Phượng Sắc Khuynh Thành

Chương Q.1 - Chương 10: Phượng Hoàng Được Giải Ấn


Bạn đang đọc Phượng Sắc Khuynh Thành: Chương Q.1 – Chương 10: Phượng Hoàng Được Giải Ấn


“Nếu hai ta đều đã muốn…thì sao nàng không đối với ta thẳng thắn một chút?” bàn tay hắn bắt đầu chuyển động trên bộ ngực của nàng.
Còn nàng…nàng chẳng thể phán kháng lại hắn dù là lời nói hay hành động…
“Ngươi…ngươi bảo sao?”
“Còn giả ngốc?!” đôi mắt hắn cụp xuống, hai tay dùng sức gắt gao ôm trọn lấy bầu ngực nàng hàm ý trừng phạt không chút lưu tình. Miệng tiến gần tới một bên.
Đau đớn làm nàng hơi nhíu mày, nàng cố sức giãy dụa lại không biết, càng quằn quại bao nhiêu thì nụ hoa càng tươi thắm đứng thẳng bấy nhiêu, tựa như đang mời gọi hắn nhấp nháp.
Diễm hương như mời như gọi làm sao hắn có thể khước từ, hắn há miệng định ngậm lấy…đúng lúc này nàng tỉnh táo né được! Muốn chạy ư?! Mày kiếm nhíu lại, hắn đem hai tay nàng xoay về phía, khóa trụ nàng trong lòng. Còn tay kia…lần dọc theo cơ thể nàng kĩ càng như vị tướng quân đi kiểm tra biên giới. Môi hắn không chút khách khí ngậm lấy “viên kẹo” ngọt ngào…
Đầu ngực truyền tới cảm giác tê dại như điện giật, nàng vô lực phản kích nhưng rồi cũng bị đánh bại, chỉ có thể mặc hắn làm càn, phát ra tiếng kêu yêu kiều.
“A, a! Ui…”
Phản ứng tự nhiên của nàng lại lấy được lòng hắn, kích thích tới tận sâu thẳm trong tâm khảm hắn. Tay hắn đã đi tới u cốc.
Tuy thần trí mê muội nhưng bản năng vẫn điều khiển nàng khép hai chân lại, cự tuyệt “chuyến viếng thăm” của hắn.
“Ngoan…ta sẽ không làm nàng đau đâu!” hắn ôn nhu lừa gạt, đôi mắt tản ra yêu khí ma mị.
Thiếu chút nữa thì nàng bị mê hoặc…nhưng gần hai mươi năm được dạy dỗ lễ giáo đã cứu nàng khỏi lầm lạc. Nhất quyết không mở hai chân ra.
Thấy nàng không thuần phục, đôi mày hắn nhíu lại, thô lỗ vặn bung hai chân nàng ra…
Nơi giữa hai chân bị người ta nhìn sạch làm cho nàng cảm thấy nhục nhã, kéo nàng lên khỏi vũng lầy nhục dục, tỉnh táo trở lại:
“Buông ra ngay!” nàng cao giọng ra lệnh.
“Đừng bảo với ta là nàng không muốn!” đối với hành động “nũng nịu” của nàng hắn coi như không nhìn thấy, ngón tay cứ thế đi thẳng vào trong… “Chẳng phải khắc trước…nàng còn rên rỉ vô cùng dâm đãng hay sao?!”
Dị vật xâm nhập đau đớn, nhục nhã chồng chất nhục nhã, tựa hồ nàng sắp ngất đến nơi…
“Tên khốn! Buông…buông ta ra! Ta…không…muốn!”
“Ngoan nào!” tay hắn bắt đầu chuyển động không chút lưu tình, “Đừng có dại mà chọc giận ta…một chữ cũng đừng mơ hé răng…nữ nhân…thì chỉ cần rên rỉ thôi…nếu không…”
Cùng với lời lẽ uy hiếp ngón tay hắn không báo trước thúc mạnh một cái.
“A….”
Đau đớn, nhục nhã…Nàng đến cuối cùng là vì cái gì chứ?!
“Hôm nay ngươi cả gan bất kính với ta…sau này…ta…nhất định…”
“Nàng dựa vào cái gì?” đôi mắt hắn lóe lên, ngón tay không có ý định buông tha cho nơi mềm mại kia.

