Bạn đang đọc Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi – Chương 34
Ivan cảm thấy có đôi chút xa lạ khi nhìn chằm chằm vào bóng dáng hững hờ của Izek, nhanh chóng lớn tiếng lầm bẩm, “Ôi Chúa ơi, ngày đã làm ra chuyện gì…”
“Dù sao thì, từ những gì ta thấy được, sẽ thật bất công nếu chỉ nghi ngờ mỗi phía thần điện, bởi đá ma thuật cũng có thể tìm được tại chợ đen.
Gia nhân đó có thể đã cố tình dùng dá ma thuật để khiến chúng ta nghi ngờ họ.
Hãy truy tìm những đối tượng là kẻ thù của Hầu trước Furianna hoặc Flay…”
“Này.”
“Bây giờ làm sao?”
Izek dừng bước và quay đầu lại, sự mệt mỏi hằn rõ trên khuôn mặt anh.
Đôi mắt anh thâm quầng.
Ivan nuốt nước bọt, miệng lưỡi khô khốc, bởi chẳng có gì nguy hiểm hơn một tên quái vật thiếu ngủ cả.
“Đó là lý do đúng không?”
“Gì?”
“Đó là ý do mà ngài cố gắng truy vết gia nhân đó trong 79 tiếng vừa qua.
Đó có phải là lý do không?”
Cả hai người bị kéo vào sự im lặng, Ivan, kẻ đang vô cớ tranh cãi, và Izek, người đã ngừng nói, chỉ nhìn nhau một lúc lâu.
“Cái gì, tại sao?”
“Tất cả đều đi ngược lại những gì ta đã nghĩ.”
“Ngài nghĩ cái gì?”
“Ta nghĩ rằng ngài đang khó chịu vì ngài nghi ngờ vợ mình.
Ngài đấy, nếu như ngài tìm thấy hung thủ, và hắn có liên quan tới bên nhà vợ và vợ ngài thì sao đây?”
Izek im lặng quay người lại.
Ở cuối những con phố nhỏ hẹp là quảng trường rộng lớn với những vật trang trí khảm đá đang ở trước mắt họ.
Đúng vậy hoá ra là thế.
Ivan đã nhận ra nguồn gốc của sự bất an mà anh đã cảm nhận được trong suốt thời gian qua.
Tên khốn này ngay từ đầu đã không có ý định lật tung cả thành phố lên để tóm được hung thủ.
Nếu hắn ta bị Izek tóm được, và nếu hắn là một quý tộc thuộc Elendale, thì có thể sẽ may mắn giữ được cái mạng của mình.
Nhưng nếu hắn ta có liên kết với thần điện hay phía Ronagna…!thì rất khó để truy ra dấu vết.
“Nếu vợ ngài…”
“Ta không quan tâm.”
“Gì cơ?”
“Ta không quan tâm.”
Không quan trọng.
Anh ấy không nói rằng anh ấy không nghi ngờ vợ mình chút nào.
Điều đó thực sự không hề quan trọng.
Ngay cả khi cô ấy có nhúng tay vào chuyện này, cô ấy cũng chỉ là làm theo chỉ dẫn của gia tộc của mình.
Việc cô ấy có liên quan hay không không hề quan trọng.
Ngay cả khi có khả năng tiêu huỷ hoàn toàn chứng cứ duy nhất có liên quan tới vụ việc này…!nhưng làm thế nào được? Ivan cảm nhận được có làn sóng kỳ lạ cuộn trào trong tâm trí mình.
Dĩ nhiên là anh ấy không hề nghĩ Rudbeckia là người gây ra điều đó, nhưng gia tộc của cô ấy thì khác., và anh ấy cảm thấy Izek đang hành xử hoàn toàn khác khi ở cùng với Rudbeckia vào những ngày gần đây.
Đó không phải ai khác mà là Flaya, người suýt mất mạng.
Chưa hết, còn cả vợ anh ấy, người mà anh căm ghét vô cùng.
“Vì sao ngài lại quá…”
“Chết tiệt.
Ta cũng không biết.
Đừng nói nữa.”
Ta không biết.
Ta cũng không biết nữa.
Izek tiếp tục phóng tầm nhìn của mình rộng hơn.
Các Hiệp sĩ đang đợi từ phía bên kia quảng trường chạy tới gần họ, cố gắng xoá bỏ dư ảnh của mình trên con phố.
“Này, Izek.”
“Gì nữa? Đừng nói nữa.”
“Thật ra, có một chuyện mà mọi người đang giấu ngài.”
“Là chuyện gì?”
