Bạn đang đọc Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi – Chương 47
“Ngoài những người bạn đã cùng em bỏ trốn, còn những sinh vật đã chơi cùng em.
Tất cả bọn chúng đều thân thiện với em?”
Không hẳn là tất cả.
Có vài Dullahan mà Popo rất sợ khi nhìn thấy.
Bởi vì bọn chúng nên chúng tôi mới đến được nơi của rồng con…
Chết tiệt, đáng lẽ ra tôi nên hỏi anh sớm hơn.
Tôi đã cho điều này vào miền quên lãng.
“Dullahan là kẻ thù tự nhiên của loài Popori sao?”
Khi tôi dè dặt hỏi, đôi lông mày bạch kim của anh chau lại một lúc, nhưng ngay sau đó đã bình thường trở lại như thể anh đã hiểu ra.
“Em nói như vậy thì chắc hẳn là đã gặp rắc rối với một con Dullahan.”
“Thì – Thì là…”
“Có vui không?”
“…!Không ạ.”
“Vậy, sau đó đã xảy ra những gì?”
Tôi không có trách nhiệm với điều đó! Và đây là cách tôi tự vạch trần mình thêm lần nữa.
Tôi kể cho anh về những chuyện tôi đã trải qua, bao gồm cả những con Dullahan.
Về những ma thú, tôi không biết tên của chúng, vì vậy tôi chỉ tả qua về ngoại hình.
Chồng tôi yên lặng nghe toàn bộ với ánh mắt khó đoán, và cuối cùng lên tiếng, “Ta hiểu rồi.”
“Bao gồm cả con rồng băng, tất cả chúng đều là những con ma thú chết tiệt cấp Gold.”
(Chel: Mình không dịch rank ra đâu vì nghe nó cứ phèn phèn ý.
Mình dịch đã phèn rồi, giờ dịch cả rank ra thì không cứu nổi sự phèn chua đâu huhuhu.)
Gold gì cơ?
“Ngay cả khi là một ma thú, Dullahan cũng không chung sống hoà hợp với những con quái vật giống động vật.
Dù sao thì, em chưa thấy con ma thú cấp S nào đúng không? Là Troll*, Orge**, Undead** ấy.”
*Troll: người khổng lồ độc ác là nhân vật trong Thần thoại Bắc Âu được mô tả dưới dạng một loài sinh vật đáng sợ, được xếp vào loại những kẻ khổng lồ hiểm ác.
Giống như quỷ ăn thịt người gọi là Orge của Anh, chúng thường sống ở những nơi xa xôi hẻo lánh, giống người ở vùng hoang dã, sống dưới những ngọn đồi, hang hoặc núi.
**Orge: thuộc loại Người khổng lồ, độc ác và đáng sợ có đặc tính người và quái vật, thường được miêu tả trong các truyện cổ tích thần tiên như là quái nhân ăn thịt người, có cái đầu khổng lồ, nhiều tóc và râu ria, tính tham ăn, và cơ thể khoẻ như trâu.
***Undead: những sinh vật trong thần thoại, truyền thuyết hoặc tiểu thuyết đã chết nhưng cử động và suy nghĩ như thể vẫn còn sống.
Tiêu biểu là những sinh vật như xác ướp, ma cà rồng và thây ma, những người đã được hồi sinh bằng các phương pháp siêu nhiên, công nghệ,…
Cái gì cơ, những con ma thú chết tiệt cấp Gold? Nhưng điều anh nói đều có lý.
Những sinh vật tôi đã thấy đều giống với động vật.
Những động vật có vú và các loài bò sát.
Còn những Dullahan đã truy đuổi chúng tôi một cách gắt gao là những chiến binh.
“Nhưng vào đêm đầu tiên em đến đây…”
Tôi ngắt lời mình, chần chừ nhắc đến con ma thú đã vào phòng khi ngọn đuốc đã lụi tắt.
“Đúng, nó là một linh hồn.
Và lần tiếp theo cũng vậy, con thuỷ quái ở hồ nước trong cung điện là một con Pepsiboat.”
Một con Pepsiboat*.
Tại sao yêu quá của vùng Amazon lại xuất hiện ở đây? Tôi còn không biết đó thực sự là một con yêu quái.
