Bạn đang đọc Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi – Chương 68
Bức tượng cẩm thạch đặt trên sàn đá hoa cương trắng trông thật hài hoà.
Vương miện đính kim cương đan xen với bạch kim đặt trên đỉnh đầu bức tượng đá hiệp sĩ cầm cây kiếm trong tay.
Xung quanh là nhiều bức tượng vàng đủ mọi kích thước, hình dạng xếp thành vòng tròn, cùng nhiều đá quý đặt trên từng tấm đệm nhung lấp lánh như hào quang chốn thiên đường trong một tủ kính pha lê dài.
Vỏ sò, thảm thêu trang trí lớn và đồ trang trí hoa mỹ bằng vàng lá tô điểm cho những bức tưởng khổng lồ, làm căn phòng hào nhoáng này càng thêm ngất ngây.
Giống như triển lãm trang sức chứ không phải là kho đá quý nữa.
Một không gian khác mở ra khi men theo những bức tượng cảnh vệ bằng đá hoa cương lên tầng trên.
Khung cảnh thô sơ và đơn điệu đối lập rất rõ ràng với các tầng bên dưới.
Ở một bên của căn phòng, một vài chiếc két nặng trĩu được xếp thành hàng đều tăm tắp như những vệ binh uy nghiêm, những rương báu được khoá lại và cổ vật được bọc cẩn thận trong những tấm vải đen.
“Tồi tàn nhỉ, nhưng nơi này là vậy.
Không thể so sánh với kho của cha vợ ta, nhưng đây là nơi xa hoa nhất trong dinh thự.”
Anh đang mỉa mai đó à?
Chẳng có gì phải khiêm tốn như thế cả.
Và kho báu của Giáo Hoàng cũng đâu đủ sức chứa viên ngọc của rồng chứ.
Nơi này tuy không bằng hang rồng, nhưng cũng rất phù hợp với sự lộng lẫy đáng kinh ngạc do con người dựng lên cùng phong cách bí ẩn.
“Em chưa bao giờ được đặt chân vào nơi cất giữ báu vật của Cha nên cũng chẳng thể so sánh được.
Chỉ có Cha và anh cả được vào đó thôi ạ.”
Ngay cả Enzo cũng không thể đặt nổi một ngón chân vào.
Rõ ràng là kẻ ăn chơi trác táng như Enzo sẽ vơ hết những gì anh ta muốn và coi những thứ đó là trò tiêu khiển của mình.
“Thật ư? Ta khá là ngạc nhiên đấy.”
“Trong kho bạc đó có gì vậy ạ?”
“Những thứ tương tự như vũ khí cổ hoặc trang sức thời xưa mà tổ tiên trân trọng thôi.
Tất cả đóng tiền xu chúng ta đặt trong rương đều như hoá thạch cả rồi, và những nội thất cổ điển ở đó cũng quá cũ đến nỗi sẽ tan thành cát bụi nếu không được bảo quản cẩn thận.”
Tôi không phân biệt được đây là lời đùa cợt hay những câu nói mỉa mai, vậy nên nụ cười trên môi cũng tắt lịm.
Nội thất cổ điển, ngay cả cái bàn trà ở dưới cái khăn trải bàn cũng rất được giá vào thời điểm này.
“Vậy thì đây chính là một kho bát thực sự đó.
Không chỉ xa hoa và sang trọng, mà còn là mang những giá trị lịch sử hào hùng về cả gia tộc mà không ai có thể mua được.”
“Ta muốn đưa em đi xem mọi thứ, bao gồm cả két sắt, nhưng quỹ thời gian của ta lại không cho phép.” Izek thầm thì bên tai tôi, quàng cánh tay đeo găng qua eo tôi rồi kéo vào trong lòng anh.
Tai tôi đỏ bừng.
“Ngài có thể dẫn em đi xem sau.”
“Đúng thế, nhưng em có thích không?”
Đó cũng là một câu hỏi?
Đột nhiên, tôi cảm giác mình đang bị dẫn vào một cái bẫy.
Ví dụ như đang nỗ lực để thử lòng tham của tôi….
“Không có viên đá nào bằng viên của cậu bé thằn lằn vô ý vô tứ đâu.”
…!Gì mà vô lý thế?
Tôi không hiểu trò đùa và ngước lên nhìn anh.
Người chồng kiên định nghiêng đầu, bày ra khuôn mặt ngây thơ vô tội đáng xấu hổ.
“Em buồn à?”
“K – Không phải ạ! Em thực sự không biết viên đá đó có phải là đá thật không…”
“Aha, vậy đó là lý do mà em không bảo ta mang nó đi bán? Vì khả năng cao viên đá đó là đồ giả hả?”