“Ngay sau khi ngài đưa Flaya vào thần điện, thằng điên Lorenzo…”
Lorenzo làm sao?
Một càm giác lo lắng kỳ lạ khiến Izek phải quay về phía Ivan.
Ngay sau đó –
“Ngài Izek!”
Một Hiệp sĩ tập sự vội vàng lao về phía họ.
Không thể làm lơ cậu ta được bởi trông có vẻ như đó là một tình huống khẩn cấp.
“Ngài Izek, Công nương Ellen có tin báo…”
“Ellen? Đã có chuyện gì xảy ra?”
Hai vị hiệp sĩ nín thở chờ đợi những gì trong khi Andymion lấy lại hơi thở.
Cuối cùng, chỉ đến khi Ivan sắp mất kiên nhẫn và phát điên, thì Andymion mới thảm thiết hét lên, “Phu nhân đã mất tích rồi!”
______________________________________________________________________
Chomp, chomp, chomp, chomp.
Tôi lại mở mắt ra khi nghe thấy một tiếng động không xác định cứ râm ran bên tai.
Mùi đất ẩm và mùi máu xộc thẳng vào mũi tôi.
Nặng nề quay đầu sang trái, tôi sững sờ trước cảnh tượng tàn khốc rõ mồn một trước mắt.
Một con chim khổng lồ đang quay lại nhìn thẳng vào tôi, nhấc thân trên của nó lên.
Không, nó không phải là chim, thế nhưng đôi cánh đang cụp lại, hình dáng khuôn mặt và hai chi trước lại trông giống hệt như một con chim, mà nửa thân dưới và hai chi sau có hình dạng như một loài vật khác.
Thậm chí còn có một dải dài với hoạ tiết da báo được gắn vào phía sau nó.
Có lẽ là một cái đuôi.
Trông nó kỳ lạ quá, nửa là đại bàng, nửa là báo.
Ngoài ra, nó đang ăn cái gì thế kia? Con quái vật giống như Griffin*, nhìn tôi chằm chằm một lúc, con ngươi xanh lục lạnh lẽo của nó có vẻ nghiêm nghị, và ngay sau đó, nó lại im lặng tập trung vào bữa ăn của mình.
*Griffin (Điểu sư): là một sinh vật huyền thoại với thân, đuôi và chân sau của sư tử; đầu và cánh của đại bàng và móng vuốt đại bàng ở chân trước.
Điểu sư được xem là một sinh vật quyền lực và cao quý và cũng được coi là vua của mọi loài sinh vật.
Rất rõ ràng, thức ăn của nó là một con ngựa đã chết.
Tôi nhắm mắt lại một lúc để lặng lẽ tưởng niệm cho con ngựa tội nghiệp.
Tôi nghĩ tôi đã bất tỉnh sau khi rơi vào cái ôm của Popo, nhưng Popo đâu rồi? Tại sao lại có một con Griffin hung dữ trông chừng tôi?
Đừng nói đây mới chính là bản chất của Popo nhé.
Popo có vẻ ưa thích người hơn là ngựa.
(Chel: là thịt ý.
Trời ơi không dám viết hẳn ra vì sợ lỡ truyện bay màu thì khóc.)
Khi quan sát xung quanh, tôi nhận ra mình đang nằm trong một cái hang.
Những cột băng trên trần hang tựa như những viên ngọc mang lại cảm giác nghệ thuật không cần thiết.
Khi quay đầu sang phải, tôi thấy một lối vào cách đó không xa.
“Purung.”, Griffin thấy tôi đang cố ngồi dậy, liền giậm một chân trước xuống và nhìn tôi chằm chằm.
Hic.
Mọi thứ đều im lặng.
Trong khi tôi đang suy nghĩ mình nên nói những gì, thì quái vật Giffin hay đại loại là gì đấy, ngoạm thứ gì đó bằng cái mỏ khổng lồ, tỏ vẻ rất hung tợn và đến gần tôi.
Sau đó, nó thả một cái gì đó xuóng ngay đùi tôi.
“Aa!”
Không còn gì khác ngoài một cái đùi ngựa bị xé toạc.
Tôi kìm ném tiếng thét đã phát ra đến cuống họng.
Tại sao nó lại đưa tôi thứ này…
“….”
“Po, po, po, po, po, po, po,po!”
Tôi vội nhìn về phía lối vào khi nghe thấy tiếng động chào đón mình.
Popo, bé đã đi đâu vậy?
Popo của tôi nhảy về hướng này với một thứ gì đó được bọc trong chiếc lá to đùng mà nó cầm trên tay.
Khi Popo nhìn thấy tôi, nó dừng lại ngay tại chỗ.
