên là khi nó muốn nhảy qua hàng rào chạy trốn, hung thủ đã ấn cả thân hình nhỏ gầy bé ấy xuống dưới những cây trúc nhọn hoắt, máu chảy vào trong những ống trúc khiến cả một vạt đất phía dưới bị nhuộm đỏ hồng.
Mắt Phương Tà Chân đỏ hoét.
Gã xông vào trong nhà.
Sau đó gã liền lặng người.
Gã nhìn thấy Phương lão gia.
Phương lão gia chết còn thảm hơn so với Phương Linh.
Mọi thứ trong phòng đều hỗn loạn, tất cả y phục, tạp vật, nông cụ, bàn ghế, rương tủ đều bị lật đổ, ném vung vãi. Phương lão gia ngã người vào trong chiếc chảo lớn, trong chảo còn đầy nước, nước hãy còn bốc hơi nghi ngút, máu tươi chảy ra thấm đỏ bộ râu trắng toát của ông.
Hai mắt Phương Tà Chân đỏ rực, xông lên phía trước, đưa tay ra, như muốn chạm vào thi thể của Phương lão gia, nhưng lại không dám chạm vào.
Bàn tay gã run lên cầm cập, cả người cũng run lên cầm cập.
Chính vào lúc này, có hai người vô thanh vô tức giống như hai con chuột luồn lách giữa đám tạp vật và y phục xuất hiện.
Bọn họ vô thanh vô tức tiến đến gần Phương Tà Chân.
Hai người này một người cầm tấn thiết thiền trượng, trên đầu trượng còn gài thêm một lưỡi giới đao, là sự kết hợp của hai loại kỳ môn binh khí. Một người khác cầm cửu nhĩ bát hoàn cư nha đao, ít nhất cũng nặng tới năm chục cân, nhưng y cầm trên tay cứ nhẹ như không vậy. Hai người này đều sử kỳ môn binh khí – tuyệt môn binh khí.
Càng đáng sợ hơn là bọn họ xuất thủ.
Bọn họ không lập tức sử dụng binh khí trên tay mình.
Mà từ từ nhấc cánh tay còn lại lên, phóng ra điểm điểm tinh quang.
Người sử thiền trượng giới đao bắn ra hồng tinh.
Người sử cư nha đao ném ra lam tinh.
Chỉ trong một sát na, sao đầy trời, sáng lấp lánh.
Sao đầy mặt đất, cũng sáng lấp lánh.
oo Cảnh vật hai bên trôi qua cửa sổ kiệu, Nhan Tịch cảm thấy rất bi thương.
Gặp lại Phương Tà Chân, nàng mới biết mấy năm nay nàng không hề quên được gã, chỉ bất quá là đã đem gã giấu xuống tận đáy lòng, giấu vào một nơi thâm sâu nhất trong tâm hồn nàng mà thôi, có lẽ chỉ khi tỉnh lại thì giấc mộng mà nàng đã hoàn toàn quên mất với thấp thoáng hiện ra.
Nàng cảm thấy khi Phương Tà Chân gặp lại nàng đã cố làm ra vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng kỳ thực lòng gã đã bị hủy hoại một cách triệt để, hủy hoại hoàn toàn.
Nàng rất muốn nói với gã nguyên nhân chân chính khiến nàng phải rời xa gã.
Gã dùng chiếc khăn lụa năm xưa nàng đã buộc vết thương cho gã để che đi chiếc vòng ngọc mà nàng đã tặng gã.
Bộ điệp y mà gã tặng nàng, nàng vẫn giữ gìn như bảo bối. Đương nhiên, đó là y phục dùng để nhảy múa, bình thường không tiện mặc. Nàng còn nhớ rõ, ngày đó ở trên Thập Vạn Đại Sơn, sau khi gã lực chiến với Thiết, Thạch, Tâm, Trường tứ đại danh kiếm, nàng đã dùng chiếc khăn lụa xanh buộc vết thương cho gã, còn gã vẫn mỉm cười dùng tay áo đã rách lau mồ hôi cho nàng. Gã còn nói:
– Nàng khóc cái gì? Ta phúc lớn mạng lớn, một vết thương nhỏ này chết làm sao được? Nàng xem kìa, lo lắng đến toát hết cả mồ hôi rồi.