“Dựa vào…Phượng…”
Nàng giật mình ngậm miệng lại.
“Nói tiếp đi…!” con ngươi hắn đen như mực, rét lạnh, “Hừ! Chẳng phải là Phượng vương phủ? Nàng nghĩ có thể qua mặt được ta?”
Tên này…lời nói của hắn làm nàng khiếp sợ! Hắn biết rồi ư?!
“Ngươi…ngươi…”
“Ta làm sao? Tiểu Phượng nhi của ta!” hắn rút ngón tay ra, đem nàng ôm vào trong lòng.
Hai người đều không một mảnh vải che thân! Nhận ra điều này, thân thể nàng cứng đờ không dám nhúc nhích. Nhưng…còn có việc nàng phải hỏi.
“Ngươi…ngươi…đã biết hết mọi việc?”
“Tiền tài và quyền thế của ta không đủ khả năng để điều tra một người à?” hắn kiêu ngạo hỏi, “chẳng qua, Phượng nhị quận chúa vì lý do gì mà phải hạ cố trà trộn vào tệ phủ, tại hạ đây còn chưa rõ!”
“Ta…ta…chỉ là…muốn đến thăm quan một chút, giờ ngài đã biết…ta nghĩ…ta…cũng đã đến lúc hồi phủ!”
Không lấy nữa! Không lấy nữa! Giờ chạy xa khỏi nam nhân đáng sợ này mới là ưu tiên hàng đầu!
“Thiên hạ làm gì có chuyện dễ dàng đến vậy? Lý phủ của ta tuy chẳng phải danh môn hào trạch, nhưng cũng không có chuyện muốn đến thì đến muốn đi thì đi!”
Muốn chạy ư? Hừ! Không có cửa đâu! Món ngon một khi đã dâng lên cho hắn thì làm gì có chuyện hắn bỏ qua cho!
“Vậy ngài muốn gì?” nàng lạnh lùng nhìn hắn, dồn hết dũng cảm hỏi.
Nếu hắn đã biết thân phận của nàng rồi thì nàng phải ra dáng cho đúng quận chúa của Phượng phủ, tuyệt đối không làm mất mặt Phượng phủ!
“Ta nghe nói…quận chúa Phượng vương phủ, người người quốc sắc thiên hương…không đươc phép động vào…”
“Cho nên…” nàng nín thở hỏi tiếp.
“Giờ nàng có hai lựa chọn: hoặc là cho ta xem dung mạo thật của nàng hoặc là…” hắn nhìn nàng cười tà ác, “Chúng ta làm nốt chuyện tình vừa nãy.”
Nàng trầm tư suy nghĩ. Muốn xem diện mạo thật của nàng ư? Còn cái thứ hai…cái đó…mặt nàng đỏ bừng…có chết nàng cũng không chọn! Còn về phần cái thứ nhất…
“Ngài…ngài sẽ giữ lời chứ?”
“Thương nhân luôn đặt chữ tín lên hàng đầu!”
“Được!” nàng quyết định được ăn cả, ngã về không, “vậy ngài nhắm mắt vào đi!”
Hả? Hắn nhìn nàng đầy nghi vấn.
“Ta đi lấy thuốc tẩy trang cất trong quần áo!” nàng không thể để hắn nhìn thấy hết được.