Popo quay sang Griffin, có lẽ là đang nói chuyện với nhau, trong khi tôi đang tự hỏi chuyện gì đang diễn ra ở đây.
Một suy nghĩ kỳ lạ xẹt qua đầu tôi trong một khắc.
Có thể đây hoàn toàn chỉ là ảo giác của tôi, nhưng Popo đang nhìn Griffin với một chút trách cứ.
Và Griffin thì tạo ra một âm thanh kỳ lạ na ná tiếng khịt mũi.
Hả?
Không lâu sau, Popo cầm cái đùi ngựa được thả ngẫu nhiên trên đùi tôi và ném về phía Griffin.
Bép!
Griffin bị đánh vì đưa đồ ăn cho tôi đang phàn nàn với Popo, “Puru…”
“Po, po.”
“Purung.”
“Po.”
…!Ước gì chị có thể hiểu hai bé đang nói gì.
Đừng nói là hai bé đang cãi nhau nhé.
“Ở đó…” Tôi thì thầm một cách dè chừng, và cả hai đứa đều quay sang nhìn tôi, như thể đang chờ tôi nói gì đó.
Trong tình huống này, người bình thường sẽ cảm thấy tính mạng của mình đang ở thế ngàn cân treo sợi tóc, nhưng lạ thay, tôi không hề sợ hãi chút nào.
“Đừng cãi nhau…” Nếu có ai thấy cảnh này, họ chắc chắn sẽ bảo tôi điên rồi.
Dù Griffin có hiểu hay không thì nó cũng là đứa quay đầu lại trước và lại tập trung xử lý bữa ăn của mình.
Popo lạch bạch đến chỗ tôi bằng đôi chân ngắn cũn và nhẹ nhàng đặt chiếc lá to trên tay xuống trước mặt tôi.
Tôi ngập ngừng, ánh mắt rơi vào những loại quả xanh thẫm ở trong cái lá lớn.
Popo cười lên để lộ ra hàm răng đáng sợ của mình.
“Là…!quả việt quất đúng không?”
“Po.”
“Bé muốn chị ăn chúng sao?”
“Po.”
Hiểu rồi.
Bé đi hái việt quất cho chị.
Không thể tưởng tượng nổi bé đã phải vất vả như nào khi đi hái những quả việt quất bằng thân hình kia chứ, nhưng…
“Cảm ơn bé.”
Sẽ thất vọng lắm nếu tôi không ăn, mặc dù chính bó mới là đứa mang thứ này về.
Nghĩ đến đây, tôi nhặt lên và cho vào miệng.
Vị cũng không tệ, hơi ngăm đắng, chua ngọt dịu nhẹ.
Trước khi tôi kịp nhận ra, Griffin đã ngừng xé con ngựa ra và gập chân ngồi xuống nhìn tôi.
Tôi nghĩ nó cũng muốn một ít tráng miệng, vì vậy tôi đã lựa vài quả việt quấy và để lên tay mình.
Đây là một tình huống kỳ quái.
Tôi ngòi cùng Popo và Griffin, một mình ăn hết nửa chỗ việt quất.
Không giống như mọi khi, tôi không gặp bất cứ trở ngại nào trong việc ăn uống.
Vị ngọt dịu làm tôi thấy thật dễ chịu.
Nghĩ lại thì, có vẻ như bệnh của tôi đã đỡ đi khá nhiều.
Popo đã làm gì vậy? Hay là…!Chờ đã, không phải tôi đã bị chảy máu mũi trước khi ngất đi hay sao?
“Này hai đứa ơi.”
“Po?”
“Purung.”
“C – Có gì trên mặt chị không?”
Thật vớ vẩn khi nghĩ về khuôn mặt của mình, nhưng tôi không thể thôi tưởng tượng bộ dạng tệ hại của mình hi bị chảy máu mũi.
Popo và Griffin nhìn nhau một lúc, rồi cùng lắc đầu.
Chính xác hơn thì Popo lắc lư sang hai bên, còn Griffin thì lắc đầu.
Thật chứ?
“Po, po, po, po.”
Popo nhanh trí đập đập hai tay vào nhau.
Nhìn kỹ hơn thì động tác này khá quen mắt, như kiểu đang rửa mặt cho ai đó vậy.
“Chị đã rửa mặt chưa?”
“Po, po.”
“Bé rửa cho chị à?”
“Po.”
“Chị hiểu rồi.
Cảm ơn bé nhiều.”
Ngay lúc đó –
Griffin đang định sà vào, đột nhiên rướn người lên, và Popo cũng bật dậy.
Răng của Popo ngừng phát sáng.
Và sau đó…