Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 6: Thâm Cung Dục Nghiệt
“Khanh kêu cái gì?!” đế khôi phục lại lý trí rồi vô tình nhìn thấy đầu gối để hở của nàng, trong lòng dấy lên đau xót, “Phải rồi, khanh còn chưa nói cho trẫm biết vì sao có vết thương này! Là kẻ xấc xược nào làm khanh bị thương?”
Nàng thực sự muốn nói cho đế biết kẻ-xấc-xược kia là ai…
“Thần đâu dám nói… có trách thì nên trách cái đầu gối vô dụng này không thể gặp người tôn quý như hoàng thượng…”
Dù nàng có khéo ăn khéo nói đến mức nào cũng không dám nói thẳng ra.
Đế đau lòng ngồi xuống xoa lên miệng vết thương đang sưng tấy.
Dưới ánh nến làn da trắng mịn như sữa của nàng lại bị vết tấy làm chướng mắt.
Có lẽ, người gây ra vết thương này là…đế!
“Từ giờ trở đi, khi chỉ có hai người là trẫm và khanh thì không cần quỳ!”
“Nhưng…”
“Đây là ý chỉ của trẫm!” những ngày ở chung khiến nàng biết được biểu hiện của đế lúc này là sắp nổi giận.
“Thần tuân chỉ, tạ ơn thánh thượng!”
Thấy nàng theo bản năng lại sắp quỳ, đế giữ người nàng lại, phát hiện cơ thể nàng thật mỏng manh, đế không kiềm được mà ôm nàng vào lòng.
Mặt Phượng Nhất Nhất nóng ran, nàng vẫn là nữ nhi chưa chồng mà! Cho dù thân phận bây giờ là Tiểu Bát cũng không được.
“Hoàng thượng!” nàng vội vàng nhắc đế không được càn rỡ.
Đế ngẩng đầu, ngắm nhìn khuôn mặt ngọc ngà, đôi tròng mắt khẽ động của nàng, không khỏi thất thần.
Tuyệt sắc thiên hạ như vậy…bắt buộc phải thuộc về đế!
Trong trời đất này, ngoài đế ra còn có kẻ nào đủ tư cách để có được “hắn”?
Hai người nhìn nhau không nói gì, luồng không khí ám muội bay vất vưởng xung quanh.
Nàng nheo mắt phượng lại, khẽ cắn môi dưới. Quả đúng là: “tế nhuận như chi, phấn quang nhược nị.” Khí chất toát ra từ nàng như tiên hạ phàm.
Đế như bị thần xui quỷ khiến, càng lúc càng cúi thấp, đến lúc sắp đụng vào môi nàng…
“Hoàng thượng, trời cũng tối rồi! Thỉnh quay trở về để giữ gìn long thể!” nàng nhanh nhẹn thoát khỏi móng vuốt của đế.
“A!” mặt đế đỏ ửng lên, lần đầu tiên trong đời biết thế nào là “bỏ chạy”: “Trẫm…trẫm về! Ái khanh đi nghỉ đi!”
“Hắn” chính là một cây thuốc phiện yêu diễm, tràn đầy mị hoặc nhưng lại không thể chạm vào! Mang “hắn” về “trồng” làm cảnh đã là khác người rồi, nếu còn dính sâu vào thì còn đâu là mặt mũi hoàng tộc?
Ôi!!!! Đế thở dài thườn thượt.
Không thể đụng vào! Không thể đụng vào!
…
Hoàng cung. Ngự thư phòng.
“Hoàng thượng, Dung quý phi đã tới!” Tiểu Lý Tử cẩn thận nhắc nhở Long Ngự Tôn đang phê duyệt tấu chương.
Lâu lâu hoàng thượng mới nổi hứng gọi người tới thị tẩm, không biết chừng, lần này, quý phi yêu mị động lòng người có thể giúp bệ hạ anh minh của tiểu tử bình thường trở lại, không tơ tưởng tới người kia nữa…
“Cẩu nô tài, trẫm làm việc gì còn cần ngươi nhắc nhở à?” Long Ngự Tôn nổi giận.