“Cần gì phải vậy!” hắn cười xấu xa, “Sờ cũng đã sờ rồi!”
Á! Cái tên này! Cả thân nàng đỏ bừng lên!
“Thế ngài có nhắm mắt hay không?”
“Được rồi, được rồi!” hắn nhượng bộ nhắm mắt lại.
Không bị hắn nhìn, áp lực của nàng nhanh chóng giảm đi, nàng trèo ra khỏi thùng gỗ chạy đi lấy quần áo mặc vào chỉnh tề, tìm lọ dung dịch lau đi lớp phấn đen trên mặt.
“Được chưa?”
Phải đợi lâu, hắn mất kiên nhẫn thúc giục.
“Được rồi!”
“…”
Hắn nghe nói nàng rất đẹp, biết nàng rất đẹp, nhưng đến khi được tận mắt chiêm ngưỡng hắn vẫn không khỏi ngây người.
Nàng đẹp đến chói mắt.
Sắc đẹp của nàng phải dùng từ gì để miêu tả nhỉ? Hắn chợt nhớ tới bài “Lạc Thần Phú”…
Kỳ hình dã. (hình dáng của nàng)
Phiên nhược kinh hồng. (nhẹ tựa chim hồng)
Uyển nhược du long. (uyển chuyển như rồng)
Vinh diệu thu cúc. (rực rỡ thu cúc)
Hoa mậu xuân tùng. (tươi rạng xuân tùng)
Phảng phất hề nhược khinh vân chi tế nguyện. (phảng phất như mây che bóng nguyệt)
Phiêu diêu hề nhược lưu phong chi hồi tuyết. (phiêu diêu như gió bay làn tuyết)
Viễn nhi vọng chi, hạo nhược thái dương thăng triêu hà. (đứng xa mà ngắm, trắng như ráng mặt trời lúc ban mai)
Bách nhi sát chi, chước nhược phù dung xuất lục ba. (tới gần mà xem, tươi như đóa phù dung trên dòng biếc)
Nùng tiêm đắc trung. (to nhỏ vừa tầm)
Tu đoản hợp độ. (ngắn dài hợp độ)

Khiên nhược tước thành. (vai tựa vót thành)
Yêu như thúc tố. (eo như được bó)
Duyên cảnh tú hạng. (cổ gáy thon dài)
Hạo chất trình lộ. (da ngần hé lộ)
Phương trạch vô gia. (sáp thơm không dùng)
Duyên hoa phất ngự. (phấn màu chẳng ngự)
Vân kế nga nga. (tóc búi mây hồng)
Tu my liên quyên. (mày uốn thon cong)
Chu thần ngoại lãng. (ngoài môi đỏ thắm)
Hạo xỉ nội tiên. (bên trong răng ngà)
Minh mâu thiện lãi. (con ngươi khẽ liếc)
Yếp phụ thừa quyền. (má lúm đồng tiền)
Khôi tư diễm dật. (phong tư kiều diễm)
Nghi tĩnh thể nhàn. (dáng vẻ điềm tĩnh)
Nhu tình xước thái. (nhu mì khoan nhã)
Mị ư ngữ ngôn…(giọng nói mê hoặc)
(Phần dịch có tham khảo bài tại .thivien.net/T%C3%A0o-Th%E1%B … 70hzYu0a0Q)
Nhưng rồi hắn lại thấy, “Lạc Thần Phú” vẫn chưa thể hình dung hết được vẻ đẹp của nàng.
Vẻ tao nhã của nàng xuất phát từ ánh sáng, mỗi cái nhíu mày mỉm cười cũng tràn đầy ma lực.
Giờ khắc này, nàng duyên dáng yêu kiều, như cánh bướm phá kén bay lên, như phượng hoàng được giải thoát phong ấn hồi sinh.
Toàn thân nàng tỏa sáng tựa như tiên nữ dáng trần lại có chút điểm như yêu nữ quỷ giới làm say đắm lòng người.
Vừa thánh khiết vừa ma mị…Vẻ đẹp nhân gian hiếm có thế này vô tình rơi vào tay hắn, một khi hắn đã muốn thì nàng sao thoát được!
Không gian, thời gian như ngưng đọng, ánh mắt hai người trao nhau không thốt nên lời…
Lúc này…hắn không biết phải “làm” sao với nàng, còn lòng nàng…
Bị hắn nhìn như vậy, lòng nàng như lửa đốt.
Tuy mọi người đều nói nàng xinh đẹp, nàng tao nhã. Nhưng từ nhỏ bên cạnh nàng còn có tới sáu tỉ muội tuyệt sắc giai nhân khiến nàng không thấy nàng độc đáo chỗ nào.
Ánh mắt hắn nhìn nàng tuy cũng kinh ngạc giống người khác, nhưng không hề có vẻ si mê mà ngay lập tức tỉnh táo lại.
Nàng không biết hắn có thấy nàng xinh đẹp hay không? Có coi nàng là mĩ nhân độc nhất vô nhị trên thế gian này?