Khi ấy, nàng đã nghĩ:
“Ôi da, thật không hay, để chàng nhìn thấy mình như vậy, nhất định là rất xấu xí …” nên liền quay đầu sang phía khác, không để gã nhìn nữa, chẳng ngờ bất cẩn nên đã chạm vào vết thương của gã. Nghe gã “ối” lên một tiếng mà tim nàng khẽ nhói đau.
Nhan Tịch đột nhiên vén màn kiệu lên, nghiêng đầu ra hỏi Hồng Tam Nhiệt đang cưỡi ngựa hộ vệ bên cạnh:
– Tam ca! Tam ca có biết nơi ở của vị Phương công tử đó không?
Hồng Tam Nhiệt khẽ ngẩn người:
– Thuộc hạ biết!
Nhan Tịch liền nói:
– Huynh có biết làm sao để đến đó không?
Hồng Tam Nhiệt lớn tiếng đáp:
– Biết.
Nhan Tịch lại nói:
– Chúng ta lập tức đi một chuyến.
Hồng Tam Nhiệt phấn chấn nói:
– Được, chúng ta đi bắt hắn về!
Đoạn lập tức quát bốn thủ hạ còn lại, đổi hướng đi ngược lại.
Nhan Tịch ngồi trong kiệu trầm mặc vuốt ve một tấm vải trắng, bên trên còn lấm tấm vài vết máu, đó chính là huyết tích mà ngày đó Phương Tà Chân đã lưu lại.
“Lần này chàng đi khỏi, ta sẽ không còn gặp được chàng nữa …” “Dù ta không thể khiến chàng hiểu được, ta cũng phải nói cho chàng biết ngày đó tại sao ta phải đi …” “Ít nhất cũng phải để chàng biết, trên tay chàng đeo chiếc vòng ngọc của ta thì trong tay áo ta lúc nào cũng có ống tay áo rách của chàng năm đó.
oo Phương Tà Chân đang bi phẫn đến phát cuồng nộ thì đột nhiên bị tập kích.
Loại đột kích này tuyệt đối đáng sợ hơn gấp mười lần ba trăm mũi tên cùng lúc bắn ra!
Dù là Phương Tà Chân đang bi thương đến tột độ, song gã cũng nhớ rằng trên giang hồ ngoại trừ Tần Thời Minh Nguyệt Hán Thời Quan ra, còn có những sát thủ cực kỳ lợi hại và đáng sợ khác, đó là Thần Bất Tri, Quỷ Bất Giác, Ám Khí Vương Tần Điểm và Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh …
Thần Bất Tri và Quỷ Bất Giác là hai huynh đệ, hai người này khinh công thần xuất quỷ mạt, độc lai độc vãng, không bao giờ tương trợ lẫn nhau, dù là đồng bào huynh đệ, song cũng là oan gia đối đầu. Ngày đó, nếu không phải hai người này bảo hộ tham quan ác thần Ngô Thiết Dực thì Truy Mệnh cũng không phải mất công, mất sức, lao tâm khổ tứ đến vậy. Ám Khí Vương Tần Điểm vừa xuất đạo, danh khí đã vượt trên cả Tứ Xuyên Đường Môn, cùng với Vô Tình tề danh ám khí trác tuyệt trong võ lâm, kẻ tám lạng người nửa cân.
Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh không phải một người, mà là một nhóm người.
Cả nhóm người này đều là cao thủ ám khí nhất lưu, mỗi người cũng đều luyện thành một loại độc môn binh khí. Cả ám khí lẫn như binh khí của họ đều không thể chạm vào được.
Bất kỳ ai chạm vào, liền giống như là bị loại độc xà độc nhất cắn trúng vào mắt vậy. Ai động đến một người trong số họ, cũng giống như tự cho đầu vào tổ ong vò vẽ vậy.
Hán tử trên giang hồ tuy gan to mật lớn, nhưng ai cũng cần danh, ai cũng cần mạng.
Vì vậy ai cũng không dám đắc tội với Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh.
Còn về ai là lãnh tụ của Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh thì không một ai được biết. Có người nói đó là một nam nhân, tên là Mãn Thiên Tinh, có người nói đó là một nữ nhân, tên là Lượng Tinh Tinh.
Không ai biết được họ rốt cuộc là ai, cuối cùng là ai?
Phương Tà Chân vào lúc bi phẫn đến tột cùng thì gặp phải đột kích.
