Phượng Sắc Khuynh Thành

Chương Q.1 - Chương 21: Tương Tư Tận Cùng


Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.1 – Chương 21: Tương Tư Tận Cùng


Tiễn Thất Thất, tâm Phượng Nhị Nhị khó có thể bình tĩnh.
Nàng không còn quá lo lắng cho Ngũ Ngũ nữa, nhưng…còn các tỉ muội khác?
Đại tỉ tuy trầm ổn, gian xảo nhưng tinh thần trách nhiệm quá cao; Tam Tam tính tình nóng nảy nhưng hay mềm lòng; Tứ Tứ chỉ là con mọt sách; Lục Lục thì quá mải chơi…
Ôi!
Thật lo lắng!
Nàng lo cho các tỉ muội. Lo lắng…cho cả “hắn”!
Giờ hắn thế nào rồi?
Không có nàng bên cạnh, hắn có ngủ được không?
Lúc biết nàng trốn đi, hắn có nổi giận không?

“Thánh chỉ đến!”
Sáng sớm, một đoàn người bất chợt tới, phá tan sự vắng lặng vốn có của Phượng phủ,
khiến Phượng gia bối rối không biết làm gì.
“Phượng Đại Thiên cùng gia quyến tiếp chỉ!” người truyền chỉ là một công công còn rất
nhỏ nhưng vẫn cố ra vẻ nghiêm túc, “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: trẫm
nghe thứ nữ Phượng Nhị Nhị của Tiêu Dao vương Phượng Đại Thiên thông minh xinh
đẹp, tinh thông ca múa, đặc tuyên nàng lập tức vào cung, dạy nữ quan trong cung tài ca múa. Khâm thử!”
“Thần, Phượng Đại Thiên tiếp chỉ! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nghe xong thánh chỉ, chân tay Phượng Nhị Nhị bủn rủn sắp ngã, may mà có Chanh Nhi đứng bên đỡ lấy nàng.
“Quận chúa, người có sao không?”
“Phượng nhị quận chúa, xin người bảo trọng thân thể, thánh thượng lệnh cho người
theo tôi tới Tị Thử biệt viện, ngài mai vào cung!” (Tị Thử: tránh nóng)
Không hiểu sao tiểu công công cười vô cùng thân thiết với Nhị Nhị, cười như đang nịnh
bợ…
Nhưng lúc này không ai chú ý đến điều đó.
Phượng Đại Thiên lại “mất đi” một người con gái nữa, đôi mắt già nua đẫm lệ. Con gái

của lão…
Tinh thần Nhị Nhị vô cùng hoảng hốt,
Nếu kháng chỉ, nàng sẽ làm liên lụy đến toàn bộ Phượng phủ.
Còn nếu tuân lệnh vào cung: cung sâu như biển, nhỡ đâu…nhỡ đâu…
Nàng…nàng với hắn còn có tương lai?

Dù không muốn nhưng Phượng Nhị Nhị vẫn phải đến Tị Thử biệt viện.
Khi nàng đã đi nửa ngày, một chiếc xe ngựa màu đen dừng trước cửa Phượng phủ.
“Cái gì? Ngươi nói sao?”
Lý Ám Diệp nổi giận túm lấy áo người gác cổng, nhấc bổng y lên.
“Ta…ta nói…nhị quận chúa của chúng ta đã được tuyên vào cung sáng nay rồi, giờ
không…không ở trong phủ!”
Trời ơi! Làm gác cổng cho Phượng phủ cũng khó! Mới đến có mấy ngày đã gặp phải một
nam nhân đáng sợ!
Nghe xong lời người gác cổng nói, biểu tình Lý Ám Diệp biến hóa, thẳng tay ném y
xuống đất.
Ôi đau quá! Người gác cổng cắn răng nuốt đau đớn vào bụng.
“Thất Thất của ta đâu!”
Người gác cổng đáng thương còn chưa ho được một tiếng thì lại bị một tên nam nhân
khác túm lên như con gà con.
Là “Diêm vương” chuyên chặn đường cướp bóc!
“Thất…Thất…”
“Nếu chàng còn không buông hắn ra, hắn sẽ không thở được đâu!” một giọng nói dễ
nghe truyền đến đúng lúc, cứu người gác cổng khỏi án tử.
“Thất Thất!” nam nhân rầu xồm kinh hỉ, sải bước tới vô tư ôm nàng vào lòng, “Ta nhớ
nàng quá! Không phải nàng muốn chí dương thất bảo sao? Ta vốn muốn tìm cho đủ để
làm sính lễ cưới nàng nhưng Lý Ám Diệp nói, hắn đã đem bảo vật của hắn làm sính lễ

