Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 12: Kim Thiền Thoát Xác
Sau khi đưa ra khẩu dụ, Long Ngự Tôn vui vẻ lên triều.
Lời cự tuyệt của nàng là chuyện nhỏ không đáng lo lắng, lòng đế niềm vui phơi phới.
Trước khi đi, đế nhìn thật kĩ nàng.
Nàng co chăn thêu hình long phượng đến quá cằm, đôi mắt long lanh trong suốt, môi đỏ xinh đẹp ướt át.
Tuyệt mĩ giai nhân này cuối cùng cũng thuộc về đế! Chuyện vui thế này, làm đế cười không khép miệng vào được.
Gạo đã nấu thành cơm còn trốn được sao? Đế tự tin như vậy.
Điện Chính Đức. Hoàng triều.
“Hoàng thượng, lão thần nghĩ, hiện tại quốc khố đang thâm hụt, không nên động thổ.
Việc sửa chữa tường thành, e là…” hữu tướng Lý Ứng Long ỷ mình là công thần khai quốc, cầm đầu một đám lão thần thông thái rởm đối nghịch với Long Ngự Tôn.
“Lý khanh nói có lý!”
Tâm trạng đế hôm nay cực kỳ tốt, không muốn so đo với lão thất phu, dù sao khoản tiền sửa tường thành đã được thông qua.
Hả? Bàn bạc suốt cả đêm, chuẩn bị một bụng lý lẽ mà cuối cùng không được dùng đến!
Nét mặt già nua của Lý tướng điểm vài phần kinh ngạc! Chuyện dễ dàng thế sao?
Hoàng thượng hôm nay làm sao vậy?
“Vậy chúng ái khanh còn chuyện gì cần bẩm báo không?”
Trong lòng đế lúc này chỉ có người đang nằm trên long sàng kia, hận không thể ngay lập ôm nàng vào lòng, hưởng thụ hương vị mất hồn kia một lần nữa. Giờ đế đã hiểu thế nào là vua mất nước chỉ vì một bóng hồng!
“Thần xin khởi tấu…” Một vị quan văn nhị phẩm mặt vô cùng nghiêm trọng.
“Nói!” Đế tức giận, lại làm chậm trễ thời gian của đế!
“Con gái Lý tướng, Lý phi nương nương, hiền lương thục đức, có khí chất của mẫu nghi thiên hạ, mong bệ hạ cân nhắc lập làm hậu!”
Vô tài vô đức! Phúc gì mà leo được cao! Long Ngự Tôn thầm nghĩ.
Bỗng đế nhớ tới hình ảnh Phượng Nhất Nhất mặc Bách Niền Hướng Phượng đứng bên đế, cười khuynh thành, thật ra dáng mẫu nghi thiên hạ, tôn quý biết bao. Dường như đế đã tìm được người thích hợp để làm hoàng hậu…
Đúng vậy! Quý phi đã là gì! Nàng phải làm hoàng hậu mới xứng!
Đế trầm ngâm.
“Việc lập hậu là việc trọng đại, cần phải bàn bạc kĩ hơn!”
“Hoàng thượng…” Lý tướng khẽ nháy mắt, một quan văn khác lại đứng lên. “Vi thần cảm thấy việc lập hậu…”
Hừ, lại là bè cánh của Lý tướng! Ánh mắt Long Ngự Tôn trầm xuống. Giỏi lắm, đế sẽ nhớ kĩ việc này, sau này nhất định sẽ tính sổ!
Đế khoát tay đầy uy nghiêm.
“Trẫm đột nhiên cảm thấy không khỏe, bãi triều!”
Cùng lúc đó. Ngoài cửa Long tẩm cung.
“Tiểu Lý Tử!” Phượng Nhất Nhất gọi Tiểu Lý Tử đang chuẩn bị tới Phượng phủ.
“Phượng quý phi có gì sai bảo ạ?” Tiểu Lý Tử lễ phép hỏi.
Loại cung kính này không chỉ vì nàng có ân với tiểu tử mà còn vì nàng là người của
Hoàng thượng. Nói thật, kể từ khi đi theo Hoàng thượng, tiểu tử chưa từng thấy hoàng
thượng sủng ái nữ nhân nào như thế. Nữ nhân được hoàng thượng sủng ái chính là kẻ nắm quyền lực lớn nhất trong hậu cung, làm sao có thể đắc tội.
“Ngươi không được tới Phượng phủ truyền khẩu dụ!” Tình thế cấp bách khiến lời lẽ của nàng có phần quá khích.
“Sao ạ?”
Ý thức lời lẽ của mình nàng vội vàng lấp liếp.
“Ừm, ý ta là, trước mất Tiểu Lý Tử công công chưa cần tới Phượng phủ truyền khẩu dụ vội.”
“Vì sao?” Vẻ mặt tiểu tử khó hiểu, khi nhận được thánh ân này, nếu là nữ nhân khác đã sớm vênh váo, sao người này lại muốn chần chừ? Phượng tiểu vương gia, à không, Phượng trưởng quận chúa, không lẽ đầu người bị…úng nước?
