Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.1 – Chương 4: Giai Nhân Ngủ.
Nháy mắt đã ba ngày trôi qua.
Phượng Nhị Nhị giờ đã cảm nhận được sâu sắc nổi chua xót của phận làm tì nữ hầu hạ người ta.
Hắn ngủ muộn, nàng còn ngủ muộn hơn.
Hắn dậy sớm, nàng còn dậy sớm hơn nữa.
Hắn muốn uống trà, nàng pha trà; hắn buồn ngủ, nàng trải giường chiếu, hắn muốn đi tắm, nàng đi đổ nước…
Ôi chao…
Đường đường là một quận chúa mà nàng lại phải chịu những uất ức này…
Mới đây thôi, Phượng phủ tuy rách nát nhưng vẫn là danh gia vọng tộc, cha vẫn lo cơm bưng nước rót đến tận nơi cho các nàng. Sau đó, đại tỉ đứng lên quán xuyến, Phượng phủ càng ngày càng mạnh, các nàng càng không phải động tay vào việc gì. Thêm vào đó, lại có tám nha đầu Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử, Màu ở bên hầu hạ, các nàng lại càng được chiều chuộng đến điều…
Chanh nhi đáng thương, giờ ta mới biết từ trước đến nay em thật vất vả, vậy mà ta lại luôn cười em…
Em yên tâm, về sau, bản quận chúa sẽ đối xử với em thật tốt…
Có một điều may mắn là nam nhân này sẽ không tùy tiện mang nữ nhân về phòng mình làm điều sằng bậy. Nghe nói, nữ nhân của hắn đều ở Ngàn Hồng Uyển, khi cần hắn sẽ tới đó. Sau khi xong việc sẽ lập tức về phòng quyết không lưu luyến…
Thật phong lưu, mà không! Phải là hạ lưu bại hoại!
Làm nữ nhân của loại người vô tình như thế, các nàng có lẽ phải rơi nhiều nước mắt.
…
Thấy tì nữ bên người không chút để ý đến mình, Lý Ám Diệp không khỏi tức giận.
Trước giờ ánh mắt của nữ nhân không thể nào rời khỏi người hắn, tuy rằng hắn không thích bị vậy nhưng nha đầu kia lại hoàn toàn miễn dịch với dung mạo của hắn khiến hắn vô cùng khó chịu.
Đâu còn là lòng tự trọng của nam nhân nữa?
Hừ! Để chứng minh sức quyến rũ của mình, Lý Ám Diệp thề với lòng:
Nhất định sớm có ngày biến nàng trở thành của hắn, khiến nàng phải yêu hắn đến chết đi sống lại….
Vì không muốn đánh rắn động cỏ nên đã nhiều ngày hắn đối xử với nàng rất chừng mực.
Trừ việc cố ý chạm vào bàn tay nhỏ bé của nàng ra thì không làm gì cả. Buổi tối nàng ngủ gần hắn để tiện sai bảo, hắn nhẫn nại vô cùng, không hề làm loạn, đến kì lưng cũng tự mình làm chứ không bắt nàng hầu hạ.
Thế mà tiểu nữ nhân này lại nghĩ rằng công việc của tì nữ chỉ có vậy…Thật đáng giận…
Hắn đối với nàng như mèo vờn chuột, không vội vàng một phát ăn nàng ngay để mà làm rơi mất miếng ngon sắp tới miệng.
Có lẽ, lúc nào đấy phải dạy cho nàng biết thế nào là tì nữ chân chính.
…
Đêm xuống.
Trăng rằm lấp ló sau rặng liễu ngoài cửa sổ, liễu theo gió nhẹ nhàng lay động, dưới ao in bóng một dáng người quyến rũ.
Mặt nước khẽ gợn sóng…
“Một vòng, hai vòng, ba vòng…”
Phượng Nhị Nhị tựa vào đồ án điêu khắc tinh xảo bên cửa sổ, nhàm chán chống má.
Đêm đã khuya mà nam nhân kia vẫn chưa trở về…
Buồn ngủ quá!
Hắn còn chưa về sao nàng dám ngủ! Thật đáng giận!
Người nhà đều nói nàng là một nữ nhân đạm mạc, hỉ nộ cũng không biểu hiện ra ngoài,
nhưng mọi người lại không biết rằng, nhiều lúc, chẳng qua là nàng lười; lười nói chuyện, lười giải thích, lười so đo…
Nhưng khi gặp Lý Ám Diệp, không biết tại sao mọi thứ đều thay đổi.
Nàng nhận ra nàng chẳng thể nào duy trì được thế giới tĩnh lặng của nàng dưới ánh mắt đầy ma mị của hắn…
Chuyện này rốt cuộc là vì sao đây?
