Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 20: Tình Thâm Không Oán
Phượng Nhất Nhất mở túi gấm ra xem, bên trong có một giấy viết năm chữ:
“Cẩn thận có tình nhân!”
Nghĩa là sao? Nàng nghi hoặc.
Suốt cả đường về, Long Ngự Tôn không hề để ý tới nàng, vẻ mặt lạnh lùng.
Nam nhân keo kiệt! Nàng nhỏ giọng than thở.
“Nàng bảo sao?” đế nhíu mày.
Lỗ tai thật là thính!
Nàng cười ngọt ngào, nịnh nọt.
“Thiếp có nói gì đâu…chắc hoàng thượng nghe nhầm rồi! Khi nào hồi cung phải truyền thái y tới khám mới được!
Hừ! Lãng tai là triệu chứng của tuổi già đấy! Nàng cẩn thận cười trộm!
“Hừ…tiểu nha đầu này!”
Đế quyết định không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng bắt lấy nàng…
Lúc chuẩn bị hành sự thì lại có đến người quấy rầy.
“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Không hay rồi!”
Lại là Tiểu Lý Tử đáng ghét!
“Lại có chuyện gì?” đế nổi giận.
“Lại…lại có thích khách!”
Lại là bọn thích khách mặc áo đen, trên cánh tay chúng có buộc phù Hoàng Cân.
Sao bọn này đánh mãi mà không chết vậy? Lũ người này chẳng nhẽ là gián đầu thai?
“Trẫm bực mình rồi đấy!”
Lời hắn nói đầy lãnh khốc, uy hiếp. Gió bắt đầu nổi.
“Chúng ta muốn khôi phục tiền triều!”
“Đừng ảo tưởng!” Long Ngự Tôn cười lạnh lùng, “Bọn chuột nhắt chỉ biết che mặt đề hành động như các ngươi thì khôi phục được cái gì? Xem ra…các ngươi vẫn không chịu đầu hàng! Vậy thì đừng mong được chết toàn thây!”
“Các huynh đệ! Đừng nghe hắn! Lên!”
Hai bên bắt đầu chém giết!
“Nàng ngoan ngoãn ngồi yên ở trong này cho trẫm, không được xuống nghe chưa!” đế dặn dò cẩn thận rồi xoay người nhảy ra khỏi xe ngựa, xâm nhập vào trận địa địch.
Có đế trợ giúp, bọn thuộc hạ như lấy lại được tinh thần, hăng hái chiến đấu, chỉ trong chốc lát đã giải quyết xong.
Phượng Nhất Nhất ngồi trong xe ngựa, lòng lo lắng bồn chồn, như kiến bò chảo nóng, đứng ngồi không yên! Đế…đế là con trời…có trời phù hộ, chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì…chắc chắn sẽ không xảy ra việc gì! Nhưng càng ngày nàng càng không thể an ủi được bản thân mình, nàng lo lắng, sợ hãi, từ khi nào nàng lại để ý đến đế vậy? Nàng có cảm giác nếu như mình không ra xem thì sẽ không an tâm được.
Nàng xuống xe, nhìn quanh, người chết như ngả rạ, chỉ còn đế là vẫn không sao. Đế đứng trong ánh tịch dương, long bào nhiễm màu máu nhìn như một chiến thần oai phong lẫm liệt.
Nàng liều mạng chạy tới ôm đế nên không phát hiện ra có một tên giả chết, hắn đột nhiên rút đao hướng về phía nàng…
“Nộp mạng đi!”
Máu chảy xuống róc rách, nhuộm đỏ cả bộ quần áo trắng như tuyết của đế.
“Vậy là hòa nhé!” đế gượng cười, vô cùng vui vẻ: tốt, đế đã cứu được nàng.
“Đồ ngốc!”
Một khi được nữ nhân gọi ngươi là đồ ngốc thì ngươi nhất định phải cảm thấy vinh dự. Bởi nữ nhân ấy rất yêu ngươi.
Khuôn mặt đế tái nhợt, tay giơ lên lau nước mắt của nàng đi.
“Trẫm…trẫm đã thề rằng…không được để nàng bị tổn thương, cũng không để cho nàng phải rơi nước mắt!”
Nước mắt rơi càng lúc càng nhiều nhưng miệng nàng vẫn cố mỉm cười.
“Được rồi! Được rồi! Thiếp không khóc! Không khóc!”
…
Long tẩm cung tràn ngập mùi thuốc, Tiểu Lý Tử bưng bát thuốc tới bên giường.
“Hoàng Thượng, ngài uống thuốc đi!”
“Không uống! Ta không uống!” Long Ngự Tôn xua tay, đánh rớt chén thuốc xuống đất, “Hoàng hậu đâu rồi?”
Hôm qua đế mới tỉnh lại nhưng không thấy bóng dáng nàng đâu cả.
“Hoàng thượng, ngài hôn mê cũng đã được nửa tháng, đều là hoàng hậu ở bên chăm sóc ngài, mãi đế khi ngài tỉnh nương nương mới an tâm đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, đôi mắt của đế dịu đi một chút.
