Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 15: Long Đằng Tứ Hải
Sáng hôm sau.
“Hoàng thượng, tới giờ lên triều rồi!” Tiểu Lý Tử đứng ngoài cửa cẩn thận gọi.
“Ngươi cứ lui ra trước đi!”
Đế đứng dậy, không vội gọi cung nữ tới hầu hạ mà cẩn thận ngắm nhìn vẻ mặt khi ngủ của nàng một lúc.
Như cảm nhận được cái nhìn nóng bỏng của đế, Phượng Nhất Nhất dụi dụi con mắt còn
buồn ngủ, từ từ mở mắt ra.
“Hoàng thượng, chào buổi sáng!”
Lúc này nàng mới tỉnh hẳn, đôi má phiếm hồng. Đôi mắt còn ngái ngủ xinh đẹp như giọt sương sớm.
Đế động lòng, cúi xuống hôn lên môi nàng.
Trằn trọc qua lại, hôn mỗi lúc một sâu.
Đáng lẽ ra chỉ là một nụ hôn phớt nhẹ nhưng dần dần mỗi lúc một sâu… Đầu nàng nhất
thời trở nên trống rỗng, hai tay đế ôm chặt lấy nàng, không cho nàng nhúc nhích. Nàng chỉ có thể để mặc thuận theo đế.
Đế cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng đang run run như cánh hoa trước gió bão. Hương thơm trên người nàng làm đế say mê.
Hỉ bào của nàng thật rườm rà! Đế thầm oán, thở dài cởi từng vạt áo của nàng ra.
Tay hắn to gan chạm vào yếm nàng, chuẩn bị làm loạn.
“Hoàng thượng, đến giờ lên triều rồi!”
Nàng tỉnh táo nhắc nhở.
Đế bỏ ngoài tai lời nàng nói, tiếp tục làm càn…
Cảm giác khô nóng quen thuộc làm nàng sợ hãi, nàng vội vàng cản tay đế lại.
“Chẳng phải tối qua người đã đồng ý với thiếp…”
Hắn cúi đầu, khẽ cười.
“Yên tâm, ta tuyệt đối không nuốt lời! Nhất là đối với nàng!” ánh mắt đế kiên quyết,
“Trẫm sẽ bảo vệ nàng, tin tưởng trẫm!”
Hả? Ý đế là sao?
“Nếu ta vì nàng mà bị thương, nàng có đau cho ta không?”
Bị thương? Không lẽ đế bị Lý Ám Diệp kia làm thương? Nàng…nàng…
“Trước đây ta rất sợ thuốc…mỗi lần uống đều phải cho đường vào.” Nàng càng lúc càng
không hiểu đế nói gì. Con mắt nàng nheo lại nghi ngờ.
Đế lấy dao cắt lên tay mình.
“Môi của nàng…chính là thứ đường ngọt nhất!” đế thản nhiên cười.
“Hả?” hành vi của đế làm nàng sợ ngây người.
“Đừng kêu lên!” đế bôi máu của mình lên nệm trắng tinh.
Vết máu này dùng để chứng minh trinh tiết của nàng, mặc dù trinh tiết của nàng đã bị đế đoạt đi từ lâu. Nhưng thân là hoàng hậu một nước, sau đêm động phòng lại không có vệt máu chứng minh thì người ngoài sẽ không phục, cho dù người có được trinh tiết của nàng là đế.
Đế…đế…vì nàng nên mới…
Nàng vô cùng cảm động, đôi mắt hơi ươn ướt.
Nhưng tại sao đế phải cắt sâu như thế?
“Người đâu, có thích khách!”
Long Ngự Tôn nhìn nàng rồi hô lớn.
Hả? Thích khách?!
“Làm sao có thích khách?!”
“Hộ giá, hộ giá!”
…
Đoàn thị vệ rầm rập xông vào Long Tẩm cung.
“Hắn…hắn chạy theo đường cửa sổ rồi!” Long Ngự Tôn “run run” chỉ về phía cửa sổ.
“Mau đuổi theo!”
Thị vệ trưởng toát mồ hôi lạnh, trời ạ, tẩm cung hoàng thượng phòng vệ nghiêm mật mà vẫn để thích khách lọt vào, lại còn làm hoàng thượng bị thương, nếu bị truy cứu, e cái mạng nhỏ này không thể bảo toàn.
“Rõ!” đoàn thị vệ chạy ra ngoài đuổi theo.
Ngày hôm đó, cả hoàng cung vì “gặp biến” mà náo động.
Phượng Nhất Nhất ở trong cung Phượng Minh cực kì thoải mái. Cứ nghĩ hôm nay sẽ phải so chiêu với các phi tử. Nhưng bởi vì hoàng thượng “gặp nạn” nên mọi quan tâm đổ dồn về người, chẳng ai chú ý đến nàng. Điều này khiên nàng vô cùng vui vẻ nhàn nhã, tranh thủ đi thăm tẩm cung của mình.
