Bạn đang đọc Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi – Chương 30
Tôi cười nhẹ rồi đi theo Tổng giám mục đến một lối nhỏ gần vườn nho, nơi đang diễn ra cuộc đấu giá.
Tôi đã từng nghĩ mình nên giữ khoảng cách với thần điện càng xa càng tốt, nhưng giờ thì có lẽ sẽ ổn hơn nếu giữ quan hệ vừa phải và chỉ đứng ngoài quan sát.
Làm sao mà biết được trong tương lai sẽ xảy ra chuyện gì nếu tôi không thể tìm được những gián điệp mà Cesare đã cài vào.
Cesare cũng khó đoán y hệt Izek vậy.
Ngay cả khi mọi thứ đi theo hướng tôi muốn, ngay cả khi tôi đối đầu với Izek để việc huỷ hôn trở nên khó khăn hơn, ngay cả khi vụ ám sát Ellenia bị trì hoãn, ngay cả ngày Izek thực sự đã tin tưởng tôi một cách trọn vẹn nhất đến…
Phe đối địch không nên lơ là phòng bị khi ở gần Cesare.
Ngay khi họ quay đi, không biết chừng anh ta sẽ có những hành động điên rồ gì ngay sau lưng họ.
“Đức Hồng y Valentino sẽ sớm đến dự trận đấu.”
Tổng giám mục liên tục đề cập tới sự kiện mà tôi đã cố quên đi.
Haa, làm ơn đừng mang rắc rối đến đây.
“Thật ra tôi đã mong rằng người sẽ tới viếng thăm thần điện ngay sau khi đặt chân tới Elendale.”
“Là do…”
“Tất nhiên, tôi hiểu Phu nhân đã gặp vài vấn đề không ổn.
Sức khoẻ của người không được tốt cho lắm…!và người cũng đã trải qua vài chuyện rắc rối.
Ta có nghe được một chút.”, Tổng giám mục thong thả quay lại nhìn tôi với nụ cười hoà nhã.
Có vẻ như ông ấy không định nói luôn vào vấn đề chính.
“Tôi không thoả lòng cho lắm.
Phu nhân không phải là người đáng bị tiếp đãi một cách hời hợt khi ở nơi đây.
Ngài Izek là một nhân vật quan trọng, nhưng không phải vì thế mà tôi không thể tức giận.”
Như một lời xúc phạm nhẹ nhàng.
Nhưng tôi cứ có cảm giác ông ấy đang thăm dò tôi thì phải?
Tôi cười rạng rỡ đáp lại nụ cười nhân hậu của ông ấy.
“Ta chưa bao giờ bị xem nhẹ cả.
Mọi người đều rất tốt với ta.
Ngài Izek còn đặc biệt dịu dàng với ta nữa.”
Tổng giám mục khẽ nhướng mày, nhưng ngay sau đó lại mỉm cười như thể ông đã đoán được điều này.
“Quả nhiên là Thiên thần của Sistina.
Tôi cảm thấy thật hổ thẹn trước lòng bao dung rộng lớn của người.”
“Ngài đừng nói vậy.
Thật vinh hạnh vì được ngài quan tâm.”
“Dù ngài ấy có lạnh lùng thế nào đi chăng nữa, thì ắt sẽ tan chảy trước hiện thân cao quý của Thiên thần Sistina mà thôi.
Thật đáng mừng khi thầy hai người hoà hợp như vậy.
Chỉ là…”
Thiên thần Sistina hay những danh xưng khác đều là do Giáo hội của Giáo Hoàng đặt cho tôi.
Tôi nghiêng đầu, cố gắng duy trì nụ cười của mình.
Tổng giám mục hơi do dự trước lời nói của chính mình, hạ giọng xuống một cách nghiêm túc, “Phu nhân hiểu rõ sự những lễ nghi xưng tội hơn bất kỳ ai.
Nếu có khó khăn gì vượt ra ngoài sức chịu đựng của bản thân, xin người hãy đừng ngần ngại mà hãy ghé đến nơi này.
Điện thần Elendale sẽ không bao giờ phản bội lại ân sủng của Đức Giáo Hoàng đâu ạ.”
Nếu tôi không biết rõ những gì sẽ xảy ra, nếu tôi không thấy trước được ngày tận diệt của thế giới này, thì có lẽ tôi sẽ chấp nhận sự ưu ái thuần khiết này.
Tổng giám mục nói điều này với tôi chỉ vì ông quá đau lòng khi tôi là công chúa của Romagna mà phải chịu sự ghẻ lạnh của phương Bắc.
Hoặc có thể ông chỉ là đang cố lợi dụng tôi để thoát khỏi phương Bắc và đặt chân vào Giáo đường Sistine.
Dù thế nào thì tôi cũng không bao giờ đặt chân vào phòng sám hối của thần điện đâu.
“Ngài thật tốt bụng.
Ta xin chân thành cảm ơn ngài.”
“Đó là lẽ dĩ nhiên mà thôi.
