Phượng Sắc Khuynh Thành

Chương Q.2 - Chương 3: Nhất Tiếu Khuynh Tâm


Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.2 – Chương 3: Nhất Tiếu Khuynh Tâm


Phượng Nhất Nhất vừa bước vào đại sảnh rộng lớn đã nhìn thấy một cái ghế làm bằng gỗ tử đàn loại thượng hạng điêu khắc hình rồng tinh xảo, hai bên ghế có bốn, năm người khác ngồi uống trà, tán chuyện phiếm. Trong đại sảnh còn bày một cây đàn cổ làm bằng gỗ tử đàn rất hài hòa với cái thanh tao lịch sự nơi này.
Lúc nàng bước vào tiếng xôn xao trong đại sảnh bỗng im bặt. Có lẽ là do không ai nghĩ
Phượng Nhất Nhất lại phong hoa đại tuyệt đến như vậy.
Ai ai cũng trân trối nhìn nàng nuốt khan, có kẻ còn làm rớt cả viên bạch ngọc trên tay.
Thật…buồn cười!
Thực ra Phượng Nhất Nhất không nghĩ mình sẽ cười, nhưng tại biểu hiện của vài người kia khiến nàng phải cố nín nhịn, cúi đầu, khóe môi khẽ câu lên.

Trong Ám thính.
“Là kẻ đó sao Tiểu Lý Tử?” một giọng nói uy nghiêm, tôn quý cất lên, khiến người người không ai không thể thần phục.
“Bẩm hoàng thượng, chính là kẻ đó!” Tiểu Lý Tử khom người, cung kính trả lời.
“Phủ nào?”
“Dạ bẩm, là tiểu vương gia của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên ạ.”
“Tại sao trẫm không nhớ rõ là có người đề cử Phượng phủ?” đôi mắt đế thâm trầm,
“Nhưng…mấy năm nay tiền tài, quyền thế của Phượng phủ phát triển nhanh chóng, xem ra không thể khinh thường. Nếu có thể phục vụ cho trẫm thì cũng là chuyện tốt!”
“Hoàng thượng anh minh!” Tiểu Lý Tử vội vàng nịnh nọt.
“Vậy ý ngươi thế nào?” đế hỏi đầy thâm ý.
Đế lại đem chuyện trọng đại này đi hỏi tiểu tử, tức là không xem tiểu tử là người ngoài. Tiểu Lý Tử thụ sủng nhược kinh, cảm động muốn rớt nước mắt.
“Nô tài thấy người này là nhân tài số một…”
“Nhân tài?!” đế cười nhạt.

Ban đầu đế định hỏi qua ý kiến của vài thần tử đắc lực trước nhưng giờ lại muốn tự mình đi xem. Đế vừa thong thả bước đi vừa nói với tiểu tử.
“Để trẫm đi xem xem nhân tài số một trong miệng ngươi là cái dạng…”
Còn chưa nói hết câu đế đã im bặt.
Đế lẳng lặng trân trân nhìn như bị người nào đó điểm huyệt. Bởi đế đúng lúc nhìn thấy
Phượng Nhất Nhất đang cúi đầu khẽ cười. Long Ngự Tôn cảm thấy đại sảnh u ám bỗng dưng được thắp sáng mà toàn bộ ánh sáng ấy như từ người nàng tỏa ra. Nàng kia yêu diễm như cây anh đào, không nói lời tà mị nào nhưng cũng đủ để mê hoặc chúng sinh.
“Ngoảnh đầu nhìn lại
Nhất tiếu mị bách sinh
Khuynh quốc khuynh thành khuynh đế vương.”
Không! Dùng khuynh quốc khuynh thành để miêu tả vẻ đẹp của nàng vẫn chưa đủ. Vẻ đẹp này phải là hồng nhan họa thủy.
Nàng đẹp đến hại nước hại dân!
Long Ngự Tôn cảm thấy thế gian này không gì bằng một nụ cười khẽ của nàng.
Đế chợt nghĩ, có khi nào không chỉ một mình đế bắt gặp được nụ cười này của nàng.
Trái tim luôn lạnh lẽo của đế vương bỗng nổi cơn ghen tị. Đế hận không thể tự tay móc hết mắt của những nam nhân trong đại sảnh xuống, đế như đã quên mất họ đều là thần tử đắc lực của đế rồi.
Đôi mắt đế thâm trầm.
Đế muốn “hắn”! Khao khát “hắn”!
Giờ thì đế đã hiểu vì sao hậu cung của đế mĩ nhân không đếm xuể mà đế vẫn thấy thiếu. Bởi, thiên hạ của đế bây giờ mới xuất hiện.
Nhưng “hắn” không phải nữ nhân!
Vậy thì đã sao?
Đế vương trẻ tuổi cười ngạo mạn, toàn bộ thiên hạ này là của đế, dù là nam hay nữ thì đều là của đế!
Trọn đời trọn kiếp.