“Không! Dĩ nhiên là không rồi…”
“Con thằn lằn đấy sẽ tự ái lắm nếu biết đến chuyện này.”
“Iz!”
Mặt tôi đỏ như gấc.
Ai mà chẳng biết nó là đồ thật! Chỉ là em không thể đợi đến trường hợp ngài nghi ngờ em với cái đầu lòng vòng đấy!
Người chồng xấu tính hôn lên đỉnh đầu tôi, siết tôi lọt thỏm vào trong vòng tay anh.
Nụ cười vui vẻ bừng sáng khiến đôi mắt đỏ của anh lấp lánh như những viên hồng ngọc.
“Tự nhiên ta lại cảm thấy thật bất an.
Nàng công chúa phương Nam của ta quá đỗi xinh đẹp, đến nỗi tôi tớ của Satan cũng phải nghiêng mình dâng báu vật.”
“Thôi mà, đừng trêu em nữa.”
“Sao nào? Em làm ta quá đỗi tự hào rồi.
Giờ thì, hãy để tâm và quản lý nhà kho tồi tàn này.
Em cứ bán hết những gì em không ưng và dùng số tiền đó mua thứ gì đó khác, hoặc có thể tặng chúng cho ai đó đủ tử tế.”
Một chiếc chìa khoá nặng trịch với hạt cườm rơi lạch cạch vào lòng bàn tay tôi.
Trong vài giây tiếp theo, tôi không thể nói nên lời.
Tôi thực sự không biết phải nói gì vào lúc này.
Tôi nghĩ việc anh đưa tôi đến đây rồi đi vòng vòng tham quan kho cất báu vật đã là kì quái lắm rồi, nhưng tôi không thể hình dung được…
“Viên đã của con thằn lằn đó nằm trong két sắt đằng kia.
Nhắc đến việc này, sao em không lập quỹ cho riêng mình sau này?”
Quỹ riêng cho em, ý ngài là gì?….!À, lập công quỹ à.
Một ngày nào đó, khi tôi chính thức trở thành Nữ Công tước, tôi sẽ đội vương miện nạm từ viên ngọc mà con rồng trao tặng như một công quỹ.
Tất nhiên, điều đó chỉ là một trò đùa mà thôi.
“Với viên đá quý nhận từ tôi tớ của Satan sao?”
“Ta là một Hiệp sĩ Tôn giáo đấy.”
Tôi không hiểu điều đó thì liên quan gì, nhưng thôi kệ đi.
Giờ hãy chuyển sự chú ý đến cái chìa khoá này.
“Ngài thực sự muốn em trông coi nơi này ạ?…”
“Em không cần phải thấy áp lực khi trông coi nó.
Ta chỉ muốn nói với em là hãy làm những gì em muốn.”
Người đàn ông này không biết việc trao quyền quản lý kho cất giữ báu vật cho người khác là có ý nghĩa gì sao?
Lưỡi tôi như thể bị đông cứng, không thể phát ra được tiếng nào.
Trong lúc đó, nguòi đang luồn tay vào tóc tôi đột nhiên thở dài một cái và vùi đầu vào cổ tôi.
“Chết tiệt, ta không muốn làm những chuyện đen tối này.
Ta không thể chờ nổi đến ngày Sabbath.”
Giải giác đấu của võ sĩ đang đến gần, Izek cũng bận bịu hơn.
Con rồng đã biến mất và sự xuất hiện của những con quái vật khác cũng tạm thời giảm xuống, nhưng anh vẫn đang nỗ lực hết sức mình để con đường trở nên thông thoáng.
Ngoài ra, anh cũng là một ứng viên trong giải đấu này.
Các ứng viên phải liều mạng chống lạinhững con quái vật cấp cao nhất đã được thuần hóa một cách tàn bạo bằng mọi cách có thể nghĩ tới.
Mọi người đều nghĩ anh sẽ tham gia, và dù anh chưa ra lời khẳng định chính thức, nhưng tôi biết anh ấy sẽ có trong danh sách ứng viên thôi.
Anh ấy sẽ lại trở thành nhà vô địch.
Tuy nhiên, tôi không biết mình đang lo lắng vì cái gì nữa.
“Hôm nay ngài lại về muộn nữa sao?”
“Ta biết em đã thao thức đến mức nào trước khi chìm sâu trong mộng ảo vào mỗi đêm mà.”
Bàn tay vuốt tóc tôi lướt xuống sống lưng.
Cơ thể cùng hơi thở của tôi run lên vì những gợn sóng nhẹ nhàng mà ngón tay anh vẽ ra trên lưng.
