Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.1 – Chương 16: Mùi Dấm Chua Bốc Lên
“Sao chàng lại nói cho y biết?” Phượng Nhị Nhị tức giận chất vấn nam nhân trước mặt,
“Nếu Ngũ Ngũ có mệnh hệ gì…thiếp…thiếp liền…”
“Y là nam nhân của muội muội nàng!”
Hắn biết rõ mọi chuyện hơn nàng, nếu không phải đã tỏ đầu đuôi câu chuyện hắn làm sao có thể để một nam tử xa lạ nói chuyện với nàng.
“Sao….”
“Mối quan hệ của họ cũng giống chúng ta!” giọng điệu hắn ái muội.
“Nhưng…vạn nhất Ngũ Ngũ không muốn bị y tìm thấy…”
“Y yêu nàng!” hắn khẳng định.
“Y nói cho chàng biết?” Phượng Nhị Nhị hồ nghi.
“Chỉ nói một chút…không cần nói rõ!”
Hắn nhìn thấy ngọn lửa trong mắt Phong Dực Khiếu giống như ngọn lửa hắn đối với nàng.
“Nhưng..họ Phong kia…thiếp thấy chẳng có gì là tốt…” nàng bất an nói.
Ngũ Ngũ nhát gan lại hay khóc, tỉ muội trong nhà ai ai cũng quan tâm yêu thương.
Nàng sao có thể ứng phó với nam nhân đáng sợ này?
“Y vừa cứu nàng một mạng đấy!”
Một câu nói, phá tan mọi oán giận trong lòng nàng.
Nhưng…dù có là ân nhân thì nàng cũng không thể bán tiểu muội của mình cho y!
“Thiếp sao biết được y không phải người xấu!”
“Nếu để người khác nghe thấy nàng đang nói xấu trấn tây đại tướng quân thiện chiến dũng mãnh thì chắc nàng sẽ thảm lắm!”
Vì để cho nàng an tâm hắn đành phải lộ ra ít tin tức.
Trấn tây đại tướng quân?! Chính là vị chiến thần trong truyền thuyết? Chính là người có công lớn trong việc bảo vệ Hiên Nguyệt quốc?
Nàng thoáng yên lòng.
Chỉ mong Ngũ Ngũ yêu thương y, chỉ mong y là chân mệnh thiên tử của Ngũ Ngũ. Nếu không phải…e tiểu muội nhà mình sẽ thật thảm!
“Cho nên…”
“Cho nên, chuyện của người khác hãy để họ tự quản! Nếu muội muội nàng không muốn, ai ở trong Phượng phủ có thể ép nàng?” hắn cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, bá đạo cướp đi suy nghĩ của nàng.
“Ta còn chưa nguôi giận đâu!” âm thanh hắn ám ách, ánh mắt như lửa nóng.
“Hả?” nàng ngây ngốc nhìn hắn.
“Ta quyết định phải trừng phạt nàng lần nữa!”, “đại sói xám” vứt bỏ lớp cải trang lương thiện, lộ lạ răng nanh sắc nhọn. Hắn cực kì thích cảm giác trừng phạt nàng.
“Á!” nàng thét chói tai toan chốn nhưng không kịp nữa rồi.
Trong phòng xuân sắc giăng kín.
…
Lý Ám Diệp nhìn giai nhân ngủ, trong lòng hắn vẫn có điểm khả nghi.
Nàng chưa hoàn toàn thuần phục hắn. Vì chuyện gì nàng phải tới phủ của hắn?
Vì sao muội muội của nàng cũng phải xuất phủ?
Chuyện gì mà khiến toàn bộ quận chúa Phượng phủ phải ra đi?
Hắn không thích việc nàng lừa gạt hắn. Nàng là nữ nhân của hắn, phải lấy hắn làm trời, toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn.
Đôi mắt hắn tối sầm lại, đứng dậy phi y đến ngoài cửa.
“Ám Ảnh!”
“Có thuộc hạ!”
Một bóng dáng quỷ dị tức thì xuất hiện trước mặt hắn.
“Đi tìm hiểu cho ta một việc…” hắn hạ giọng nói.
“Rõ!”
Trong chớp mắt bóng dáng biến mất vào đêm đen.
…
Sáng sớm.
Phượng Nhị Nhị vốn định ngủ đến nửa ngày nhưng trời không chiều lòng người, một nha đầu tới báo có khách đến thăm.
Nàng lười biếng nằm trên giường, dịu dàng nói.
“Thỉnh họ đi vào!”
Khách tới có ba người: một người áo trắng hơn tuyết, khí chất trong trẻo nhưng lạnh
lùng, cao ngạo; một vị áo đỏ hơn lửa, xinh đẹp mà khí diễm kiêu ngạo; một vị hoàng y phấn nộn, nhu nhược mà uyển chuyển hàm xúc.