“Ngươi đừng hỏi nhiều như vậy! Coi như giúp ta một lần đi, được không?”
“Nhưng lệnh của Hoàng thượng…” Tuy tiểu tử vẫn nhớ ân tình của nàng, nhưng nếu cãi lại thánh chỉ thì cái mạng nhỏ này e không thể giữ được.
Con ngươi nàng chuyển động.
“Nghe ta nói này, một ngày Hoàng thượng bận trăm công nghìn việc, khó tránh khỏi việc không chu đáo trong những việc nhỏ như chuyện ở hậu cung này. Bây giờ, đứng đầu hậu cung là Thái Hậu, việc lập quý phi đương nhiên phải do người quyết định, làm vậy mới không thất lễ.”
“Việc này…” Tiểu Lý Tử do dự, lời nàng nói liệu có đáng tin không?
“Chúng ta phải nghĩ cho Hoàng thượng chứ!” Giọng điệu nàng vô cùng thành khẩn, cứ như là một lòng quyết tuyệt, trung quân ái quốc.
“Vậy, được rồi!” Tiểu Lý Tử do dự mãi mới đưa ra quyết định.
Đôi mắt nàng nheo lại, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Ha ha! Thành công!
Tiểu Lý Tử vô tình nhìn thấy, giật nảy cả người, cảm giác mình vừa bị lừa một vố.
Liệu…liệu tiểu tử có vừa quyết định sai việc gì không?
…
Tẩm cung Thái Hậu.
“Quả nhiên ngươi là nữ nhân!” Đôi mắt Thái hậu khẽ chớp. “Ngay từ đầu ai gia đã thấy
lạ rồi!”
“Nô tỳ tài hèn, không thể thoát khỏi con mắt của Thái Hậu lão Phật gia!”
“Phượng nhi, ngươi tìm ai gia có việc gì?”
“Xin Thái Hậu cho hạ nhân lui ra trước đã ạ!” Chuyện này càng ít người biết càng tốt.
“Được?” Con mắt Thái Hậu chợt lóe, trầm giọng nói “Tất cả lui ra cho ta.”
“Vâng!”
Hai hàng cung nữ lần lượt lùi ra phía cửa.
Lúc này, Phượng Nhất Nhất mới nhanh nhảu quỳ xuống ôm gối Thái Hậu.
“Chuyện là thế này…”
Nghe Phượng Nhất Nhất nói xong, ánh mắt Thái Hậu sắc bén, người cẩn thận nói.
“Sao ngươi tự tin ai gia sẽ giúp ngươi?”
“Chắc chắn người sẽ giúp!” vẻ mặt nàng bình tĩnh.
“Ồ? Bởi vì ai gia còn nợ ngươi một mối ân tình sao?”
“Vẫn chưa đủ ạ.” nàng thành thật trả lời “Nếu người không giúp, nô tỳ không thể nắm chắc mười phần thắng, dù mới chỉ gặp một lần nhưng nô tỳ cảm thấy mình rất có duyên với người. Thái Hậu là mẫu nghi thiên hạ, hòa ái dễ gần, nhất định sẽ không ép buộc ai.”
“Ai… Hoàng nhi của ai gia có gì không tốt? “
Nàng khẽ chớp mắt, kiên định nói.
“Hậu cung sâu thẳm, chẳng bao giờ thấy được mùa xuân. Nhất Nhất là người yêu tự do, không thích hợp với cuộc sống trong cung!”
Nàng là con chim nhỏ hướng tới bầu trời, hướng tới tự do, tự tại… Sao có thể chôn thân ở chốn tù ngục hậu cung hắc ám?
Thái Hậu trầm tư: ánh mắt này sao lại quen thuộc như vậy? Ngữ điệu này, ba mươi năm trước cũng đã có người nói! Thái Hậu chỉ không hiểu, hoàng cung thực sự tệ vậy sao?
“Ngươi thật giống mẫu thân ngươi!!” thái hậu lẩm bẩm.
“Hả? Mẫu thân? Thái hậu biết mẫu thân nô tỳ sao?”
Thái hậu không trả lời câu hỏi của nàng, mà chỉ nhìn sâu vào mắt Phượng Nhất Nhất như tìm kiếm bóng hình nào đấy.
“Được rồi, ai gia đồng ý với ngươi! “
…
Long Ngự Tôn vừa trở về đã hỏi.
“Nàng đâu rồi?” tâm tình hứng khởi giờ đã bay biến hết sạch.
“Bẩm, bẩm, bẩm Hoàng thượng…quận chúa…đã…đã về Phượng phủ!”
Tiểu Lý Tử đã biết sự không ổn.
“Nàng dám rời khỏi trẫm!” vẻ mặt đế âm u “Nàng dám đi sao?”
“Không…không phải tự tiện đi!” Tiểu Lý Tử run rẩy.