Kẻ này khó chế ngự đây! Nhìn nụ cười nhạt nơi khóe môi của “hắn”, không hiểu vì sao
Long Ngự Tôn lại nghĩ vậy.
Chỉ nhìn liếc qua là đã biết “hắn” là kẻ hướng tới tự do, là một “nam tử” không bao giờ chịu trói buộc, không dễ dàng chịu thuần phục.
Nhưng! Đế cũng không ngại bẻ gãy cánh của “hắn”!
“Tiểu Lý Tử!” đế trầm giọng hạ chỉ.
“Có nô tài!”
Nhìn đôi mắt lòe lòe sáng của hoàng thượng, thông minh như Tiểu Lý Tử bỗng nhiên có dự cảm không lành: Phượng tiểu vương gia thiên tư ngọc cốt, không lẽ hoàng thượng đối với ngài ấy…
Sống trong cung cũng được coi là nhiều năm, Tiểu Lý Tử đã được nghe quá nhiều về cái chuyện có chẳng ít các vương công quý tộc nuôi nam tử có tướng mạo thanh tú ở trong phủ để thỏa mãn…dục vọng không giống người thường của họ. Say mê nam sắc không sai, sai ở chỗ người đó lại là chủ nhân anh minh thần võ!
Thân là vua một nước, đế không được phép hành động theo cảm tính. Chỉ cần một nước đi sai của bản thân sẽ dẫn theo cả vạn dặm sai lầm cho quốc gia. Hoàng thượng là chân tử thiên mệnh, sao có thể bị lời dèm pha làm nhơ nhuốc!
“Truyền “hắn” vào yết kiến!” Long Ngự Tôn không hề biết nội tâm tiểu thái giám bên người đang đấu tranh dữ dội. Giờ phút này, ngoài “hắn” ra, đế chẳng để ý được đến điều nào khác nữa!
“Hoàng Thượng…”
Tiểu Lý Tử đang định nói gì nhưng ánh mắt sắc bén của đế khiến tiểu tử vội vàng nuốt lại lời định nói.
Gần vua như gần cọp. Hoàng thượng đã ra lệnh thì cấm cãi nửa lời.
“Tuân chỉ!”
Tiểu tử ngoan ngoãn đi truyền chỉ…
Trong đại sảnh.
“Ngươi là Phượng Thừa Nghiệp?” một nam nhân áo trắng lên tiếng hỏi.
Phượng Nhất Nhất nghe tiếng người hỏi, ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi giật mình.

Trước mắt nàng là một nam tử phong lưu phóng khoáng, cử chỉ tao nhã, nhìn thì có vẻ hiền lành vô hại nhưng với Nhất Nhất, chỉ cần nàng liếc qua một cái đã biết nội tâm thâm trầm đáng sợ của hắn, đúng là cáo già đội lốt cừu non.
Còn hắn, khi nhìn thấy tướng mạo của nàng hắn cũng giật mình nhưng sau đó lập tức nheo đôi mắt hẹp dài lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng.
Hả…nàng có đắc tội với hắn à?
“Phải! Là tại hạ!” nàng tự nhiên đáp lại, thái độ có chừng mực, không kiêu ngạo cũng không xu nịnh.
Nam nhân áo trắng hừ một tiếng rồi nói, “Dạo này kẻ “kê minh cẩu đạo” lừa đời dối người, giả mạo danh thế rất nhiều. Làm thế nào chứng minh được thân phận ngươi là thật?”
Kẻ này…
Phượng Nhất Nhất bực mình định đáp lại thì bỗng có một người từ sau nói chen vào:
“Dã! Hành động của huynh thật chẳng giống bình thường! Hay tại…tên trộm lẻn vào quý phủ chẳng những lấy đi bảo vật gia truyền mà còn lấy đi cả tính tình của huynh?”
Nam nhân vừa nói chen vào mặc hắc sam, tướng mạo thô kệch, xem ra là quan võ.
Hắn nhìn “Dã” đầy chế nhạo: hắc hắc, thật hiếm khi được nhìn dáng vẻ kinh ngạc của
“Dã”, nếu không nhân cơ hội này để trả thù tên này suốt ngày đi khiêu khích hắn thì thật hổ thẹn với hai chữ “bằng hữu”! Vì vậy hắn tiếp tục nói:
“Nghe nói huynh còn phải huy động rất nhiều người ngựa…một tên trộm cỏn con mà phải làm kinh thiên động địa thế sao?”
Nghe hắn nói vậy, “Dã” chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bơ đi không so đo với hắn.
Lúc này, Phượng Nhất Nhất mới ném về phía “Dã” một tấm thiếp mời.
“Xem đi! Cái đó đủ để chứng minh thân phận của ta!” nàng giở giọng lạt mềm buộc chặt, “Nếu các hạ không muốn cho ta gia nhập hội thì nói nhiều cũng vô ích, tại hạ xin cáo từ!”
“Tiểu huynh đệ tính tình thật khẳng khái! Ha ha! Ta thích!” hắc sam nam tử sảng khoái cười rồi nói với nam tử áo trắng, “Dã, huynh thấy sao?”
“Tùy các người!” hắn vẫn làm vẻ mặt khó chịu. Nhìn thấy nàng hắn lại nghĩ đến tên trộm đáng giận kia!
Mà khoan…dung mạo giống nhau như vậy, đều là những tuyệt sắc hiếm thấy…không lẽ…họ có quan hệ gì với nhau?
Hừm, có lẽ hắn bị nha đầu kia làm cho hồ đồ rồi! Vấn đề đơn giản như vậy mà nghĩ mãi mới thông.
Ha ha! Đúng là xa tận chân trời gần ngay trước mắt!
Vậy là đã biết nên tìm “nàng” ở nơi nào! Nghĩ vậy, “Dã” thở phào, lồng ngực trở nên nhẹ nhõm. Trong nháy mắt, hắn đổi mặt tươi cười, dễ dãi.
“Ấy…Phượng huynh đệ, xin ngừng bước!”
Thấy thái độ của hắn biến đổi nhanh như chớp, Phượng Nhất Nhất không khỏi mặc cảm. Quả thật là đến cả “hồ ly” dở mặt như trở bàn tay nổi danh thương giới là nàng cũng phải chào thua trình độ trở mặt của hắn.