“Vậy bỏ đi! Trẫm muốn nghỉ ngơi, ngươi đi ra ngoài đi!”
“Hoàng thượng!” Tiểu Lý Tử cười khổ, “Vậy còn thuốc này…”
“Đương nhiên là phải uống!” Phượng Nhất Nhất đi tới góp lời. Nhìn thấy nàng, Tiểu Lý Tử vui mừng khôn xiết.
“Ai bảo trẫm còn phải uống thuốc? Trẫm cảm thấy khỏe rồi!” nhìn bộ dạng tiều tụy của nàng, đế cực kì đau lòng. Chỉ vì chăm sóc đế mà nàng…Có phải…có phải…nàng đã giao lòng cho đế rồi không?
Nàng ngồi xuống long sàng, dịu dàng nói.
“Hoàng thượng, ngài phải biết coi trọng long thể, suy nghĩ cho quốc gia xã tắc! Thuốc này nhất định phải uống!”
“Trẫm…”
Nàng nhận lấy khăn tay từ một cung nữ, chấm chấm những giọt mồ hôi trên trán đế.
“Đừng để người khác phải chê cười! Đường đường là vua một nước chẳng lẽ lại sợ một chén thuốc đắng?”
Vì tôn nghiêm vua của một nước, đế vội vàng tỏ thái độ.
“Trẫm mà sợ uống thuốc? Ha ha ha! Nực cười!”
Tất cả mọi người ở đấy đều biết đế đang dấu đầu hở đuôi!
Nàng vốn chỉ muốn khích tướng ai ngờ lại đánh trúng tim đen của đế. Thấy khuôn mặt đế đỏ bừng lên, nàng cười trộm: nam nhân lớn tướng rồi mà còn sợ uống thuốc…ha ha ha… nhưng cũng hơi đáng yêu!
“Hoàng thượng, thuốc tới rồi!” Tiểu Lý Tử công công lại đến phá đám.
Đế lấy can đảm nhanh chóng uống cạn.
“Sắp hết rồi sao?” đế thì thầm hỏi, trông đến đáng yêu.
Nàng ghé vào tai đế thì thầm, “Tại thiếp cho đường vào đấy!”
Nghe vậy, con ngươi đen của đế chợt lóe, lòng tôn nghiêm của nam nhân bị tổn thương nghiêm trọng. Vì vậy đế giận dỗi uống hết sạch bát thuốc. Tiểu Lý Tử đứng bên cạnh kinh ngạc không thôi.
Hoàng hậu nương nương thật lợi hại! Chỉ cần thì thầm một câu mà có thể khiến hoàng thượng uống hết bát thuốc đắng! Tiểu Lý Tử cực kì, cực kì hâm mộ!
Uống xong, đế không khách khí bắt lấy cánh môi của nàng, quấn quýt lấy lưỡi nàng, hấp thu ngọt ngào của nàng.
“Nàng chính là mật đường của trẫm!”
“Á!” má nàng ửng hồng, vẻ mặt thẹn thùng. Nam nhân này!
Chà mặt đỏ hết cả lên rồi! Long Ngự Tôn nhìn nàng yêu thương.
…
Đế đã điều tra ra, kẻ giúp đỡ đám người áo đen kia chính là Lý tướng. Nhưng nể tình lão ngày xưa có công, Long Ngự Tôn không truy cứu nữa, thả lão về quê, cho lão an hưởng tuổi già.
Hôm nay, Phượng Minh cung có khách.
“Quận chúa, em nhớ người quá!”
Chỉ mấy tháng không gặp, Xích Nhi đã trổ mã, trở thành một cô nương thanh tú.
“Ta cũng vậy!” nàng ôm lấy Xích Nhi, mắt ươn ướt.
“Quận chúa, nhìn người càng ngày càng tốt lên!” Xích Nhi nhìn nàng say mê.
Ngày trước, quận chúa đẹp mê người tự nam tự nữ, toàn thân tỏa ra khí chất yêu ngiệt.
Còn giờ, nàng trở thành một nữ nhân ngọt ngào, mặc dù khí chất tà mị, nhưng là tà mà không yêu, mị mà không nghiệt.
Xem ra, quận chúa đang rất hạnh phúc.
Hai người đã lâu không gặp, có biết bao nhiêu chuyện để nói.
“Đúng rồi, quận chúa, Tiểu Nguyệt đã gặp người chưa?” Xích Nhi bỗng giận tái mặt.
“Tiểu Nguyệt? Không phải ta đã phái em ấy xuống phía nam rồi ư? Tại sao lại âm thầm trở lại?”
“Đừng nói nữa! Tỉ ấy đã một mình trở về rồi! Nghe nói, sau khi tỉ ấy được gả cho Tổng quản Phó Cương, mới đầu thì tốt đẹp, nhưng khi Phó Cương kia biết tỉ ấy từng ở Uyển Nguyệt lâu thì trở mặt, ngày nào cũng đánh đập tỉ ấy!”
“Tên Phó Cương này!” mắt nàng lạnh lẽo, “Truyền lệnh của ta, phế bỏ chức vụ của hắn, đuổi khỏi Phượng phủ, không bao giờ thuê lại!”