“Cái gì?” đế càng tức giận “Không phải tự tiện đi thì ai để nàng đi? Ai mà to gan dám…”
“Là ai gia!”
Thái hậu xuất hiện.
Tiểu Lý Tử thở một hơi nhẹ nhõm: may quá, cái mạng nhỏ này có thể bảo toàn được rồi!
“Sao Thái Hậu lại để nàng đi?”
Đế không thân thiết với Thái Hậu lắm nên chỉ gọi là Thái Hậu chứ không gọi mẫu hậu.
Trong hậu cung này, mẫu hậu cũng chỉ là một loại xưng hô, không hơn không kém.
“Là ai gia để con bé đi!” đối với sự xa cách của con, bà vô cùng tiếc nuối, sau bao đấu đá, tuổi đã nhiều, bà chỉ muốn được gần con để bù đắp cho con. Nhưng rồi lại tiếc nuối nhận ra rằng tình mẫu tình đã phai nhòa tự lúc nào. Tự trách lúc ấy chỉ lao vào vòng chiến tranh giành sủng ái mà quên đi đứa con yêu dấu.
“Tại sao?” đế bình tĩnh lại, tiến đến hỏi.
“Con bé không thích hợp với cuộc sống trong cung! Hoàng nhi, để mẫu hậu kể cho con một câu chuyện xưa, con có muốn nghe không?”
“Chuyện xưa?” đôi mắt đế u ám, khóe miệng đầy trào phúng “Để chứng minh nàng ấy không thích hợp với cuộc sống ở trong cung ư?”
“Phải! Chuyện này cũng đã lâu lắm rồi!” ánh mắt Thái hậu nhìn xa xăm “Hồi đấy hai nhà Long, Phượng cùng hợp tác chống lại chính sách tàn bạo của triều đại trước. Nhưng khi lật đổ được rồi thì không quyết định được ai lên nắm ngôi báu. Thế rồi, tréo ngoe thay, phụ hoàng con và Phượng Đại Thiên cùng đem lòng yêu thương một người con gái. Người đó quả thực là tiên nữ giáng trần, thế gian độc nhất vô nhị…” Thái hậu nhớ về một người có dung mạo giống Phượng Nhất Nhất như đúc.
“Vậy việc đó có liên quan gì đến người Thái hậu vừa thả đi?”
“Con nghe ta nói xong đã. Điều kiện để cưới người con gái này là phải từ bỏ ngôi vị hoàng đế! Sau cùng Phượng Đại Thiên chọn người ấy, còn phụ hoàng con chọn ngôi vị hoàng đế. Nhưng sau khi ngồi vào ngôi báu, nỗi nhớ nhung của phụ hoàng con dành cho người con gái kia không hề biến mất. Vì vậy, ngài dùng trăm phương ngàn kế để phá hoại hôn sự của Phượng Đại Thiên. Để xóa tan hoài niệm của hoàng thượng về mình, người con gái đó đã tình nguyện uống thuốc hủy dung, biến thành người bình thường. Phượng Đại Thiên thấy vậy cũng không suy nghĩ nhiều mà uống theo nàng, bỏ mặc tất cả ở phía sau, làm một Tiêu Dao vương bình thường…
Đáng tiếc thay ột đôi Kim Đồng Ngọc Nữ. Mới hôm nào còn đứng bên nhau, phong thái ngất trời, người người ngưỡng mộ. Quả là một đôi trời sinh…
“Vậy chuyện này có liên quan gì đến người không?” đế hỏi vào trọng tâm.
“Ta là biểu muội của phúc tấn Phượng phủ và cũng là…” hừm, thái hậu không thể nói
cho con biết mình từng là một cô gái ôm ấp tình cảm trong lòng. Chính bà đã thay biểu tỉ vào cung, tác thành cho hai người, từ bỏ những thầm mến với Phượng Đại Thiên.
“Đây là chuyện của người xưa. Mẫu thân nàng lựa chọn như vậy không có nghĩa là nàng cũng chọn như vậy!”
“Con bé…thực sự không hợp với chốn này…”
“Trẫm chỉ biết nàng là người của trẫm! Mặc kệ nàng có tình nguyện hay không, mặc kệ nàng có phù hợp với cung cấm hay không!” ánh mắt đế kiên định “Biết đâu…đêm qua nàng đã mang trong mình thai rồng, thái hậu muốn hoàng tôn của người lưu lạc bên ngoài hay sao?” rồi đế nhếch mép cười nhạt “Cũng phải phải thôi, người đâu biết cái gì gọi là cốt nhục tình thâm!”
Nói xong, đế phẩy áo bỏ đi.
Đứa con này đúng là động tình thật rồi!
Thái hậu sững sờ nhìn đế bỏ đi. Trước kia, bà đã không nuôi nấng con mình cho thật tốt, bây giờ còn thả mất người con gái mà con mình yêu thương nhất. Bà làm mẫu thân đúng là quá thất bại mà!