Biết Nhị Nhị đang được sủng ái nên các nàng xuống giọng. Vị hồng y nói trước.
“Muội muội…nghe nói chủ nhân ra ngoài…sợ muội tịch mịch các tỉ tới tìm muội nói chuyện phiếm!”
Một câu muội muội này là muốn nhắc nhở tiểu tiện nhân đó phải biết chú ý thân phận đến sau của nó.
“Không cần khách khí!” nàng lười không muốn nói, lạnh lùng đáp.
Trước kia nàng không hề chú ý đến sự tồn tại của hắn nên sự tồn tại của ba người họ: nàng càng không xem đến.
Nhưng giờ không như trước!
Nàng yêu thương hắn!
Nhìn thấy những nữ nhân trước kia của hắn, trong lòng nàng tràn ngập chua xót.
Thấy nàng vẫn nằm trên giường mà không dậy tiếp khách, Hồng Tuệ biến sắc:
“Bọn ta nguyện ý gọi ngươi một tiếng muội muội là để cất nhắc ngươi, ngươi lại không biết tốt xấu! Lý phủ ta trước giờ chưa bao có người nằm trên giường tiếp khách! Hừ…tiện nhân! Đừng tưởng chủ nhân đang sủng ngươi mà ngươi cho rằng mình giỏi! Bộ dạng xấu xí thế kia, không biết đã dùng tà thuật gì với chủ nhân! Ta…ta…”
Từ lúc biết Lý Ám Diệp, Phượng Nhị Nhị luôn luôn bình tĩnh, sóng lòng thỉnh thoảng mới gợn lên một chút. Vì vậy, nàng không nghĩ sẽ để “người qua đường Giáp” này làm ảnh hưởng tới cảm xúc của nàng.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh vô ưu xem kịch.
Nữ nhân tên Hồng Tuệ này cho rằng ả là chủ nhân của Lý phủ sao?
“Ngươi xấu quá không dám cùng người khác nói chuyện à?” lần này là vị Như Tuyết kia quạt gió thổi bão.
Ai…tình hình thật đau đầu! Vị nữ nhân cao ngạo này giọng điệu độc ác, thật giống một con đàn bà chanh chua.
“Quên đi Như Tuyết! Tiểu tiện nhân này không biết trên dưới, chúng ta cứ theo kế hoạch mà làm!”
“Nhưng…” Nhu Tâm ôn nhu, nhược nhược, do dự nói.
“Còn do dự cái gì, chúng ta cho nó cơ hội nhưng nó không biết quý trọng! Đối với loại nữ nhân mặt dày này không cần nương tay!”
“Đúng rồi, ả “chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ”! Chúng ta đi tìm chủ nhân!”
Như Tuyết châm ngòi chọc giận Hồng Tuệ. Làm con phượng đậu trên cành cao nhất đâu
phải muốn là được!
“Ai muốn tìm ta?”
Một giọng nói tà mị truyền đến.
“Chủ nhân, ngài tới rồi!”
Gặp Lý Ám Diệp đi vào, ba nữ nhân cùng sửng sốt, vội vàng chạy tới đón.
“Chủ nhân, lâu lắm rồi ngài chưa tới gặp Hồng Tuệ! Hồng Tuệ nhớ ngài quá…”
“Đúng vậy, Nhu Tâm cũng rất nhớ ngài!”
Ba nữ nhân vây quanh hắn, tiếng huyên náo không ngừng.
Con ngươi hắn hiện lên một tia không kiên nhẫn, hắn tự nhiên thấy không hiểu vì sao trước kia lại chịu đựng được những nữ nhân dong chi tục phấn này.
“Chủ nhân…người tới xem…tiểu tiện…tiểu muội muội kia còn dám nằm trong giường không ra nghênh đón. Rất có chí khí nha!”
“Sao hôm nay chàng tới sớm vậy?” nàng nhẹ giọng hỏi.
Hắn ôn nhu nhìn mạn giường, không để tâm đến lời nói của nàng, “Nàng mệt mỏi, cứ nằm nghỉ là được rồi!”
Bọn họ tình chàng ý thiếp, đem “người ngoài” quăng sang một bên.
Thấy hai người như vậy, bọn “người ngoài” tất không chịu được!
“Chủ nhân…ả vào phủ là có dụng tâm…xin người làm chủ!” Hồng Tuệ căm phẫn thét lớn.
“Sao?” vẻ mặt hắn không đổi, đôi mắt thâm trầm.
“Ả…ả là quận chúa của Phượng phủ!”
“Vậy thì sao?” hắn hỏi lại.
“Vậy thì sao?” Hồng Tuệ lại càng lớn tiếng hơn, “Ngài không phải hận nhất bọn vương
công quý tộc sao? Hơn nữa, ả trà trộn vào phủ không biết vì mục đích gì!” Hồng Tuệ lại yêu sách.
