Bạn đang đọc Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi – Chương 51
“Ồ…”
Thảm hoạ! Ôi Chúa ơi! Cứu con với! Đêm tân hôn của con!
“Em – Em xin lỗi.
Ngài không sao chứ?”
“Chỉ là rượu thôi.” Anh đáp lại rằng việc này không có gì to tát cả, rút khăn ra lau mu bàn tay ướt đẫm.
Giọng điệu của anh không thay đổi làm tôi ngây người ra, nhưng tròng mắt tôi sắp lòi ra khỏi hốc mắt rồi.
Cái gì? Đó không phải là chiếc khăn thêu tôi tặng anh chứ?
Dù tôi có nhìn kỹ như nào đi nữa, thì chắc chắn đó chính là chiếc khăn tôi tặng.
Cái khắn thêu hoa hướng dương mà tôi đã chăm chỉ để tặng sinh nhật anh!
Ban đầu, tôi định thêu những bông Rudbeckia*, nhưng tôi nghĩ là anh sẽ từ chối nhận món quà này mất, vậy nên tôi đã quyết định thêu hoa hướng dương để thể hiện lòng trung thành của mình.
*Hoa Rudbeckia: là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc.
Đây là chi bản địa của Bắc Mỹ.
Nhiều loài trong chi được trồng trang trí do có hoa đẹp màu vàng.
Hảaaaaa?
“Em sẽ….”
“Ăn đi.”
Vâng ạ.
Tôi nhanh chóng ngồi xuống và tập trung vào cái bánh pudding.
Thật nhẹ nhõm vì anh không vứt nó vào một xó nào đó, nhưng tôi không thể ngờ được là anh lại mang theo bên mình đi khắp nơi.
Thật là một người đáng ngạc nhiên.
***
“Tóc của Phu nhân thực sự rất đẹp đó ạ.
Nhìn như tơ nhện vàng óng vậy.”
Khi tôi ngâm mình trong bồn tắm với nhiều loại hoa, thảo dược và tinh dầu, và làm khô tóc rồi chải bằng một chiếc lược, Ronja thốt lên.
“Cô cứ lảm nhảm suốt thế.
Tơ nhện là sao?”
Tất nhiên, lời nói đó không phải là của tôi.
Hình như là Lucille, người đang chải tóc cho tôi cùng Ronja.
Từ khI Ronja đến đây, Lucille luôn luôn theo dõi cô bé, như thể đang đối phó với địch thủ của mình, và vẫ giữ thái độ không tốt với cô bé.
Cô ta đang lo lắng vì nghĩ mình sẽ mất cơ hội nhận được những món trang sức từ tôi.
“Đó là một lời khen.
Cô chắc chắn là hiểu cảm xúc chân thành của tôi mà.”
“Cô nghĩ cô là ai mà dám thổ lộ cảm xúc thật của mình như thế? Thật là quá nực cười.”
Tất nhiên, Ronja không làm những điều vô nghĩa.
Sau một vài ngày quan sát, không giống như ấn tượng ban đầu một cô bé nhút nhát, Ronja khá là mạnh mẽ và tự tin.
Cô ấy không bị bắt nạt bởi những hạ nữ lâu năm của dinh thự.
Hơn nữa, kỹ năng của cô ấy cũng tuyệt vời nữa…
Tôi muốn lên tiếng, nhưng vì đang đắp mặt nạ bùn nên không thể mở miệng.
Đại tiệc đang đến gần, tôi đang đau đầu với việc bố trí bữa tiệc quan trọng, cũng ngang ngửa cái hôm tôi rêи ɾỉ quằn quại ở tiệc sinh nhật của chồng tôi.
Sau khi làm khô tóc, tôi rửa lớp mặt nạ bùn trên mặt, tráng thêm một lần nước sạch nữa, vấn lại tóc, trang điểm, diện váy đi dự tiệc và đeo thêm vài món trang sức.
Thời trang Romagna nặng hơn như này nhiều, nhưng lâu lắm rồi tôi mới được ăn diện đẹp đẽ như này, vậy nên mắt tôi cứ giật giật liên tục.
Chết tiệt, hãy cư xử ra dáng như một quý cô đi.
Không khác kiếp trước của tôi là mấy.
Bất cứ khi nào phải tham gia những cuộc.
hội họp xã giao trong giới thượng lưu, bao gồm cả những bữa tiệc từ thiện, những chuyên gia thời trang sẽ giúp tôi lên đồ.
Đây là các bước quá quen thuộc với tôi kể từ khi tôi chỉ là một thiếu nữ.
“Đã tươm tất hết rồi ạ, thưa Phu nhân.”