Phượng Minh cung ở sát bên Long Tẩm cung, trong cung điêu lan họa trụ khắp nơi, kim bích huy hoàng. Những bức bích họa trên tường màu sắc hài hòa, đường nét tinh xảo.
Cung có mười cột trụ Viên Mộc sơn màu đỏ son, mỗi cột đều được vẽ hình rồng bay phượng múa tràn ngập sức sống, tôn quý bất phàm. Ngoài hành lang cung nữ, thái giám đứng xếp hàng nghiêm chỉnh chờ người sai bảo.
Nhìn đến họ, đôi mắt Phượng Nhất Nhất khẽ chớp. Xích Nhi cũng từng khẩn cầu nàng cho theo vào cung nhưng nàng từ chối. Nàng không muốn nha đầu vô tội ấy dấn thân vào thế giới người ăn thịt người này, cứ để em ở lại phủ rồi tìm cho em một nhà chồng tốt, cho em một của sống bình dân nhưng an lành cả đời.
Những cung nữ, thái giám theo nàng bây giờ sẽ là người của nàng sau này!
Nàng ngồi chỉnh tề trên ghế phượng, tay nhấc ly trà đưa lên miệng nhấp một ngụm rồi trầm giọng ra lệnh.
“Các ngươi lại đây!”
“Dạ, hoàng hậu nương nương!”
Một nhóm cung nữ, thái giám đi tới trước mặt nàng. Bởi vì không biết tính khí của chủ nhân mới như thế nào nên họ e dè sợ sệt.
Sợ là tốt! Có sợ mới có thể ra uy, mới có thể dễ dàng sử dụng. Thâm cung âm u như vậy, ai biết được có bao nhiêu cung nữ, thái giám nằm vùng.
“Từ nay trở đi, các ngươi là người của bổn cung, phải nghe lời bổn cung. Đừng tưởng bổn cung là người mới tới mà muốn ma cũ bắt nạt ma mới!”
“Chúng nô tài không dám!” đám nô tài nghe nàng nói vậy thì sợ hãi, vội vàng quỳ mọp xuống.
Nàng nhìn họ quỳ xuống nhưng không có ý định để họ đứng lên, nàng tiếp tục nói:
“Không dám là tốt! Nếu bổn cung phát hiện ra ai chân ngoài dài hơn chân trong, thì kẻ đó sẽ như cái chén này…”
Nàng ném mạnh ly trà xuống đất, cái chén vỡ tan tành.
Đám cung nữ, thái giám càng thêm sợ hãi, bắt đầu sụt sịt.
“Sao phải khóc!” nàng đổi giọng ôn hòa, đứng dậy dịu dàng nhìn kẻ đang quỳ, khóe miệng hơi cong lên. Khiến tất cả người trong phòng ngất ngây.
Nụ cười mới đẹp làm sao…nhưng cũng đáng sợ làm sao!
“Chỉ cần trung thành với bổn cung, bổn cung nhất định sẽ không bạc đãi các ngươi!” nàng rành nhất thủ đoạn vừa đánh vừa xoa vì vậy thuận tiện tháo chiếc xuyến trân châu trên cổ tay ra rồi đưa ột tên thái giám, “Vật này ban cho các ngươi!”
“Đa tạ thánh ân của hoàng hậu nương nương!”
Đám nô tài không tin vào mắt mình, vội vàng cảm ơn. Trời ạ, không phải thiên hạ đồn rằng vị hoàng hậu này yêu tiền hơn mạng sao? Sao giờ vung tay hào phóng vậy? Ban đầu, trong lòng họ không muốn ở lại đây hầu hạ nhưng bây giờ lập tức cam tâm tình nguyện làm trâu làm ngựa.
“Tốt! Các ngươi lui ra đi!”
Giải quyết xong việc này, nàng bắt đầu suy tư:
Tại sao hoàng thượng phải làm như vậy? Đây là thắc mắc của nàng cả ngày qua.
Đêm buông xuống. Hoàng cung lên đèn. Nàng cũng đang chuẩn bị nghênh đón người “giải thích thắc mắc” cho nàng.
“Hoàng Thượng giá lâm!”
Long Ngự Tôn bước đi dồn dập, phía trước là hai thái giám cầm đèn, phía sau là cả một
đoàn cung nữ, thái giám.
“Nô tì xin thỉnh an hoàng thượng!”
Nàng quỳ xuống hành lễ.
“Đứng lên đi!”
Long Ngự Tôn tiến đến đỡ nàng dậy, kéo nàng về phía sập gỗ lim, đế ngồi xuống, để nàng ngồi vào lòng đế.
“Ấy!” nàng khẽ hô, toàn bộ hành động thân thiết này bị “người ngoài” nhìn thấy hết.
Đám “người ngoài” vô cũng biết điều, cúi đầu coi như không nhìn thấy.
“Ái thê của ta thẹn thùng sao?” đế ghé vào tai nàng thì thầm.