Phượng Nhất Nhất ngừng bước. Thực ra nàng chỉ giả vờ bỏ đi thôi.
“Việc Phượng huynh đệ đi hay ở cũng không đến lượt ta quyết định. Mời Phượng huynh đệ ngồi chờ trong giây lát. Người đâu, dâng trà!”
Phượng Nhất Nhất vừa ngồi xuống thì có người dâng trà tới.
Lá trà xanh biếc trong chén bạch ngọc nở đều, nàng cẩn thận nhấp một ngụm: màu sắc, hương thơm, hình dáng, mùi vị này là của trà Thiết Quan Âm trong Quan Âm Vương, giá năm nay là ngàn lượng một lạng.
Đại sảnh lại rơi vào im ắng, Phượng Nhất Nhất chợt nhớ đến câu chuyện hai nam nhân nói khi nãy.
“Đúng rồi, Dã huynh, không biết quý phủ đã xảy ra chuyện gì…”
Không hiểu sao lòng nàng chợt dấy lên cơn bất an.
“À…không có gì…chỉ là một ả tiểu nữ tặc thôi!” hắn nói bâng quơ nhưng kì thực là đang cẩn thận quan sát phản ứng của Phượng Nhất Nhất.
Tiểu nữ tặc? Nàng chợt nhớ đến Lục Lục nhà mình.
Người ta gọi hắn là “Dã”! Dã…Chủ nhân của bảo vật mà Lục Lục đang tìm kiếm cũng tên…
Sở Ân Dã!
Mắt phượng khẽ động…không lẽ nào lại khéo như vậy!
Nhưng nghĩ lại thì…Sở Ân Dã là tả tướng, là chỗ thân cận của hoàng đế, nếu thủ lĩnh của “Ám” là hoàng thượng thì việc hắn có mặt ở đây cũng không quá kì lạ.
Sở Ân Dã là kẻ sâu sắc, Phượng Nhất Nhất cẩn thận như vậy vẫn bị hắn nhìn ra sơ hở.
“Sao vậy? Quý phủ của Phượng huynh đệ cũng bị nữ tặc đột nhập?”
Nữ tặc?! Muội muội bảo bối của nàng là để cho kẻ khác gọi bừa sao?!
“Làm gì có chuyện đó!” nàng bình thản cười, “Phượng phủ của ta không cất giữ bảo vật! Có bảo vật ấy mà, tự mình trông nom thì vất vả, mà thả ra để thuộc hạ coi sóc cũng không yên tâm! Ai…đáng tiếc thay cho quý phủ!”
Ngụ ý rằng: nhà ngươi bị trộm là đáng! Có bảo vật không lo cất đi còn đem ra khoe khoang, canh phòng thì lỏng lẻo, chẳng trách người khác được!
Nghe câu này của nàng, Sở Ân Dã cười thâm trầm.
Phượng Nhất Nhất nổi danh giảo hoạt, khéo móc mỉa nhưng lại có thói quen bảo vệ người thân đến cùng khiến nó trở thành điểm yếu chí mạng của nàng. Vì vậy, nàng không nghĩ gì đến việc phải đề phòng con cáo Sở Ân Dã mà vô tình giúp hắn xác nhận điều hắn đang suy đoán.
Giờ thì hắn chắc chắn hắn phải đi đâu để tìm được “nàng”!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.