Tôi không hiểu chuyện quái gì đang xảy ra với chồng tôi nữa.
Tôi sợ rằng đây có lẽ là một âm mưu kinh khủng mà tôi chưa từng nghĩ đến.
Giống như kiểu đưa tôi lên cao bằng cách làm tôi xuất hiện lộng lẫy và rồi đẩy tôi xuống vực sâu thăm thẳm vậy…!Không, không, không! Đừng có tưởng tượng ra điều tồi tệ đấy.
Còn chưa có gì xảy ra cơ mà.
Đúng, không cần phải lãng phí năng lượng để run rẩy lo lắng.
Hãy nghĩ về nói sau khi chúng ta không còn hy vọng nào nữa.
“Ồ…”
“Phu nhân, người đẹp quá đi mất.
Phu nhân như đoá hoa mùa hạ vậy.”
Gò má của Ronja ửng đỏ khi cô ấy tấm tắc khen tôi.
Tôi biết Rudbeckia là một mỹ nhân kiều diễm, và ai cũng biết điều đó.
Cesare chưa bao giờ chạm vào khuôn mặt này…!Sẽ tuyệt hơn nếu như trong cả kiếp trước và kiếp này, tôi không bắt gặp bất kỳ ai có ngoại hình bắt mắt, nhưng cuối cùng thì sao chứ, tất cả cũng chỉ là những cái vỏ ngoài rỗng tuếch mà thôi.
Dù bên trong tôi có xấu xí và thối nát đến đâu đi chăng nữa, thì tấm gương vẫn sẽ phản chiếu một quý cô phương Nam yêu kiều và kiêu sa mà thôi.
Váy satin màu hồng phối với tay váy xoè bằng ren…
Để xem, tôi có nên mặc chiếc váy khác không nhỉ? Mặc chiếc váy này làm tôi thấy mình như một đứa trẻ con vậy.
Một chiếc váy vào đó thời trang hơn, màu đỏ khêu gợi, máu tím thanh lịch, hay gì đó quyến rũ…
“Phu nhân có thích không ạ?”
“Đẹp lắm, cảm ơn các em.”
Haa, thôi đủ rồi.
Tôi không có thời gian để lựa một bộ váy khác nữa, và nếu mặc thì cũng sẽ bị chế nhạo thôi.
Và nếu Izek là loại người bị thu hút bởi những bộ cánh đấy, thì anh đã yêu tôi trước khi hôn sự này xảy ra rồi.
“Em nghe nói là chị đã chuẩn bị xong.”
Khi tôi ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, nhâm nhi tách trà mà Ronja vừa mang lên thì Ellenia xuất hiện.
Ngay khi em dâu xinh đẹp của tôi lộ diện, tôi lập tức xấu hổ vì những lời khen ngợi mình vừa nghe.
Xin lỗi, nhưng chẳng ai có thể sánh được với Ellenia cả!
Ellenia diện một chiếc váy màu bạc tinh xảo cùng vương miện bạch kim đơn giản, giống như nữ thần mùa đông.
Cô ấy chính là công chua băng giá của phương Bắc.
“Ôi trời, Ellen, hôm nay em lộng lẫy thật đấy.”
“…!Ruby cũng rất đáng yêu.”
Ước gì là thế.
Hoho.
Phía sau Ellen, người đang trả lời tôi với đôi mắt hơi cụp xuống, là trưởng hạ nữ.
Đôi mắt nâu của bà ta liếc nhìn tôi ánh lên vẻ bất bình.
Bà vẫn không ưa ta à? Ta cũng ghét bà thôi.
“Chị có cần gì nữa không?”
“Không, chị ổn mà.”
Ronja và Lucille đã rất nhiệt tình.
Tôi chưa bao giờ được cưng chiều như thế.
Haha.
Chết tiệt.
“Vậy em sẽ ra sảnh tiệc trước.
Nếu có gì không ổn, chị có thể nói cho bất kỳ ai ở đây.”
Được rồi, được rồi.
Tôi gật đầu lia lịa nhìn Ellenia rời khỏi phòng.
Trưởng hạ nữ nhã nhặn đi theo cô ấy trông có vẻ không hài lòng.
Bà nghĩ ta là con cáo ma mãnh đang làm bộ yếu đuối và thảm thương trước mặt Ellenia chứ gì? Ừ đấy, ta là cáo đấy.
Bà định làm gì đây?
Sau khi ngồi xuống tâm sự về chứng biếng ăn và những trải nghiệm của tôi, Ellenia đã quan tâm tôi tốt hơn một chút.
Tôi lo sợ không biết điều này sẽ kéo dài trong bao lâu, nhưng tất cả vẫn ổn.