Ít nhất cũng có hai người trong Mãn Thiên Tinh – Lượng Tinh Tinh.
Lúc Phương Tà Chân quay người lại, gã liền nhìn thấy “một trời sao”. (Mãn Thiên Tinh) Sáng lấp lánh. (Lượng Tinh Tinh) oo Chiếc kiệu đi đến gò đất phía sau Đại Ẩn Sơn liền bị ngăn lại, trong gió truyền đến tiếng nói chuyện ở phía đối diện.
Nhan Tịch khẽ vén màn kiệu ra nhìn, chỉ thấy Hồng Tam Nhiệt đang nói chuyện với một vài người, một người trong bọn tuy thần tình có chút lo lắng khẩn trương, song vẫn không làm lu mờ vẻ văn nhã tuấn tú bên ngoài.
Vị công tử đó vừa nhìn thấy Nhan Tịch thò đầu ra ngoài, liền vui mừng chạy đến:
– Đại tẩu.
Nhan Tịch thấy Trì Nhật Mộ, trong lòng cũng bất giác nảy sinh cảm giác thân thiết:
– Đệ đến rồi à, cũng tốt!
Trì Nhật Mộ nói:
– Đệ thấy đại tẩu trở về muộn, trong lòng lo lắng có chuyện ý ngoại xảy ra, vừa hay Thất Phát Đại Sư cũng vừa đến nơi, đệ liền mời ông ta cùng đến đây tiếp ứng …
Nhan Tịch ngắt lời y:
– Ta không sao, ta phải đến Phương gia gấp.
Trì Nhật Mộ ngần ngừ:
– Ý của đại tẩu là …
“Ta không còn nguy hiểm nữa”. Nhan Tịch kiên quyết:
“Các người có thể không đi”.
Trì Nhật Mộ từ những lời kể lại qua loa của Hồng Tam Nhiệt cũng không nắm rõ được sự tình lắm, nên trầm ngâm một hồi rồi miễn cưỡng nói:
– Chi bằng chúng ta cùng đi thì hơn.
Nhan Tịch gật đầu:
– Vậy thì tùy đệ. Có điều, ta có chuyện cần nói riêng với Phương công tử.
– Đương nhiên, mọi chuyện đều do đại tẩu xử lý. Đệ sẽ không hỏi tới.
Trì Nhật Mộ vội đáp, đoạn y quay sang phân phó Hồng Tam Nhiệt điều phái hai mươi bốn tử đệ của Lan Đình Trì Gia chuyển hướng đi về phía Phương gia.
Tinh thần Nhan Tịch phập phồng bất định, đột nhiên cảm thấy trong màn đêm mờ mịt có một cặp mắt sáng rực như hai ngọn đuốc đang nhìm chăm chăm vào mình.
Nàng không cầm được ngẩng đầu lên.
Hai ngọn đuốc đó đã tắt.
Đó là một vị khổ hành tăng thân vận đại hồng bào, trên mặt có năm sáu vết sẹo lớn nhỏ, thân hình khôi vĩ, tóc trên đầu lởm chởm nhọn hoắt như lá thông, trên lưng đeo một chiếc túi lớn, cặp mắt đã nhìn ra chỗ khác.
Ông ta đi bên cạnh Hắc Toàn Phong Tiểu Bạch.
“Thì ra là Bách Đại Hồng Bào, Thất Phát Đại Sư!” Nhan Tịch thầm nhủ.
“Nhưng tại sao vừa nãy ông ta nhìn mình bằng cặp mắt rực lửa như vậy?” Lúc này cả đoàn người đã xuất phát.
Nhan Tịch không nghĩ tiếp nữa.
Nàng chỉ muốn gặp Phương Tà Chân nhanh một chút, sớm một chút để nói với gã một số chuyện.
Nàng biết trong đời người có một số chuyện, vô luận là giải thích thế nào đều không thể giải thích rõ ràng được. Có một số chuyện, chỉ cần chậm một bước đã thành thiên nhai, lại có một số chuyện, vô luận con người có an bài thế nào đều không thể thắng được một lần sơ thất của ý trời.
Nàng đang rất muốn gặp Phương Tà Chân.
oo
Phương Tà Chân bạt kiếm.
Kiếm hướng về nơi nhiều “tinh tinh” nhất quét tới.