Vòng tay tôi bất giác vươn lên, ôm lấy cổ anh.
“Ước gì em cũng có thể đi theo ngài.”
“Nếu em theo ta, thì làm sao em gặp lại được những người bạn của mình đây.”
“Ý – Ý em không phải thế.”
“Phủ định mạnh mẽ như thế kia tức là trúng tim đen rồi.”
“…!Ngược lại mới đúng chứ?”
“Thế à?”
Anh siết chặt eo tôi hơn và bế bổng cơ thể tôi lên.
Con gà con này đã cảm nhận được hơi ấm tình yêu rồi.
“Những người bạn của em đã lén lút lẻn vào khi ta vắng mặt, và em đã đi theo chúng đấy thôi.
Hoặc là mấy tên cộng sự vô sỉ của ta cũng đã lén gặp em, rồi em cũng theo chân họ chỉ với vài viên chocolate, sau đó…”
“Giờ thì em không đi theo ai cả!”
“Tự tin quá nhỉ, em quên mất là mình vừa bị bắt quả tang vì đã nɠɵạı ŧìиɦ vài ngày trước đó rồi?”
Là em đã ngăn bầy sói băng phát điên mà, ngài mới là kẻ nɠɵạı ŧìиɦ ấy!
Khi tôi rời khỏi nhà kho, bầu trời trong vắt trong sớm mai hiện ra.
Chồng tôi nắm lấy tay tôi và hôn lên từng ngón tay với nụ cười lén lút vè khuôn mặt rạng rỡ.
“Đừng vội vàng quá.
Cứ ăn khoẻ ngủ khoẻ nhé.
Được không?”
Thấy gì không? Những ngày gần đây, tôi cứ như bị xoay vần trong tâm trí kì lạ của anh, nhưng tôi quyết định là mặc kệ điều đó.
Thì đó, tôi là đội trưởng fandom mà.
“Chiều nay em có một buổi tiệc trà với Ellen.”
“Thật sao? Là một tiệc trà phương Nam?”
“Không phải! Dĩ nhiên là không phải.”
“Vậy thì em tổ chức một tiệc trà phương Bắc trong một khu vườn phương Nam? Em có thích khu vườn đó không?”
“Tất nhiên là em thích, cứ như em đã quay về phương Nam rồi ấy.
Ellen bảo là chúng ta có thể chèo thuyền ở đó.
“Ồ, một chuyến du thuyền.
Một chiếc gondola* nhỏ sẽ rất tuyệt.”
* Gondola: là một thuyền chèo truyền thống, đáy phẳng ở Venice, rất phù hợp với điều kiện của vùng đầm phá Venice.
Nó tương tự như một chiếc xuồng nhưng hẹp và dài hơn.
Mái chèo, không được gắn chặt vào thân tàu, được sử dụng để chèo và cũng để lái thuyền.
Quản gia và những cảnh vệ đang đợi quanh lối vào trao đổi ánh mắt với nhau, khó nói nên lòi.
Không có gì quá đáng mà.
Như kiểu Izek bị trùng thuật gì đó vậy.
Thật lòng thì tôi cũng không thể thích nghi được với điều này.
Nhưng mà….
“Nếu em muốn thêm thứ gì đó vào kho thì cứ thoải mái nói với ta.
Bất kể thứ gì em cần, hoặc nếu em muốn chơi với những người bạn nhỏ của mình.”
Những người bạn nhỏ là Công chúa Arien và Leah.
Rõ ràng là Izek không thích trẻ con một chút nào cả, nhưng chắc anh nghĩ tôi và hai cô bé là bạn thân nên mới để chúng tôi yên.
Điều đó có vẻ đúng như thế, nên tôi hơi sầu một chút.
Không thể tìn được, tất cả những người bạn của tôi chỉ là những cô bé 6 tuổi và những con quái vật.
Thì, điều đó cũng ổn.
“Hoặc có thể là một cuốn sách.
Đừng ngại nói bất cứ điều gì với ta.
Đến giờ ta vẫn không hiểu rõ về em lắm.”
Đúng là vậy.
Nhưng sao em cũng cảm thấy như ngài? Em cứ nghĩ mình đã hiểu từng chân tơ kẽ tóc về ngài rồi chứ?
Tôi không bài xích những cái vuốt nhè nhẹ trên lưng mình.
Một cảm giác kì lạ, không rõ ràng xen lẫn với sự lo lắng quen thuộc cứ nhộn nhạo trong lồng ngực…!Tôi mỉm cười khi cố giải phóng tất cả những suy nghĩ chật cứng trong đầu mình ra ngoài.
“Vâng, em sẽ làm vậy.”
***