Và tôi ghen tị với Flaya, bởi cô ta là bạn thân của Ellenia.
Ha, cô ta có tất cả mọi thứ.
Đợi đã, nhưng mà…
Tôi ra sảnh tiệc kiểu gì bây giờ? Tôi đi một mình? Hay phải đợi ai?
Mặc dù ở đây cũng không khác Romagna là bao, nhưng tôi vẫn bối rối vì đã quá quen với việc được hộ tống.
Cho đến mãi sau, tôi mới có thể tự mình tắm rửa một cách dễ dàng.
“Phu nhân, tôi đến để hộ tống người ạ.”
Tiếng gõ cửa lịch sự khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm.
Tất nhiên rồi, chỉ cần đợi một thời gian ngắn.
Tôi sải bước tự tin dưới sự hộ tống của hộ vệ im lặng và tài năng trên hành lang dài vô tận, trong lòng trỗi dậy cảm giác nghi hoặc.
Chắc hẳn những người ở đây vì tôi mà phải chịu đựng rất nhiều.
Chúng ta đang đi đâu đây? Đừng bảo là anh ta kéo tôi đến phòng khác và khoá trái cửa nhót tôi lại nhé…
“Phi điện hạ.”
Vâng?
Ở cuối lối đi dài dẫn tới toà nhà phụ phía Tây, một ngừoi đàn ông đang ngồi bên cửa sổ và chỉnh lại chiếc găng tay của mình.
Lúc này trông anh rất lạ, bởi tôi hiếm khi nhìn thấy anh diện trang phục khác ngàoi bộ giáp đen tuyền.
Đó không phải là vấn đề duy nhất.
“Ngài ở đây sao?”
Này, sao nhìn anh như đang khoả thân thế? Anh là nhân vật nào trong Assassins Creed vậy?
*Assassins Creed: một series trò chơi điện tử thể loại hành động phiêu lưu trong một thế giới mở có nội dung mang tính lịch sử-viễn tưởng.
Trang phục mà Izek đang mặc có chút gì đó giống với một sát thủ Trung Đông.
Có hợp lý không khi chỉ mặc một chiếc áo trùm kín đầu và chỉ che được đến cẳng tay và ngực trong vùng lạnh giá này? Bụng của anh đang lộ ra kìa!
Tôi suýt thì tưởng anh ấy là một sát thủ điển trai đến khi anh cởi bỏ mũ trùm.
Ít ra thì cái quần cũng tạm được, nhưng cũng là loại của nước ngoài.
Cái quái gì đây? Ngài có chắc mình là một Hiệp sĩ Tôn giáo không ạ? Ngài là người khổ hạnh phải không ạ? Ngài có nghĩ thật quá là bất công hay không khi mà một người khổ hạnh như ngài lại khoả thân và chạy nhông nhông xung quanh như này không ạ?
Trong khi tôi đang ngơ ngác nhìn anh, Izek ngẩng đầu nhìn tôi chằm chằm.
Em mới là người đang hoảng sợ đấy, mắt ngài mở to thế làm gì? Ngài không thích cái gì hả? Trông em lôi thôi à? Em không biết gì đâu nhé.
“Wow, hôm nay ngài tuyệt quá đi mất.”
Tôi vỗ tay, mắt lấp lánh như một fan cuồng nhiệt, và ngay lập tức chồng tôi hiểu ngay ý tứ mỉa mai trong chuỗi hành động này.
“Ta quay lại vừa đúng lúc bởi phải làm nhiệm vụ tuyệt mật.
Ta làm gì có thời gian để thay phục trang.”
Cái gì? Nhiệm vụ tuyệt mật? Ngài làm cả việc đấy sao? Em cứ nghĩ ngài vừa đi gặp thần chết chứ.
Là kiểu ám sát nào vậy? Ngạc nhiên làm sao.
Một Hiệp sĩ Tôn giáo làm việc đó thì có ổn không?
“Vậy thì, đây là phục trang để làm nhiệm vụ ạ?”
“Đại khái là thế, bộ giáp dễ bị chú ý quá.
Giờ thì ta cần thay bộ này ra.”
Bộ này mới rõ ràng là đáng bị chú ý vì mặc cái bộ giống như sát thủ Trung Đông trong một thế giới Công giáo.
Là ai đã thiết kế? Tôi không biết đó là ai, nhưng đó hẳn là một tên biếи ŧɦái thích ngắm nhìn cơ thể của các Hiệp sĩ.
Nhìn vào những con người đang khoe cơ bụng này đi.
Mặt tôi nóng bừng lên.