Những tín đồ phương Bắc khá lạnh lùng và vô tâm, nên không dễ cảm nhận được lòng tốt kể cả khi người có nhân hậu tới đâu.”
“Từ trước tới giờ ngài chỉ sống ở phương Bắc thôi sao?”
“Elendale là quê hương của tôi, nhưng tôi đã từng dừng chân tại Romagna trong chuyến hành hương của mình.
Tôi đã rất may mắn khi được tá túc tại Tu viện Francesco.
Lúc đó Giáo Hoàng vẫn chỉ là Hồng Y mà thôi, và tôi đã có vinh dự được trò chuyện đôi câu với Người.”
Đúng rồi.
Ông ấy đã từng nói rằng ông ấy là chú của Flaya chưa nhỉ?
Nếu Tổng giám mục này là một giáo sĩ đầy tham vọng và đã lớn lên trong kỳ vọng của gia tộc, thì hẳn là một nỗi đau thấu trời đấy.
“…!Dòng máu này không thể lừa dối Người.
Phụng theo ý tứ sâu xa của Đức Giáo Hoàng, tôi sẽ giúp đỡ Phu nhân bằng cả trái tim, thể xác và tâm hồn của mình.”
Hả? Ngài đang nói về cái gì vậy?
Tôi ngơ ngác quay đầu lại.
Tổng giám mục tặc lưỡi làm tôi tò mò nhìn về phía ánh mắt ông hướng đến.
Phía xa là khung cảnh hết sức xa lạ khi chồng tôi và cha của anh đang đứng cùng với nhau.
Cha, ngài làm gì ở đây vậy? Ngài ấy đến sau con trai mình à? Công tước Omerta, người hiệp sĩ vĩ đại nhất của Britannia trước khi bị chấn thương bả vai mãn tính, đang đứng cùng với con trai của mình.
Ngài ấy ở cùng với Izek, vị hiệp sĩ cấp cao lẫy lừng, là một chuyện đáng để chú ý đấy.
Càng kỳ lạ hơn là họ đang khoanh tay, hiên ngang đứng đối diện nhau và nhìn thẳng vào tròng mắt đỏ rực của đối phương.
Đặc điểm của gia tộc này lúc nào cũng phá hỏng bầu không khí ấm áp và thoải mái.
Tổng giám mục tiến về phía trước, ngập ngừng không biết có nên tới gần hai người đó hay không.
Khi Tổng giám mục nho nhã hất vạt áo choàng và di chuyển thân hình cao như cây sào đến gần để chào hỏi họ, tôi cảm thấy hai bên không được thành kính cho lắm.
“Thật mừng vì ngài đã an toàn trở về, Công tước.
Những vấn đề lãnh địa vẫn ổn thoả chứ?” Rõ ràng, vị Tổng giám mục tôn kính này dường như đã quá quen với sự phiền phức của gia tộc Omerta.
Trong khi cha anh đang khách sáo trả lời câu hỏi của Tổng giám mục, Izek liếc tôi một cái rồi lập tức quay mặt đi.
Anh ấy tỏ ra lạnh lùng như thể bảo tôi đừng có tiền gần về phía đấy.
Cái tên ngạo mạn chết tiệt.
Chính ngài là người rủ rê tôi tham dự cơ mà, sao lại tỏ cái thái độ đấy? Sợ tôi nói gì về ngài với Tổng giám mục à? Hay là ngài lại đang ủ mưu gì?
“Ruby, lối này…”
Ellenia tiến lại gần, nắm lấy tay tôi và kéo tôi đến bàn tiệc mà tôi đã ngồi cùng cô ấy trước đó.
Vẫn là khuôn mặt vô cảm như mọi khi, nhưng tôi vẫn khá lo vì hình như cô ấy hơi căng thẳng.
Chẳng phải vừa nãy là chuyện thường ở huyện sao?
“Ellen à…”
“Kệ mấy người bọn họ đi, cứ để họ ở yên đấy.
Chuyện này luôn xảy ra khi hai người chạm mặt nhau.”
Có tiếng khúc khích theo sau lời khuyên của Ellenia.
Tất nhiên, là Flaya.
Cô ta mà không ở đây thì mới là chuyện lạ.
Chạm mặt cô ta giờ đã trở thành thói quen hằng ngày của tôi.
Đúng là một dáng vẻ dễ mến….!Tự dưng tôi lại cảm thấy ghen tị.
“Chà, nhìn xem, có vẻ Công tước lại gây khó dễ cho Iz rồi.
Ở đây có nhiều đồ hợp với sở thích của ngài ấy lắm, tôi có nên đấu giá vài món để làm quà không nhỉ?”
“Bỏ ý nghĩ đó đi, tôi sẽ phát ốm khi nhìn thấy đống đồ ấy.”
“Nhưng lúc ghé thăm gia tộc tôi, ngài ấy đã tặng tôi một món quà, và tôi không thể nhận suông được.
Phu nhân, cô có thích các bức tranh không?”
Chúng chỉ là mấy bức vẽ.