Từ cái đêm đế chật vật chạy khỏi căn phòng kia thì tính tình trở nên vô cùng thất thường.
“Hoàng thượng bớt giận, nô tài đáng chết!”
Mặt Tiểu Lý Tử tái mét, tự động vả vào miệng mình.
“Bỏ đi!” Long Ngự Tôn khoát tay xá tội.
Có lẽ…đế thật sự cần một “con đường” để giải quyết. Dung mạo của Dung quý phi kia cũng không thua kém gì “hắn”, hay là…
“Đến Long tẩm cung!”
“Vâng!”
Long tẩm cung.
Vải đỏ bao bọc lấy mĩ nhân trần trụi nằm trên giường trải gấm vóc kim hoàng thêu hoa văn hình rồng. Bóng đêm hoa mai. Mỹ nhân như ngọc.
Nghĩ tới người sắp đến, Dung quý phi không nén nổi ánh mắt chờ mong. Đã lâu lắm rồi hoàng thượng mới gọi nàng tới thị tẩm, lâu đến nỗi nàng cứ tưởng hoàng thượng quên mất Dung Quế là ai rồi. Thật không ngờ đột ngột có tin này tới khiến nàng vui không thể kìm nén được…thật vừa vặn đến thời kì nàng dễ thụ thai, hiện tại hoàng thượng mới có hai tiểu công chúa, nếu như nàng mang long thai thì những ngày được hưởng vinh hoa phú quý sẽ rất mau đến.
Nàng hối lộ công công dẫn nàng đến. Nàng cố ý kéo tấm vải đỏ bao quanh người xuống lại như vô tình để lộ ra một nửa bầu ngực trắng như tuyết. Ha, ha, ha…chắc chắn hoàng thượng không thể không rơi vào mê hoặc của nàng?
Tóc mây xõa tung, ngực sữa che đậy. Mỹ nhân sau khi tắm tỏa ra hương thơm mê người.
Đúng lúc này, Long Ngự Tôn bước vào, toàn bộ cảnh đẹp rơi vào mắt.
Ái phi của đế đang ngoan ngoãn nằm trên long sàng, được bao bọc trong tầng tầng vải đỏ giống như lễ vật mang tế cho thần linh. Lông mày lá liễu khẽ nhăn, con mắt sáng ẩn tình. Mái tóc đen buông xõa trên gối, bộ ngực sữa ẩn ẩn hiện hiện, quả thật mê người.
Nhưng…tại sao tâm đế không có chút ham muốn?
Đế bước tới, cởi vải đỏ ra, thân thể trần trụi như hương như ngọc của mĩ nhân lập tức ngã vào lòng đế.
“Bệ hạ!” ánh mắt nàng kiều mị, âm thanh nũng nịu, tay bắt đầu giúp đế cởi y phục.
Cởi xong, nàng ngoan ngoãn tự mình bôi dầu trơn vào nơi tư mật, nằm xuống, hai đầu gối khẽ tách ra, chờ đợi đế tiến vào.
Mọi nữ nhân trong chốn hậu cung này đều được dạy dỗ kĩ càng để hầu hạ đế vương thật tốt.
Không có dạo đầu, không có ân cần, đế cứ thế nhanh chóng xông vào cơ thể của Dung Quế, dẫu có đau nàng vẫn phải nín nhịn, cố nặn ra nụ cười kiều mị lấy lòng đế.
“Ưm…”
Nàng dựa theo động tác của đế mà “biểu diễn” yêu kiều.
Long Ngự Tôn nhìn gương mặt thoát tục của nàng, trong lòng bỗng tưởng tới một gương mặt khác. So về ngũ quan, cả hai người đều xinh đẹp tinh xảo. Nhưng so về khí chất thì Dung Quế lại quá trần tục. Đây chính là sự khác biệt lớn nhất giữa xinh đẹp và tuyệt sắc.
Con ngươi đen lạnh lùng mất đi sự kiên nhẫn, trong chốc lát, sự ham muốn cũng ra đi.