cho tỉ tỉ nàng rồi! Nhưng tỉ tỉ nàng không phải đã vào cung rồi sao? Còn lấy sính lễ của
người ta làm gì? Còn có, ta…”
Lúc này hắn nói ra rả không thôi, chẳng giống bộ dạng Diêm vương ghê gớm ở điểm nào.
“Huynh là Lý Ám Diệp?” Phượng Thất Thất không để ý tới hắn, mắt đẹp nhìn về phía Lý Ám Diệp.
“Phải!” Lý Ám Diệp bình tĩnh đáp, bởi hắn đã có quyết định…
“Nhị tỉ tôi trước khi đi có nhắn lại một câu: trộm thì được, phản thì không!”
Thông minh như Phượng Nhị Nhị đã đoán biết được phản ứng của hắn, muốn ngăn cản quyết định của hắn. Nàng biết hắn hoàn toàn có thể yên lặng mang nàng ra khỏi hoàng cung.
“Nếu ta làm phản thì sao?” vẻ mặt hắn tràn đầy hận ý.
“Nhị tỉ nói, làm phản cần có thời gian chuẩn bị, đến lúc đó có khi tỉ ấy thành ái phi của hoàng thượng rồi!”
“Được, ta nghe lời nàng, đi trộm!” nữ nhân của hắn không cho phép người khác động vào.
Nữ nhân của hắn đã suy nghĩ thấu đáo cho hắn, hắn chỉ có thể nghe lời nàng thôi.
“Vậy thì…” Phượng Thất Thất đẩy nam nhân râu xồm về phía Lý Ám Diệp, “Tôi phái người này đi giúp huynh!”
“Ta không muốn!” râu xồm phản đối, “Thứ nhất, anh hùng không làm hành vi lén lút, tiểu nhân. Muốn cướp phải cướp quang minh chính đại! Thứ hai, ta không thích người này, sao ta phải giúp hắn? Thứ ba, ta không thể rời khỏi nàng, nàng có biết ta rất nhớ nàng không? Nhớ búi tóc đen của nàng, nhớ làn da non mịn, nhớ cái miệng nhỏ nhắn…”
“Diêm Hắc Trì, im ngay!” hai má Phượng Thất Thất hồng như hoa đào, “Thứ nhất, thiếp không tha thứ cho chàng. Thứ hai, chàng đã hứa với thiếp là không cướp bóc nữa. Thứ ba, nếu không phải chàng chặn đường cướp bóc thì nhị tỉ phu của thiếp đã sớm đón được Nhị Nhị tỉ đi rồi, chàng còn không mau chịu trách nhiệm!”
“Đã biết…”
“Diêm vương” đại nhân lúc nào cũng bá đạo, ghê gớm, người người kinh sợ giờ đang
khép nép, nhỏ nhẹ nói như cô vợ nhỏ.

“Bình sinh bất hội tương tư, tài hội tương tư, tiện hại tương tư.
Thân tự phù vân, tâm như phi nhứ, khí nhược du ti
Không nhất lũ dư hương tại thử, phán thiên kim du tử ha chi.
Chứng hậu lai thì, chánh thị hà thì?
Đăng bán hôn thì, nguyệt bán minh thì.”
(Tạm dịch nghĩa:
Trước giờ không biết tương tư, nay tương tư lại khổ vì tương tư.