Mà nhân tiện, cô đâu cần phải tặng quà cho những người bạn lâu năm của mình chỉ vì cha của họ đến xem họ như nào chứ? Làm quá vậy trời.
“Tôi cũng thích nhưng mà không rành lắm.”
“Công tước thì thích lắm đó.
Hay là cô tặng cho ngài ấy một bức đi?”
Đó cũng không phải là một gợi ý tồi, nhưng nếu là từ Flaya thì có khi lại là thứ mà Izek không thích.
Hơn nữa, tôi làm gì có tiền.
Tôi có thể tiêu số tiền hồi môn mình đã mang theo, nhưng dù sao thì đó cũng là của hồi môn….!haizzz.
“Tôi nghĩ tiểu thư Furianna sẽ có mắt thẩm mỹ hơn đấy…!Tôi chỉ đi xem loanh quanh thôi.”
“Ôi, tôi cũng chỉ học lỏm được một chút từ mẹ thôi.
Romgna không phải là Thánh địa Nghệ thuật hay sao?” Trong lúc đó, một vài hạ nhân mặc đò trắng tiền đến, thu dọn những ly rỗng và mang lên những thức uống mới.
Không phải là nước ép lựu như vừa nãy, mà là nước nho.
Chưa bao giờ tôi thấy một cái đĩa đầy ắp thức ăn như thế.
Ngay sau khi tôi vừa đưa tay nâng ly rượu để xua đi sự khó chịu trong bụng mình, Ellenia đột nhiên cất lời, “Ruby, vừa nãy mọi người đã thảo luận với nhau.”
“Chuyện gì vậy?”
“Em sẽ đưa hầu nữ mới để phục vụ riêng cho Ruby.
Những hạ nữ kia đã làm việc lâu năm rồi nên sắp tới em sẽ tuyển vào người mới không có quan hệ với Hoàng gia.”
Tôi hơi ngạc nhiên một chút.
Cô ấy định thuê hạ nữ mới? Đó là một tin quá tốt.
“Chị…”
“Thật ra, vài ngày trước anh trai em cũng đã nhắc đến chuyện này rồi, và đó là một ý kiến hay.
Hầu tước Furianna đã yêu cầu Flay tìm giúp ai đó đáng tin cậy.”
Không thể tin nổi.
Izek thực sự đã nói trước sao?
Thông thường, những hầu nữ luôn được trao đổi giữa các gia tộc.
Nhưng nếu người mới là một hạ nữ trẻ và không có bất kỳ quan hệ với gia tộc nào, tuy hơi non nớt nhưng lại có lợi cho tôi.
Cô ấy sẽ không biết bất kỳ điều gì cả, và vì cô ấy là người mới nên tôi có thể chỉ bảo cô ấy mà không lo sẽ có thành kiến.
Hơn nữa, vì cô ấy là người ngoài cuộc, nên sẽ rất dễ dàng để đưa cô ấy về phe tôi…
Tôi sẽ không phải mua chuộc cô ấy như Lucille.
Vấn đề là Flaya sẽ là người sắp xếp việc tuyển chọn.
Flaya toe toét nâng ly rượu trong khi liếc về phía tôi, ngượng ngùng, “Tôi sẽ nhờ Cha gửi trước cho cô bản giới thiệu.
Cô sẽ có thể đánh giá khi xem nó.
Theo kinh nghiệm của tôi thì có lẽ cô sẽ thích những người chín chắn hơn một chút.”
“Không, chị ấy sẽ ổn hơn với những cô gái trẻ.”
“Nhưng Ellen à, Phu nhân có thể có ý kiến khác mà…”
Flaya nói theo sau.
Tôi nghĩ lúc đó cô ấy đang hơi chếnh choáng men rượu.
Có lẽ điều này cũng đúng với cả Ellenia.
“Flay?”
Flaya đơ ra như thể cô ấy bị tạm dừng ngay giữa cuộc đối thoại, ngay sau đó đập ly rượu xuống bàn một cách thô bạo.
Âm thanh vỡ vụn của thứ gì đó đột ngột vang lên khiến tôi rùng mình.
“Máu…”
“Hộc, aa, aaaa!”
Một chất lỏng màu đỏ sẫm vấy tung lên tấm khăn trải bàn trắng muốt.
Mọi thứ diễn ra một cách chớp nhoáng.
Cảnh tượng quá đỗi bất ngờ và hoảng loạn làm não tôi ngừng hoạt động trong một khắc.
“T – Tiểu thư!” Tôi bật dậy, hét lên theo phản xạ.
Tôi vội vã chạy đến gần và ôm lấy vai cô ấy, Flaya từ từ ngẩng đầu lên.
Đồng tử màu tím tuyệt đẹp của cô ấy giờ đầy chất chứa những sự sợ hãi và bàng hoàng.
Lúc cô ấy tiếp tục ho và ộc ra một ngụm máu, tôi thấy ai đó thô bạo hất mạnh tôi ra khỏi người cô ấy.
Một cảm giác ớn lạnh, ghê tởm, và khó chịu bắt đầu bóp nghẹt lấy tôi.