“Vậy…người không tính đi gặp tỉ ấy sao?” Xích Nhi hỏi.
“Được rồi!” nàng ra quyết định, “Hiện tại em ấy ở đâu?”
“Biệt viện của Phượng phủ, Tiểu Hiên viện.”
Phượng phủ, Tiểu Hiên viện.
“Hoàng hậu nương nương, cuối cùng người cũng đến!”
Phượng Nhất Nhất không thấy Tiểu Nguyệt đâu, chỉ thấy một nam nhân áo đen che mặt. Trên cánh tay hắn buộc phù Hoàng Cân, là đồng đảng của bọn thích khách!
Nàng đè nén sự sợ hãi xuống, bày ra vẻ mẫu nghi thiên hạ tôn quý.
“Thuộc hạ của bổn cung đều ở ngoài cửa, ngươi có chuyện gì mau nói!”
Tên áo đen vỗ tay tán thưởng.
“Khá khen ột đại mỹ nhân thấy nguy mà không loạn! Chuyến này trẫm hời toi rồi!” hắn bước từng bước về phía nàng, ánh mắt dâm tà, “Trẫm muốn nếm thử mùi vị của nữ nhân mà hắn yêu như thế nào?”
“Ngươi dám?” Phượng Nhất Nhất chắp tay ra sau lưng, che giấu sự sợ hãi, giả bộ bất cần, “Người chắc chắn sẽ băm vằm ngươi ra làm ngàn mảnh!”
Hức! Sớm biết thế này đã không một mình ra khỏi cung! Giờ thì ai cứu nàng!
“Băm vằm thành ngàn mảnh? Ha ha? Thuộc hạ của trẫm đã bị hắn một lưới bắt hết, nghiệp lớn của trẫm cũng bị hắn hủy hoại! Dù có chết cũng phải làm quỷ khoái hoạt!”
Hắn tóm lấy tay nàng, bàn tay vuốt ve má nàng.
“Ái chà! Mới mịn màng làm sao! Không biết…chỗ khác thì thế nào?” hắn vùi đầu hôn lên cổ nàng.
Cảm giác ghê tởm chạy khắp người Phượng Nhất Nhất. Đến giờ nàng mới phát hiện ra, bản thân mình không thể chịu đựng được sự đụng chạm của nam nhân khác. Mặc dù cách một lớp vải che mặt, nhưng nàng vẫn cảm thấy ghê tởm đến muốn cắn lưỡi tự sát!
Tay nàng giơ lên, giật phắt khăn che mặt của hắn xuống.
“Là huynh?” nàng cả kinh, “Không phải huynh đang ở Thịnh Tuyết lĩnh sao?”
Trước mắt nàng chính là vị huynh đệ đã bị phạt tới Thịnh Tuyết Lĩnh, Tống Vô Hối, Tống đại nhân!
“Trẫm là thái tử tiền triều, thân phận cao quý, sao có thể tới nơi hoang vắng, lạnh lẽo như vậy để ở?” bị lấy mất khăn che mặt nhưng hắn cũng không thèm che giấu, “Ngày đó, chỉ vì ngươi mà trẫm thất bại trong gang tất, không giết được tên cẩu hoàng đế kia! Bây giờ, những gì ngươi nợ trẫm, trẫm sẽ đòi lại hết!”
Tay hắn bắt đầu di chuyển trên đường cong của nàng…
“Tiểu mỹ nhân, nàng thật chu đáo, biết đường gỡ khăn che mặt cho trẫm xuống, chuyện tình của chúng ta sẽ càng dễ dàng hơn!”
Hắn lấy dây thừng trói chặt hai tay nàng lại, sau đó, đắc ý cởi từng lớp áo của nàng ra. Xương quai xanh hiện ra, cái yếm đỏ như lửa…
“Ha ha ha! Thật là đẹp!” hắn đang định chạm vào nơi cao ngất kia của nàng thì bỗng cảm thấy đau nhói, hắn ré lên một tiếng rồi lăn đùng ra, “Ngươi…ngươi…” hắn quay lại nhìn.
Phía sau hắn là Nguyệt Nhi, vẻ mặt nàng lạnh lẽo.
“Ha ha ha! Ngươi không được trách ta vô tình!” Nguyệt Nhi cười điên cuồng, “Tất cả là do ngươi sai trước! Chúng ta đã thỏa thuận là ta lừa hồ chủ đến cho ngươi để ngươi lấy tỉ ấy uy hiếp hoàng thượng sau cùng thì hồ chủ sẽ thuộc về Nguyệt Nhi! Tại ngươi không tuân thủ lời hứa, dám thèm khát hồ chủ của ta! Hừ! Hồ chủ là của ta! Không ai được động vào!”
Tình huống này là như thế nào? Phượng Nhất Nhất ca thán!
“Nguyệt Nhi, buông ra!”
“Không! Em không buông!” nàng như kẻ tâm thần hô to, “Nếu buông ra, người sẽ lại đi mất! Hồ chủ, người không cần Nguyệt Nhi nữa sao?”