Thân như mây trôi, tâm như tơ bay, hơi thở mong manh như mạng nhện.
Vật đính ước hãy còn đây, người thương đang ở chốn nào.
Tương tư nhất là khi nào?
Là lúc đèn mờ, là lúc trăng lặn.)
Phượng Nhị Nhị tựa người bên cửa sổ, hàng mi rủ xuống, tâm sự nặng trĩu. Phòng của nàng rất lịch sự trang nhã, lụa mỏng khẽ lay động, đồ dùng theo phong cách cổ xưa, tường vẽ hoa văn cánh sen, lá sen tôn quý, tao nhã. Ngoài cửa sổ, đình viện lầu các tầng tầng lớp lớp, mái cong thanh thoát. Trong hoa viên trồng mấy cây hoa đào, hoa hạnh, rồi tùng, thược dược, mẫu đơn thi nhau đâm trồi nảy lộc. Cảnh đẹp như vậy mà nàng chẳng có tâm trạng để thưởng thức.
Trong lòng nàng giờ chỉ có hình bóng của hắn.
Rất đỗi ngọt ngào mà cũng vô cùng chua xót, mùi vị tương tư này, nàng đã nếm đủ.
Nàng nhớ hắn. Từng giờ từng khắc, hình bóng hắn choán đầy tâm trí nàng.
Tương tư đến tận cùng…
“Phượng nhị quận chúa, hoàng thượng ời!” vị tiểu công công truyền chỉ.
Hoàng thượng? Nàng không khỏi cả kinh, sao hoàng thượng lại tới biệt viện này?
Nghe nói đương kim hoàng thượng là vị vua anh minh hiếm thấy, có lẽ…nếu nói rõ ràng
với ngài…có lẽ ngài sẽ thả nàng trở về với hắn.
Không kịp suy nghĩ lại, nàng vội vàng tìm khăn che mặt, đi theo tiểu công công.
Thính Ba đình, Tị Thử biệt viện. (Thính Ba: lắng nghe tiếng sóng)
Đình lịch sự, tao nhã, bốn bề lụa trắng rủ, theo gió đêm gợn lên như sóng.
Vừa lúc cuối xuân, hoa sen trong hồ chớm nở, vô cùng tuyệt đẹp.
Trong đình có một nam nhân đang đứng, trên người mặc long bào, mắt sáng như đuốc,
tuổi trẻ tuấn lãng, khí chất cao quý.
Người đó chính là vị hoàng đế trẻ tuổi của Hiên Nguyệt quốc: Long Ngự Tôn.
“Phượng phủ Nhị Nhị bái kiến hoàng thượng! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Nàng vội vàng hành lễ với Long Ngự Tôn.
“Bình thân!” Long Ngự Tôn bước đến bên nàng, hai mày chau lại, ra lệnh: “Gỡ khăn
trên mặt ngươi ra!”
Nàng giật mình.
“Nhị Nhị mắc bệnh hiểm nghèo, sợ làm bẩn long mục (mắt rồng) của thánh thượng!”
“Ngươi dám kháng chỉ?”
Đế nổi giận, giọng điệu đầy uy hiếp. Hừ, lại thêm một nữ nhân dám kháng chỉ! Phượng
phủ khá lắm, nuôi được toàn nữ nhân xảo quyệt! Thực làm cho người khác phải bực mình!
“Nhị Nhị không dám!”
Nàng cắn răng tháo khăn che mặt xuống. Dung nhan tuyệt sắc làm cả gian đình sáng rực rỡ.

