Phượng Nghịch

Chương 3: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (1)


Đọc truyện Phượng Nghịch – Chương 3: Gấm bẩn phủ đầy cung đỏ khuyết (1)

“Két” thanh âm trầm buồn vang lên khi cánh cửa điện nặng nề sơn son mạ vàng mở ra. Trong điện không thắp đèn cuối cùng cũng có vài tia sáng mờ mờ, từng chùm ánh sáng le lói chiếu vào tạo thành những chùm sáng vàng óng ánh trên những miếng vàng, giống như một nhúm lửa sáng yếu ớt, xa xa phía trên hành lang gấp khúc có một đoàn người bận rộn, đèn cung đình mờ nhạt theo đoàn người đi trên đường không tiếng động, giống như ma quỷ từ từ đi đến gần.

Đoàn người tới cửa đại điện, đám lửa trong những chiếc đèn cung đình vụt lóe lên, mới chiếu rõ hơn mười người nữ tử quỳ trong điện, đều là y phục màu trắng. Nữ tử quỳ gối ở đầu cỡ khoảng 30 tuổi, một mái tóc đen như gấm phủ lên trên vai, trong điện tối tăm vẫn không thể che lấp gương mặt diễm lệ của bà

Nội thị cầm đầu lướt qua các nữ tử, mở thánh chỉ ra tuyên đọc:

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Cố thị hầu hạ vua đến nay, ngang ngược kiêu căng, lẳng lơ mê hoặc chủ, làm loạn hậu cung, mất đi sự hiền đức, vua nhớ tình cũ, cho nàng toàn thây, ban thưởng rượu độc để tự sát.” Nội thị cười lạnh một tiếng: “Cố Tiệp Dư, tiếp chỉ tạ ơn đi.”

Thân thể Cố Tiệp Dư nhoáng một cái, một đôi mắt đẹp như nước mùa thu bình tĩnh dừng ánh mắt trên thánh chỉ, chỉ nghe trong điện yên tĩnh không tiếng động. Bà khẽ nhếch đôi môi đỏ, cuối cùng thở dài một hơi yếu ớt, chậm rãi đứng dậy. Nhũ mẫu bên cạnh cuối cùng cũng không nhịn được khóc lên, bò lên kéo váy Cố Tiệp Dư, khóc không ra tiếng: “Tiệp Dư, không được.” Bà như thể dùng toàn lực, gắng sức ôm lấy hai chân Cố Tiệp Dư. Cố Tiệp Dư không thể đi về phía trước, cúi đầu nhìn mặt bà: “Cô cô, hà tất người phải như vậy.”

Nhũ mẫu khóc ròng nói: “Tiệp Dư, người có từng suy nghĩ, nếu như người đi rồi, Công chúa phải làm sao bây giờ, cuộc đời này của nàng chỉ có người để dựa vào, nếu người đi, nàng dựa vào cái gì mà sống!”


Cố Tiệp Dư nghe bà đề cập đến nữ nhi, trong mắt đã ẩm ướt.

Nội thị trông thấy thế, nghiêng đầu sang bên nháy mắt, một người thị vệ chém xuống một đao giữa lưng nhũ mẫu. Cố Tiệp Dư the thé hô lên: “Đừng!” Thị vệ nhanh tay, nhũ mẫu “Ô ô” một tiếng ngã xuống đất. Một vũng máu lớn từ dưới người bà chảy ra, nhuộm đỏ váy áo màu trắng của bà, lập tức máu tanh gay mũi. Nữ tử trong điện thấy thế hoảng sợ thét lên, không xong rồi. Hai tay Cố Tiệp Dư còn khựng lại giữa không trung, chằm chằm vào mắt nhũ mẫu còn chưa khép lại, thân thể run như lá rụng, bi thương kêu: “Cô cô……”

Nội thị sắc bén nói: “Tiệp Dư, nếu như không tự sát, đừng trách chúng ta giết sạch mọi người ở trong điện này.”