Cảm nhận được hơi thở ái muội của đế, mặt nàng càng lúc càng đỏ.
“Các ngươi lui ra cả đi!” đế xua tay.
Trong chốc lát, cả Phượng Minh cung chỉ còn có hai người.
Họ chăm chú nhìn nhau, không ai nói lời nào, hưởng thụ giây phút thân mật…
Bỗng nhiên nàng chú ý tới cánh tay đang băng vải trắng của đế.
“Hoàng thượng, vết thương của người sao rồi?” nàng cũng không định quá quan tâm tới đế nhưng vết thương này là đế vì nàng mới bị, nàng không thể nhẫn tâm coi như không
thấy.
“Hiện tại chỉ có ta và nàng. Phượng Minh cung chỉ có phu quân không có Hoàng thượng.
Phu quân? Nàng khó xử cắn môi, làm sao nàng có thể gọi thành tiếng được!
“Thôi bỏ đi, ta không ép nàng!” đế cười dịu dàng, có do dự là được, điều này chứng tỏ tình cảm của nàng đang thay đổi từng chút một. “Có phải nàng có rất nhiều điều muốn hỏi ta?”
“Đương nhiên, thiếp muốn biết…”
“Suỵt!” đế cười thần bí, đưa ngón trỏ lên chặn miệng nàng lại, “Ta cũng có một vật muốn cho nàng xem!”
Vật gì?
Đế lấy ra trong ống tay áo một tờ giấy, trải lên bàn.
Đây là…
Đôi mắt Phượng Nhất Nhất khẽ động.
“Đúng vậy! Đây là bản đồ của Hiên Nguyệt quốc!”
Từ lúc bỏ bản đồ ra, thái độ đế thay đổi hẳn, trở lại làm một hoàng đế uy nghiêm.
“Nàng xem, đây là biên giới của trẫm! Đây là cửa khẩu hàng hóa ra vào, đây là trấn
Nguyệt Lạc…hừ…cũng là địa bàn của tên Lý Ám Diệp kia…”
Giờ phút này đế hùng tài vĩ lược, duy tôn khí phách.
Ánh mắt nàng không rời khỏi đế được. Một nam nhân trời sinh cao ngạo, đầy tính chinh phục như vậy lại đem lòng yêu thương nàng.
Là ai nói, nam nhân chinh phục thế giới còn nữ nhân chinh phục nam nhân?
Được đế yêu, toàn bộ Hiên Nguyệt quốc ở ngay dưới chân nàng.
“…Cho nên trẫm có trách nhiệm bảo vệ quốc gia của trẫm, con dân của trấm!” đế nhìn nàng sâu sắc, giọng điệu cưng chiều, “…và cả người trẫm yêu nhất!”
Nàng không biết phải đáp lại thế nào, chỉ biết ngây ngốc nhìn đế.
“Đám người tiền triều vẫn còn ôm vọng tưởng cấu kết với lũ nghịch thần trong triều, chống lại chính quyền của trẫm, nhưng chẳng qua chỉ là mộng tưởng! Nay trẫm tương kế tựu kế, âm thầm lập ra tổ chức “Ám”, nhân chuyện có thích khách hôm trước mà đổi tất cả các thủ vệ trong triều thành người thân tín của trẫm!”
“Ý người là…người không hoàn toàn vì thiếp mà làm thương bản thân?”
Hay cho trò một hòn đá trúng hai con chim, hay ột nam nhân giảo hoạt thủ đoạn!
Hừ, chiêu “khổ nhục kế” này của đế làm nàng áy náy suốt cả ngày trời!
“Tại sao lại không phải vì nàng?” ánh mắt đế cực kì kiên định, “Để bảo vệ thứ trẫm yêu, trẫm sẽ chẳng tiếc nuối điều gì, đem nghiền tan xương nát thịt đám nghịch thần tặc tử!”
Nàng có nên cảm động không đây?
“Vậy…tại sao người lại đi phong hậu cho thiếp mà đắc tội với lão thần?” nàng phát hiện ra một điểm không đúng.
“Có hai nguyên nhân.” Đế không ngại giải thích cho nàng, bởi vì, nàng càng biết nhiều thì nàng càng không thể rời xa đế. “Thứ nhất là vì trẫm muốn vậy! Ngoài nàng ra, không ai xứng làm hoàng hậu của trẫm! Thứ hai, Lý tướng luôn nghĩ rằng trẫm sẽ phong con gái lão làm hậu nên ôm mộng ảo tưởng, mà trẫm muốn nhân cơ hội này đập tan ảo mộng của lão, buộc lão phải chó cùng rứt giậu! Hãy tin trẫm, trẫm có đủ khả năng để bảo vệ tốt cho non sông của trẫm!”
Lúc này đây, đế khí phách phi phàm, khí chất uy nghi của bậc đế vương không giấu đâu được.
Lòng nàng khẽ rung động: nam nhân này chính là rồng!
Long đằng tứ hải, ngạo thị thiên hạ.