*Pepsiboat: là một loài độngvật xinh đẹp, màu hồng nhạt với chiều dài cơ thể khoảng 2m, chuyên hút hồn con người.
“Em không biết làm thế nào mà…”
“Ta cũng chưa bao giờ thấy nó trước đây, nhưng tóm lại thì chuyện này sẽ chỉ có em và tôi biết được.
Cho đến khi đã chắc chắn rằng những con quái vật đều vô hại, em đừng vội đến gần chúng.
Những người bạn chạy trốn cùng em thì không sao, những những loài khác…!em sẽ không bao giờ biết chính xác mục đích thật sự của chúng khi chúng tiếp cận em.”
Đôi mắt của tôi vô tình mở to khi nhận được lời căn dặn tử tế và chi tiết.
Không thể tin được mà.
Tôi nghĩ là anh có thể đang phân vân rằng liệu tôi có phải là một phù thuỷ, hoặc là nghi ngờ rằng liệu có phải tôi đang lập mưu cùng gia tộc trong khi che giấu năng lực tà ác của mình…
Hoặc anh cũng đang tính kế để biến tôi trở thành loại khí giới bí mật nào đó.
Dù sao thì đó cũng là một giả thuyết thích hợp.
Tôi chưa gặp hết các loại quái vật, nên tôi không thể kết luận rằng tất cả chúng đều sẽ thân thiện với tôi, và hơn hết, đây là một sự liên kết không rõ ràng.
Thậm chí còn khó hiểu hơn khi mà hiện tượng này không hề xuất hiện trong nguyên tác.
Liệu có liên quan gì đến việc linh hồn tôi từ một thế giới khác không nhỉ? Căn bệnh thường niên mà tôi mắc phải có liên quan gì tới mối liên kết này không?
Chết tiệt, sao cảm giác như càng ngày càng khó khăn hơn thế này? Như kiểu là nhiệm vụ phụ trong một tựa game sinh tồn đơn giản vậy.
“Em có muốn để gia tộc mình biết không?”
Tôi hoàn hồn lại khi nghe thấy câu hỏi này đột ngột vang lên bên tai.
“Gia tộc của em?”
“Bất kì thành viên nào trong gia tộc của em.
Em có muốn kể cho họ về những gì đã xảy ra trong khu rừng băng giá không?”
Anh đang thử tôi? Đúng hơn là, nếu đây là câu hỏi bình thường để ngăn tôi làm như thế.
Không giống như những thành viên trong gia tộc tôi đều đã có gia đình của riêng mình, và tôi không biết hậu quả sẽ ra sao nếu như tôi liều lĩnh giao nộp lá bài bí mật này.
Tất nhiên, ngay cả khi đây là một vấn đề không đáng để bàn đến, thì tôi cũng chẳng muốn cho họ biết chút nào.
“Không ạ.”
“Câu trả lời dứt khoát đấy.”
Tôi hơi ngại vì nghe thấy lời của anh.
Tôi đã mong anh tò mò nhiều hơn nữa, nhưng Izek nhẹ dạ đến đáng ngạc nhiên và chỉ nâng người đứng dậy.
“Được rồi, vậy thì đây sẽ là bí mật giữa hai chúng ta.”
“Thế còn các chiến hữu của ngài…”
“Thật vô lễ khi nói về những bí mật của vợ người khác.”
“….”
“Họ tuyệt đối trung thành, vậy nên họ rất kín miệng.
Không có gì phải lo lắng cả.”
Cái nắm tay ấm áp của anh truyền thêm sức mạnh cho tôi.
Không phải, tại sao anh vẫn cứ nói những điều kì lạ như này chứ? Nghe như anh đang cố trấn an tôi vậy.
Tôi dẫn dần thả lỏng.
“Nhưng vì em mà con rồng…”
“Rồng băng không thức dậy chỉ vì có người đánh thức nó.
Nơi trú ngụ của nó luôn hỗn loạn, bởi vậy không có gì thay đổi cả, thậm chí cả khi có ai đó xâm phạm nơi đó.”
Mặc dù nó không phải loài sẽ bị đánh thức như thế, nhưng tôi chắc chắn rằng chính tôi là người khiến con rồng thức dậy.
Ở tring nguyên tác, nó đâu có tỉnh giấc đâu.
Sao anh lại cư xử kì lạ thế? Có phải là tác dụng phụ vì đã uống hết một cốc cocoa trong một hơi không?