Thấy đế bỗng dưng lại, nàng vội vàng gượng người dậy.
“Hoàng thượng, nếu như ngài vì quá bận quốc sự mà mệt nhọc thì để thiếp hầu hạ ngài!”
Cánh môi yêu diễm của nàng khẽ gợn lên, cái lưỡi hồng mềm mại như con rắn chu du trên cơ thể đế vô cùng khiêu khích.
Dục vọng của Long Ngự Tôn lại nổi lên…
Nhưng trong lòng vẫn gào thét một câu hỏi: tại sao “hắn” không phải là nữ nhân? Tại sao?!
Sinh ra trong nhà đế vương, đế “muốn gió có gió, muốn mưa có mưa” nhưng giờ ước muốn “như vậy” lại không thể thực hiện được.
Nếu ông trời đã sinh ra “hắn” tại sao lại để “hắn” làm nam tử? Nếu như đến cuối cũng
không có được kết quả gì, tại sao lại còn để đế gặp “hắn”?
Đế phẫn nộ phát tiết vào thân thể nằm phía dưới.
“Hoàng thượng, xin ngài nhẹ chút…” nữ nhân làm nũng.
Nhưng nàng không ngờ mình nói lời này không đúng lúc.
Con mắt đế càng lạnh lùng thêm, chẳng nói chẳng rằng rút ra khỏi người nàng.
“Nếu sợ trẫm làm đau thì cút!”
“Không…thiếp không dám…” nàng vội vàng giải thích, nước mắt như sắp rơi.
Đáng tiếc, hiện tại, chiêu này không có tác dụng.
“Cút ra ngoài!”
“Vâng!”
Nàng dùng vải đỏ bao bọc lại thân thể trần trụi của mình, chật vật chạy khỏi Long tẩm cung.
Vị Ương cung. Tẩm cung của Dung quý phi.
“Đêm thế nào ư? Đêm chưa quá nửa, đuốc lớn thắp sáng. Quân tử dừng lại, tiếng chuông lanh canh.
Đêm thế nào ư? Đêm chưa dứt, đuốc cháy bập bùng. Quân tử dừng lại, chuông ngựa leng keng.
Đêm thế nào ư? Đêm sắp sáng, đuốc cháy rực rỡ. Quân tử dừng lại, ngôn quan kì kì.”
Đã khuay lắm rồi. Đèn lồng đung đưa.
Vẻ mặt Dung Quế ngưng đọng.
Trước đây, vì gia tộc nàng phải từ bỏ người yêu thương, bước vào chốn thâm cung, trong lòng tràn ngập hi vọng, đâu biết được có ngày phải chịu nhục nhã như thế này.
Nàng đã hai mươi sáu tuổi, nàng dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất của nàng cho hoàng cung. Nếu như không có con thì tuổi già của nàng…nghĩ tới đây nàng
bỗng thấy sợ hãi quá.
Mà dục vọng chưa được thỏa còn chất đầy trong cơ thể, gào thét được giải phóng…
Đôi mắt nàng nhìn một lượt quanh phòng rồi bắt gặp một bóng dáng.
“Ngươi lại đây!” vẻ mặt nàng trang trọng, “Những người khác thì lui ra!”
“Vâng!” mười hai cung nữ khom người lui ra.
“Nương nương có gì sai bảo ạ?”
Người ở lại có dáng người cao lớn bất phàm, thế nhưng giọng nói lại bán nam bán nữ cực kì khó nghe. Nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy đó là một vị công công mi thanh mục tú.
Giọng nói trang trọng của nàng bỗng chốc biến thành yêu mị. Nàng đứng trước mắt hắn mà thả mái tóc dài ra, cởi y phục xuống.
Dưới ánh trăng, Dung Quế trong mắt hắn thật nóng bỏng, eo nhỏ uốn éo, ngực đầy đặn trần trụi, chân dài trắng nõn thẳng tắp.
“Bây giờ bốn bề vắng lặng, huynh nói xem ta nên sai bảo điều gì?” nàng cười đong đưa, ngón tay ngọc vuốt ve má hắn. “Chẳng lẽ, huynh không còn thương ta nữa sao?”