Thật hao tâm tổn trí! Vẫn là đừng nghĩ nữa…
Phượng Nhị Nhị khẽ gõ vào đầu mình, có thời gian để nghĩ ngợi lung tung thì thà ngủ một chút cho xong!
Ngủ một lúc thôi cũng được…
Một lúc thôi…
Oáp…
…
Lý Ám Diệp vừa đẩy cửa vào thì nhìn thấy,
Tiểu nô tì của hắn, mái tóc ẩm ướt làm lộ ra nửa khuôn mặt ngăm đen, đương tựa vào bên cửa sổ say sưa ngủ. Tiểu nha đầu này cứ nghĩ mình đã che dấu thật kĩ, nhưng kì thực, trong mắt người khác lại có đến cả trăm ngàn điểm sơ hở. Như là lúc này, nàng không biết bản thân đang vô tình để lộ ra một thân tuyệt thế giai nhân.
Ngũ quan có thể làm nên một nữ tử xinh đẹp thanh tú nhưng không thể làm nên một nữ nhân xinh đẹp phong tình. Giống như Phượng Nhị Nhị lúc này, làn da ngăm đen cũng không thể che đậy được vẻ phong hoa tuyết nguyệt của nàng.
Tựa như nước bùn chẳng thể che được ánh sáng rực rỡ của trân châu.
Tựa như mây đen chẳng thể che được ánh trăng sáng tỏ.
Loại ý vị mê người này ngũ quan xinh đẹp cũng không thể tạo nên được.
Cái tao nhã tuyệt thế của nàng là từ nhiều điểm thần vận, từng cử chỉ giơ tay nhấc chân đến dáng ngủ an nhàn mà đầy phong tình cũng từ vẻ xinh đẹp của nàng tạo nên.
Người vì ngũ quan hoàn hảo mà xinh đẹp thì chỉ là mĩ nữ bình thường, người vì phong tình mà xinh đẹp mới là tuyệt thế giai nhân.
Hắn bị nàng hấp dẫn không tự chủ tiêu sái bước đến gần nàng, tự ý đưa tay lên áp lấy hai má nàng…
Thật mềm mại.
Tựa như ma xui quỷ khiến, rất nhanh, chỉ tay sờ không thấy thỏa mãn, môi hắn không
khách khí in lên làn da ngăm đen…
“Ưm…”
Phượng Nhị Nhị trong lúc ngủ mơ cảm thấy má có chút khó chịu, tay có ý đẩy ra, rồi sau đó, đôi mắt nhu nhu đáng yêu càng chìm sâu vào mộng đẹp.
Khóe môi của Lý Ám Diệp khẽ cong lên để lộ ra nụ cười tà mị. Hắn khom người ôm lấy nàng, chậm rãi để ột cỗ hương sắc nằm ngủ trên giường.
Nữ nhân qua tay hắn nhiều không đếm được, nhưng được nằm trên giường của hắn mới chỉ có nàng, cho nên…
“Nàng chính là nữ nhân mà ông trời tạo cho ta!”
Hắn cứ thế bá đạo tuyên bố mặc cho Phượng Nhị Nhị hãy còn ngủ say.
Như vậy cũng cho Lý Ám Diệp thời gian chỉnh trang cho nàng, hắn ngồi bên mép giường, bàn tay xoa lên làn da ngăm đen cẩn thận nghiên cứu…
Màu đen của da là làm thế nào nhuộm được?
Lau không sạch mà tắm cũng không hết?
Nàng trà trộn vào phủ có âm mưu gì?
Nhưng dù có thế nào đi nữa thì hắn cũng đã quyết định nàng là nữ nhân của hắn.
Con mồi tự chui đầu vào lưới, kẻ ngu xuẩn mới không biết hưởng thụ.
Nghĩ vậy, bàn tay của hắn không chút khách khí luồn vào bên trong vạt áo…
Sau khi cởi bỏ áo khoác một làn hương mê ly tỏa ra, cái cổ trắng nõn, màu đỏ tươi của cái yếm càng làm nổi bật làn da tinh khiết.
Môi hắn lần nữa lại in lên thân hình băng thanh ngọc khiết, mùi hương của nàng vương vào hốc mũi khiến hắn tâm mê thần đãng, không tự chủ được bản thân.
Không khí trong phòng trở nên khô nóng ái muội…
Không kiềm chế được thú tính bộc phát, tay hắn cởi đi cái yếm vướng víu, cảnh xuân hiện ra đầy sống động.
“Làm càn!”
Phượng Nhị Nhị cũng không tỉnh lại, nhưng trong mộng đẹp bỗng nhiên xuất hiện cảm giác khô nóng không chịu rời đi, nàng muốn mặc kệ, nhưng cảm giác đó không hề buông tha nàng, làm nàng mơ mơ hồ hồ muốn…
Hừm, nàng cũng không rõ là bản thân muốn gì nhưng mà không được ngủ yên thì thật khó chịu, cho nên, nàng vung tay lên, cái miệng xinh xắn thốt ra như mệnh lệnh.