Thân thể Cố Tiệp Dư chấn động, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt người hầu đang chậm rãi bị dời đi. Dòng máu kia chầm chậm nhỏ xuống theo từng bước đi, chỉ lưu lại hai vệt máu ở phía sau, trong mâm sơn đỏ đặt một cái bình nhỏ tráng men màu xanh khảm kim loại. Bà nắm chặt lòng bàn tay, chỉ cảm thấy hai tay run không cầm được, trong điện hơn mấy chục mạng người chỉ cần bà chết là được cứu sống, huống chi còn có Mạn Nhi, Mạn Nhi… Nghĩ đến cuộc đời này hai mẹ con âm dương cách biệt, khó gặp lại nhau, trên mặt xinh đẹp của bà chậm rãi chảy xuống hai hàng lệ trong suốt, cố vượt qua tâm tư, dùng sức mở cái nắp. Bà nhìn trở lại góc sâu trong điện, nhìn nhũ mẫu nằm ở trong vũng máu, nhớ tới mộng đẹp phồn hoa kiếp nầy, chợt cười rộ lên, như thể trong vũng máu cuối cùng sẽ nở rộ ra đóa hoa diễm lệ.

Lúc này một bóng thiếu nữ từ trong điện chạy ra đụng ngã, “bốp” một tiếng, nghiêng tay hất văng cái chai rớt trên mặt đất. Lúc này ở trên vàng “Xì…”  một đám khói độc, nội thị kinh hãi, duỗi ngón tay hướng thiếu nữ: “To gan, ngươi! Ngươi!”

Thiếu nữ tóc đen uốn lượn, dài đến chân, vẻ mặt lạnh lẽo đứng trong điện. Dung mạo trẻ tuổi tương tự với Cố Tiệp Dư, cũng chỉ thấy thiếu nữ toàn thân áo trắng lạnh lùng như tuyết, tuy vẻ mặt như vậy, vẫn xinh đẹp mê hồn.


Nội thị biết nàng là Lâm Quan Đế Cơ (Công chúa Lâm Quan), mọi người đều nói vị Đế Cơ này nhát gan sợ phiền phức, cẩn thận quá mức, cũng không tranh giành với người, hôm nay sao lại dám đánh đổ rượu độc, tức giận nói: “Khá lắm Lâm Quan Đế Cơ……”

Lâm Quan, tuyên hiệu của Đế Cơ trong nội cung từ trước đến nay mang theo chữ “Dương”. Chỉ có nàng. Năm đó nữ quan dâng tấu chương thỉnh cầu Hoàng đế ban tên cho, Hoàng đế đang cùng hoàng hậu ngắm trăng trong ngự hoa viên, trên trời lúc đó có sao băng sa xuống, Hoàng đế hạ bút thành văn: “Tên là Lâm Quan đi.”

Trong nội cung đều cười, Lâm Quan, danh hiệu không giống với lẽ thường như thế, có thể thấy được Hoàng đế hờ hững đến mức độ nào, tựa hồ hai chữ này cũng thành tên của lãnh cung. Hoàng Tử, Đế Cơ cùng lứa nhìn thấy nàng liền gọi to “Lâm Quan”.

Cái tên này chính là đại biểu cho những khuất nhục gắn bó với nàng mười mấy năm qua như hình với bóng.

Cố Tiệp Dư nhìn thấy nàng, kinh hoảng trách cứ: “Mạn Nhi, con sao lại đi ra đây!”

Con ngươi Thượng Quan Mạn chuyển hướng đến Cố Tiệp Dư, nhíu mày cắn môi: “Nếu con không đi ra, không phải là trơ mắt nhìn người uống rượu độc sao.” Một tay túm lấy thánh chỉ trong tay nội thị, đọc hết rồi cười lạnh: “Phụ hoàng mấy chục năm chưa bước vào điện Thù Ly một bước nào, sao có thể lẳng lơ mê hoặc chủ, nói gì đến làm loạn hậu cung, cho dù làm loạn cũng là mười bảy năm trước, sao lại chờ tới bây giờ!”


Nội thị trừng mắt giận dữ mắng lớn: “Lớn mật.” Tức giận đến dậm chân bày tay áo hai bên tiếp chuyện: “Nếu Tiệp Dư không phối hợp, đừng trách nô tài dùng sức.”

Thượng Quan Mạn bước đến ngăn trước người Cố Tiệp Dư, thị vệ muốn đến kéo nàng ra, nàng nâng cao cái cằm, đứng thẳng quát lạnh: “Ta chính là Công chúa Lâm Quan do Thánh Thượng ngự phong, ai dám!” Cố Tiệp Dư sợ nàng có mệnh hệ gì, vội la lên: “Mạn Nhi ngốc, phụ hoàng con muốn giết ta, con có thể ngăn cản sao, còn không lui xuống.” Lâm Quan giả điếc làm lơ, thân thể cứng ngắc, lạnh lùng quét mắt về phía thị vệ.