Long Ngự Tôn nhìn nàng, ánh mắt có chút si mê.
“Thật là danh bất hư truyền, quả nhiên quận chúa của Phượng phủ, ai ai cũng tuyệt sắc!”
Đế khẽ vuốt cái cằm tinh xảo của nàng, nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía sau nàng.
Hừ, để xem ngươi còn nhẫn nhịn được bao lâu!
Quả nhiên, trong bóng tối có người gầm lên.
“Dừng tay!” là một giọng nam đang nổi giận.
“Dừng tay!” là một giọng nữ cũng đang giận dữ không kém.
Long Ngự Tôn có chút ngạc nhiên, ở đâu thêm hai tên nam nhân nữa vậy?
Thấy tay đế ngả ngớn Nhị Nhị, Lý Ám Diệp hồng hộc chạy ra trước mặt đế, không nói một lời, trước tiếp đế một quyền.
Dù ngươi là ai, dám trêu đùa Nhị Nhị của hắn, tội đáng muôn chết!
Hai mắt Long Ngự Tôn tối sầm lại.
“Ngươi là ai?” đế hỏi, khóe miệng cong lên, đôi mắt đầy thịnh nộ.
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng ở chỗ, nàng là nữ nhân của ta!” Lý Ám Diệp
cũng đang rất tức giận.
“Đại tỉ, sao tỉ lại tới đây?”
Phượng Nhị Nhị nhìn về phía nữ nhân vừa kêu “dừng tay”.
Phượng Nhất Nhất không để ý đến tiểu muội của mình, chỉ nhìn hai con “dê béo”…
“Chào hai huynh!” Phượng Nhất Nhất cười đến lộ lúm đồng tiền với Lý Ám Diệp và Diêm
Hắc Trì, “Muốn thành thân với muội muội nhà ta giá cũng không nhỏ đâu nha, nhưng chỉ cần đưa ra số tiền hợp lý, ta sẽ xem xét ưu tiên hai vị, chúng ta đi thương lượng một chút nhỉ?”
Đột nhiên, Lý, Diêm hai người sởn cả tóc gáy, nữ nhân này cười thật đáng sợ, vì một nụ cười tà khí của nàng mà người ta có thể trở thành một món hàng mặc nàng buôn bán.
“Trẫm đã lệnh cho nàng, không được cười với người khác rồi mà!” thấy nàng cả gan cười với người khác, Long Ngự Tôn cười lành lạnh, “Hay để trẫm giết hai tên “thích
khách” này trước?”
“Bắt ta tới ta còn chưa tính, sao ngài còn bắt cả muội muội ta tới?” Phượng Nhất Nhất bất kính chất vấn.
“Nàng nhầm rồi, trẫm không bắt muội muội nàng tới mà quang minh chính đại triệu tới! Nếu trẫm vừa ý, nàng ấy sẽ trở thành người đứng đầu hậu cung!” đế cố ý chọc giận Nhất Nhất.
“Ngươi dám!”
Lý Ám Diệp nổi giận xông tới…
Phượng Nhị Nhị kịp thời bắt lấy tay hắn, lắc đầu, nhìn hắn mỉm cười.
“Suỵt, xem kịch đi!”
Nàng đã sớm nhìn ra đương kim thánh thượng không hề có tà niệm với nàng, lúc đế nâng cằm nàng lên, nhưng mắt không nhìn nàng, nàng đã thấy nghi ngờ. Rồi đại tỉ bỗng từ phía sau nhảy ra, trong giây lát nàng đã hiểu mọi chuyện.
Tuy không hiểu rõ thâm ý trong lời nói của Nhị Nhị nhưng Lý Ám Diệp bị nụ cười tuyệt đẹp của nàng làm say đắm, quên đi hận ý. Rồi sực nhớ ra bên cạnh còn có hai nam nhân “xa lạ” có thể cũng đang ngắm nhìn lúm đồng tiền của nàng, hắn vội vàng chạy đến ôm lấy nàng, giấu kĩ bảo vật đi.
Diêm Hắc Trì thấy vậy cười khẩy, thầm nghĩ, “Giấu diếm làm gì? Làm như động vật quý hiếm không bằng! Thất Thất nhà ta còn xinh đẹp hơn!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.