Hắn làm sao mà không thương nàng, nếu không thương thì có biến thành thân phận như ngày hôm nay sao…
“Muội biết rõ, ta thương muội, yêu muội đến nhường nào mà…” giọng điệu hắn mãnh liệt.
“Suỵt!” nàng đặt ngón tay lên miệng hắn, ngăn lời hắn lại, sau đó, ngón tay dần dần đi
xuống, bắt đầu cởi y phục của hắn.
“Đừng nói nữa…âm thanh của huynh bây giờ rất khó nghe!” nàng không e ngại nói như vậy khiến người hắn chợt run run, “Giờ huynh chỉ cần làm theo mệnh lệnh của bổn cung là được…”
Nàng cầm lấy tay hắn đặt vào bộ ngực sữa hoàn mĩ của mình. Mặc dù nam tử đã bị “cắt” nhưng vẫn là một nam nhân chân chính, vì vậy dục vọng trong cơ thể bắt đầu nổi lên, hai tay mạnh mẽ nhào nặn bộ ngực của nàng. Thấy nàng có vẻ thích thú, hắn to gan cúi xuống ngậm lấy nhũ hoa, bắt đầu mút cắn.
“A…đúng rồi!” nàng thõa mãn rên rỉ, “Kĩ thuật của huynh càng ngày càng lên, giống như chàng, chỉ thích cầm thú đoạt lấy…”
“Quý phi nương nương…” hắn bỗng bừng tỉnh khi nàng nhắc tới nam nhân đáng sợ kia.
“Huynh sợ sao? Nhưng muộn rồi!” nàng lại giằng lấy tay hắn đặt lên bộ ngực cao ngất của mình, “Sẽ không ai biết đâu, huynh hãy làm như hồi chúng mình còn ở nhà ấy!”
Hồi ở nhà! Phải, hắn và nàng là thanh mai trúc mã, hắn vừa là biểu ca vừa là người yêu của nàng. Vì được ở bên nàng, hắn không tiếc tự thiến mình, chỉ cầu mong được ở cạnh làm bạn với nàng.
Hai người yêu nhau lúc ở một chỗ khó mà tránh được những lúc không kìm được lòng.
Nhưng vì không muốn phá trinh tiết của nàng nên họ đã dùng một cách khác để thỏa mãn cơn cuồng thú. Khi đó, hắn luôn tâm niệm trong đầu là phải bảo vệ giọt máu xử nữ của nàng cho đến đêm động phòng của họ, nhưng rồi cuối cùng, nàng lại đem nó cho kẻ không biết quý trọng…
“Cầu xin huynh, biểu ca!” nàng rên rỉ khát cầu, hai tay ôm lấy bả vai hắn, “Muội khó chịu quá!”
Hắn cũng không cự tuyệt thỉnh cầu của nàng, từ nhỏ đã luôn như vậy.
Không chần chừ gì nữa, ngón tay hắn nhanh chóng mần tới nơi thần bí của nàng, ngón tay thô to vói vào trong, giúp nàng giảm bớt “khó chịu”.
“Tuyệt quá a… Biểu ca, muội muốn nữa, Quế Nhi muốn nữa…” nàng đã hoàn toàn rơi vào trạng thái si mê.
Hắn nghe vậy, sắc mặt phừng phừng, ngón tay điên cuồng chuyển động.
“Không đủ! Không đủ!” thân thể nàng vặn vẹo, khó chịu, “Dùng dụng cụ!”
Nghe vậy, hắn rút ra một vật, đeo vào thắt lưng, bắt đầu chuyển động. Có “nó”, nàng cuối cùng cũng thảo mãn.
“Biểu ca, đổi phiên…” hôm nay tâm trạng nàng tốt, hạ cố hầu hạ, thỏa mãn hắn một chút.
Vị Ương cung, đêm chưa qua…
(Nguyên văn là: Vị Ương Cung, Dạ Vị Ương, vị ương có nghĩa là chưa tới một nửa)