“Ngài…ngài nhìn đủ chưa?
Nàng ngượng ngùng cúi đầu hỏi.
“Lại đây!” Ngón tay hắn ngoắc lên.
Nàng như bị thôi miên, theo cái ngoắc tay của hắn mà chậm rãi bước đến.
Hắn dịu dàng xoa hai má nàng.
“Đẹp thế này mà phải che giấu…thật đáng tiếc!”
“Hử?!”
“Nhưng…ta mong rằng, ngoài ta ra thì không ai có thể thấy nó nữa. Hắn thì thào. “Nàng hãy cứ tiếp tục che giấu nó đi nhé!”
“Được! Nhưng phấn đen cũng sắp hết rồi!” nàng cúi đầu “Lúc xuất môn, ta không nghĩ sẽ đi lâu như vậy…”
Nghe nàng nói vậy, lòng hắn trầm xuống.
“Giờ nàng vẫn còn nghĩ vậy sao?” hắn hỏi.
“Đương nhiên!”
Tiểu Bát còn đang ở nhà chờ nàng, nàng đâu thể chậm trễ, chỉ cần…
Nàng cẩn thận liếc trộm Long Huyền Quang hoàn trên ngực hắn.
“Nàng dám!”
Hắn đột nhiên đứng dậy, khí lực hùng tráng tựa như thiên binh thiên tướng, chỉ một bàn tay khóa trụ lấy nàng.
“Nàng là của ta, đừng mong đi đâu!”
“Ta là ta! Bây giờ ngài cũng đã biết thân phận của ta, ngài còn dám giam lỏng ta sao?”
Giam lỏng?! Hắn gật gật đầu vừa lòng, thích thú với cái ý này.
“Ý kiến rất hay! Ta quyết định sẽ nhốt nàng cả đời!”
“Ngài dựa vào cái gì!” thấy hắn không có vẻ gì là nói đùa, nàng nổi giận, “Trong mắt ngài không còn vương pháp nữa hay sao?”
Vương pháp?! Thời khắc này nàng ngàn vạn lần không nên nhắc tới hai tiếng hắn kiêng kị nhất.
“Vương pháp chỉ là thứ dành cho đám vương công quý tộc nhà nàng thôi!”
Ánh mắt hắn bỗng trở nên thê lương như quỷ, toàn thân phát ra luồng khí hắc ám.
“Quên cái thứ vương pháp ấy đi! Lúc này, nàng là tiểu mỹ nhân của ta, nàng là món quà mà ông trời bù đắp cho ta, nàng sinh ra là để dành cho ta, hãy chấp nhận đi!”
Hắn ôm nàng về phía giườngmà không để ý tới sự run rẩy của nàng. Giờ phút này, trong mắt hắn nàng chính là đại diện cho lũ vương công quý tộc kia tới chịu tội, nàng phải chịu tất cả lửa giận của hắn, hoặc là…lửa dục!
Hắn như bị ma xui quỷ khiến.
Không cách nào quay đầu…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.