“Thật sao?”
“…Thật.”
“Ngài tin em ạ?”
“Em có thể lừa dối ta về điều gì…?”
“Thì, thật ra em rất lo lắng rằng có thể ngài sẽ hiểu lầm em.
Đó là những gì em nghĩ ngay từ đầu…!Em vui lắm…!Ngài đã tìm đến em.”
Khi tôi nở nụ cười dịu dàng để che đậy sự nghi hoặc của mình, anh ấy chăm chú nhìn tôi.
Tại sao anh lại nhìn chằm chằm vào toi như thế? Anh không hài lòng sao? Anh thực sự là một kẻ khó hiểu đấy.
Muốn tôi viết thêm một bức thư kiểm điểm nữa hả?
“Em sẽ không bỏ đi nữa đâu.”
Ngay cả khi tôi nắm chặt tay mình và thể hiện sự kiên định, tôi nghe được lời hồi âm đau đớn như xé ruột xé gan.
“Không bị bắt cóc, và cũng không bỏ nhà chạy trốn nữa chứ?”
“Em cũng sẽ không để bị bắt cóc nữa.”
“Ta nghĩ em sẽ đi theo Popo và con thằn lằn béo múp nếu chúng đến và dụ em đi chơi thôi.”
Tôi là trẻ con à? Mà còn nữa, gọi đứa bé đấy là con thằn lằn béo múp thì hơi quá đấy.
Chú rồng con của tôi đáng yêu biết nhường nào! Nó hơi hung hăng một chút, nhưng thực sự rất là tốt bụng.
Nó vẫn còn trẻ nên hơi ương ngạnh chút thôi…
“Vậy thì, ngài có thể đi cùng với em.”
“…!Cũng không tồi.”
Này, đừng có gật đầu nghiêm túc như thế!
Tôi chỉ đùa thôi mà! Tất nhiên là anh sẽ coi trò đùa của tôi là điều nghiêm túc –
Anh biết mấy đứa đó là gì, và đó là lý do anh vẫn mơ về việc trở thành một Dragon Slayer đúng không hả?!
“Tuy nhiên, em nên tránh liên lạc trong khoảng thời gian tới.
Sẽ rất nan giải nến bị phát hiện.”
“Vâng, vâng.”
Người chồng của tôi có vẻ nghi ngờ những cái gật đầu lia lịa, nhưng anh cũng chẳng nói gì nhiều.
Chúng tôi dạo bước thêm chút nữa trong hoa viên ngập nắng mà không ai nói với ai lời nào.
Tôi luôn cảm thấy khu vườn này không khác với một khu rừng là mấy.
Ngoài ra, tôi cũng không muốn kéo dài sự im lặng tồn tại giữa cả hai, vậy nên tôi đã nói nhiều nhất có thể.
“Khu vườn này tuyệt quá.”
“Thật không thể tin được.”
“Khác hoàn toàn với cảm giác ở phương Nam, nhưng có vẻ dữ dội độc đáo.”
“Thật sao? Hoa viên ở phương Nam thì như nào?”
Toi cứ nghĩ là anh đang mỉa mai, nhưng may thay, có vẻ như câu hỏi của anh bắt nguồn từ sự hiếu kì.
“Xem nào, ở đó có nhiều hoa hơn là cây, đặc biệt là hoa hồng.
Luôn luôn phải có một cái lồng và đài phun nước.
Vòi phun nước càng đẹp càng tốt.
Một số nơi làm đài phun như một thác nước đó ạ.
Cai lồng cũng được trang hoàng lộng lẫy để dành cho những loài chim hiếm được nhập từ các nơi khác.
“Nghe như công viên giải trí chứ không phải là hoa viên.”
“Đó là một khu rừng đó.
Là cả một khu rừng cơ ạ.”
Thay vì tỏ vẻ chế nhạo, Izek đáp lại một cách thành thật đến khó tin.
Anh ấu cư xử một cách kỳ lạ.
Ngày nào cũng như này thì thật là tuyệt vời.
Haa, lật mặt như trở bàn tay vậy.
Sáng hôm sau, tôi vô cùng kinh ngạc khi thấy cảnh những công nhân đang tất bật xây dựng nhà kính, chỉnh trang lại khu vườn.