“Làm càn” ư?!
Sắc mặt Lý Ám Diệp nhất thời trầm xuống, dừng động tác, nhìn nàng khó hiểu:
Cái vung tay khiến hắn hoài nghi thân thế của nàng. Nhất định không phải một nha hoàn đơn thuần.
Nàng…
Nàng!
Âm trầm còn chưa kịp che kín đôi mắt thì cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn nở nụ cười.
Phượng Nhị Nhị cọ vào bàn tay hắn, yên lành ngủ. Giờ phút này, đột nhiên lòng hắn có chút đố kị.
Phải! Là đố kị!
Hắn đố kị nàng vô lo vô nghĩ, đố kị nàng có thể bình thản say giấc nồng.
Còn hắn thì sao?
Đã bao lâu rồi hắn không được ngủ an lành như thế?
Biết bao nhiêu đêm đen mất ngủ, vì lòng thù hận, vì sợ hãi, vì công việc…vô vàn những nguyên nhân khiến hắn chẳng thể có được một giấc ngủ trọn vẹn, nội tâm trầm trọng chẳng cho hắn một giây yên bình.
Để lại dĩ vãng phía sau, hắn tới Ngàn Hồng Uyển, tìm nữ nhân để phát tiết, chẳng cần biết đến danh tính hay diện mạo của người kia, để rồi sau đó, âm lãnh quay về phòng mình, thiếp đi vì mệt mỏi, ấy thế nhưng, dù có đương ngủ, nhưng tâm vẫn không tài nào tĩnh lại được.
Trầm trọng, hắc ám, sợ hãi, huyết tinh…
Chính là thế giới của hắn.
Vậy mà nàng vẫn có thể ung dung say mộng đẹp…
Làm sao có thể? Làm sao có thể!
“Đứng dậy! Mau trở về giường của ngươi!”
Hắn thô lỗ đẩy nàng muốn đánh thức nàng dậy.
Nhưng hắn đâu có biết Phượng Nhị Nhị bẩm sinh lúc đã ngủ dẫu trời sập cũng không tỉnh dậy.
Chỉ thấy nàng hơi nhíu mày rồi như con mèo nhỏ “ưm” một tiếng, xoay người rồi lại chìm vào mộng đẹp, vẫn không quên đoạt lấy “gối ôm” thoải mái.
Toàn bộ cử chỉ của nàng làm lòng hắn mềm đi.
Khéo môi lại cong lên.
Tâm tình đột nhiên trở nên thoải mái.
Buồn ngủ quá!
Vốn định tới thư phòng làm việc, nhưng lúc này hắn lại muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nữ nhân kì quái này rốt cuộc có ma lực gì mà khiến một kẻ cuồng công việc như hắn lúc này chỉ muốn ngủ một giấc bình yên?
Mí mắt đã sắp sụp xuống ,mà hắn vẫn cố ương ngạnh chống cự, nhắc lại tuyên thệ của mình:
“Nàng là của ta! Trốn cũng không thoát!”
“Chu công” cũng không muốn cùng hắn đôi co, vì thế,
Ra lệnh một tiếng,
“Hô…”
Hắn cuối cùng cũng chìm vào mộng đẹp ngọt ngào.
— ——
“Chủ nhân, đã không còn sớm nữa, tới thư phòng thôi!”
Thị vệ ở ngoài cửa bẩm báo mấy lần cũng không thấy đáp lại, nhịn không được phải bước vào thăm dò.
Cảnh tượng trước mắt khiến hắn nhất thời choáng váng.
Hắn thật sự cũng không phải kẻ lắm điều.
Nhưng cảnh tượng này thật khiến người ta rung động!
Chủ nhân…chủ nhân…
Nửa canh giờ sau, tin sấm rền lan truyền khắp Lý phủ.
— ——
Ngàn Hồng Uyển.
Trong một gian phòng.
“Rầm!”
Nữ tử xô đẩy hết đồ đạc, gương mặt dữ tợn, ả bặm miệng lại.
“Tiểu tiện nhân, Minh Vóc ta phải đi gặp ngươi!”
Màn đêm dày đặc.
Khác với nơi nào đó đương bốn bề dậy sóng, nơi này ngược lại yên tĩnh bội phần.
Đôi nam nữ như uyên ương giao gáy, ôm nhau say sưa ngủ.
Nam tuấn lãng phi phàm, hiếm khi được yên giấc khiến khóe môi cong lên mãi.
Nữ tử…
…làn da ngăm đen nhưng chẳng làm mất đi tấm thân tao nhã…
Gương mặt nàng như cánh hoa đào, gối đầu trong lòng hắn ngủ say, muôn hoa nhất loạt nở rộ…