“Làm sao nàng biết?” thần sắc hắn như cũ không hề thay đổi.
“Thiếp có chứng cớ!” Hồng Tuệ lộ vẻ đắc ý, tiểu tiện nhân, chờ chết đi.
“Người đâu…dẫn nó ra!”
Một nha hoàn và một thị vệ của ả cùng áp giải một nử tử ra.
Phượng Nhị Nhị giật mình, là Chanh Nhi!
“Đây chính là chứng cớ của nàng?” vẻ mặt hắn thất vọng.
“Nó chính là nha hoàn bên người của tiểu tiện nhân kia. Thiếp đã vất vả tra hỏi một ngày, nhưng miệng nó quá cứng đành phải giao cho ngài xử lý…”
“Ngươi giám tra khảo người của ta!” Phượng Nhị Nhị ngồi trên giường không yên, giọng nói của nàng âm trầm mà uy nghiêm, như gọi giông bão đến.
“Quận chúa…cứu em!”
“Đến tiểu tiện nhân đó còn không cứu được mình thì sao cứu được ngươi!” Hồng Tuệ bừa bãi nói.
“To gan!”
Phượng Nhị Nhị chậm rãi rời khỏi giường, lần này nàng không che mặt, để lộ ra dung nhan tuyệt trần, khí chất tao nhã của nàng tự nhiên áp đảo ba ngọn “cỏ dại” kia.
Nàng…nàng không phải mỹ nhân trần tục…mà giống như tiên nữ!
Đẹp như vậy, khiến ba nữ nhân kia thần hồn điên đảo, chân tay bủn rủn.
“Ai cho nàng ra!” hắn tức giận quát.
Trong lòng hắn, vẻ đẹp của nàng phải do một mình hắn hưởng, trừ hắn ra, nam hay nữ đều không có quyền!
“Nếu thiếp không ra, người của thiếp còn sống được sao?” nàng đau lòng nâng Chanh Nhi dây, nhìn vết thương dày đặc trên người em, nàng không kìm được nước mắt.
Chanh Nhi đã ở bên nàng từ nhỏ, cùng nàng lớn lên, giống như người thân của nàng.
Đến nàng còn chưa đánh em ấy một cái sao có thể để kẻ khác vũ nhục.
Nhìn nàng rơi lệ, tâm hắn đau đớn:
“Người đâu!” đôi mắt hắn lộ ra vẻ tàn khốc, lạnh như băng, “Đuổi những nữ nhân này đi, từ nay về sau ai dám thu lưu chúng thì chính là muốn đối địch với Lý Ám Diệp này!”
Một câu nói của hắn đã chặt đứt toàn bộ sinh khí của Hồng Tuệ.
“Chủ nhân…xin tha mạng!”
Hắn không để ý tới Hồng Tuệ đang đau khổ cầu xin, chỉ nhìn Nhị Nhị:
“Như vậy, coi như đã đòi lại được công bằng cho nàng!”
Nhìn bộ dạng Hồng Tuệ ôm chân hắn cầu xin, Nhị Nhị mềm lòng, định mở miệng cầu xin thì lại nghe Hồng Tuệ nói:
“Chủ nhân, “một đêm vợ chồng, ân nghĩa trăm năm”, không phải ngài thích nghe thiếp đánh đàn sao, ngài…”
Lòng đố kị của Phượng Nhị Nhị nổi lên, tim như có ngàn cái kim xuyên qua, đau đớn chua xót. Nàng ôm ngực nhìn kẻ vừa khởi xướng.
“Nữ nhân của chàng, tùy chàng xử lý! Liên quan gì đến thiếp!” nàng dìu Chanh Nhi lên giường nằm nghỉ, “Ta muốn xem vết thương cho Chanh Nhi, thỉnh những người không liên quan đi cho!”
“Yêu Yêu của ta, nàng quên ai mới là chủ nhân của phủ này rồi sao?”
Tuy hắn rất muốn biến nàng trở thành nữ chủ nhân của Lý phủ nhưng cũng không thể chiều nàng lên tận trời, nữ nhân xuất giá tòng phu, nàng phải nghe lời hắn!
“Vậy tức là chàng muốn đuổi thiếp về Phượng phủ ư?” nàng sở vi bất động.
Phản! Phản rồi! Nữ nhân đáng giận này dám cãi lại hắn!
“Nàng đang cãi lại ta sao?” hắn nheo mắt nhìn nàng. Hắn nhường nhịn, yêu chiều nàng đến thế mà nàng không có chút cảm kích!
Ghen tuông che mờ mắt nàng, nàng lười nhác nhìn nam nhân một cái rồi lạnh nhạt nói:
“Thật đáng tiếc, chủ nhân của tôi, chúng ta đúng là đang cãi nhau!”