Thị vệ bị ánh mắt nàng làm sợ hãi, cũng không dám đi lên. Nội thị thấy thế thân thể run lên, tức giận nói: “Công chúa có thể bảo vệ Tiệp Dư, để xem có thể bảo vệ nữ bộc trong điện này không!” Ánh mắt lóe lên, thị vệ túm tóc một cung nữ áo xanh từ các nữ tử trong cung, cung nữ sợ tới mức thét lên: “Công chúa cứu nô tỳ.” Đó là người hầu thân cận nhất của nàng, mấy chục năm chỉ có nàng làm bạn, chỉ có nàng đi theo mình.

Sắc mặt Thượng Quan Mạn tái nhợt vài phần, lại hơi nhếch môi không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn về phía nơi khác. Thị vệ thuận tay chém một đao, đầu cung nữ rơi xuống, trong điện lập tức vang lên những tiếng khóc cực kì bi thảm. Nàng lạnh giọng quát: “Đừng khóc.” Chuyển con mắt hướng trong điện quét qua, nói: “Mẫu phi ngày thường đối đãi các ngươi như thế nào, các ngươi chẳng lẽ không biết. Cho dù mẫu phi đi rồi, những súc sinh này có thể tha cho các ngươi sao?”

Các cung nữ nghe vậy, chỉ dám âm thầm nức nở. Trong đám người, có một người đứng lên quỳ xuống bên người Thượng Quan Mạn. Thân thể nàng run không ngừng, lại cố tự trấn định, cúi đầu nói: “Công chúa nói đúng, nô tỳ không khóc. Bọn nô bộc trong điện Thù Ly cũng có vài phần cốt khí, cũng sẽ không để cho người xem thường.”

Thượng Quan Mạn không khỏi liếc nhìn nàng một cái, chính là Thù Nhi, cung nữ thắp đèn bên người Cố Tiệp Dư, ngày thường không hay lên tiếng, không ngờ lúc này lại có chí khí.


Nội thị lạnh lùng cười: “Để xem ngươi nói thế nào.” Hướng thị vệ bĩu môi một cái, thị vệ bắt Thù Nhi ra kéo tới. Thù Nhi ẩn nhẫn nhíu mày, cũng không nói một tiếng. Thị vệ giơ đao muốn chém, Thượng Quan Mạn lại bật thốt lên quát: “Khoan đã.”

Nội thị cho rằng nàng rốt cục cũng thỏa hiệp, nháy mắt ra lệnh với thị vệ, thị vệ buông Thù Nhi ra, nội thị cười nói: “Đế Cơ phải suy nghĩ thật kỹ, nếu khiến tất cả mọi người trong điện này chết theo, chỉ sợ sau này không có người tiếp tục hầu hạ Đế Cơ.”

Thượng Quan Mạn lạnh nhạt liếc nhìn nội thị, chậm rãi mở miệng: “Rượu độc Phụ Hoàng ban thưởng bị đổ, làm phiền công công mang một lọ nữa đến đây.”

Nội thị mới nhớ lại lại lấy rượu độc quan trọng hơn, nhưng hiện tại là nửa đêm cuối canh ba thật phiền toái, tức giận đến dậm chân dẫn mọi người đi.

Cố Tiệp Dư bấy giờ mới thở dài nói: “Chẳng qua chỉ là mấy canh giờ, tội tình gì chứ.”

Thượng Quan Mạn như thể đã dùng hết khí lực, chờ lúc nội thị rời đi, thân thể bỗng ngã ngồi trên mặt đất. Nàng úp mặt trên gối Cố Tiệp Dư, váy màu trắng trẻ trung trên người Cố Tiệp Dư, sợi vải cực trắng trong thuần khiết, dán trên mặt, cảm giác mát lạnh thanh đạm của ban đêm. Nàng gắt gao ôm lấy hai chân của người, trong điện ánh sáng mờ mờ u lãnh soi rõ sự tĩnh mịch tối tăm trong mắt nàng, như trong bóng đêm lạnh lẽo còn dư lại một chút trăng lạnh.

Nàng nhìn chằm vào khoảng không xa xa, kiên định mở miệng: “Mẫu phi không thể chết được, cho dù là Diêm Vương đến đây, nữ nhi cũng muốn cướp người từ trong tay ông ta về!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.