Đọc truyện Phượng Nghịch – Chương 100: Xúc xắc linh lung an hồng đậu tận xương tương tư có biết không (22)
Xuân đi hè đến, khí thu hơi say, Cổ Hạ quốc đã là mùa đông ngày lạnh, bão tuyết bay tán loạn. Trong màu trắng mênh mang có một đoàn người bước nhanh đi tới. Cầm đầu là một nam tử trung niên, khoác một áo khoác màu đen bay cao, vóc người cao ráo, mắt sâu mũi cao, một đôi mắt màu lam làm như chim ưng trong đêm, chẳng qua là trước viện trơ trọi trong tuyết mà hắn tới. Hai nữ tử áo trắng liền xông ra ngăn cản, rút kiếm bén, ánh đến mi tâm nam nhân một đoàn ánh sánh trắng
Bên cạnh có người thét lên: “Còn không tránh ra!”
Bọn nữ tử trợn mắt nhìn chằm chằm, không tránh ra chút nào.
Nam nhân cười lạnh một tiếng: “Chỉ là tiểu bối cũng có thể cản được quả nhân.” Sau lưng có vệ binh mặc giáp xông lên, bọn nữ tử thấy thế nghênh đón, đánh nhau với bọn họ.
Đao kiếm huyên náo va chạm chấn đến tuyết trắng trên mái hiên rơi xuống từng khối từng khối.
Nam nhân thẳng tắp đi vào trong phòng.
Đập vào mặt là một luồng ấm hương. Mỹ nhân áo tơ trắng xinh đẹp ngồi ở phía trước cửa sổ, hình bóng lay động, liếc mắt nhìn chỉ cảm thấy trái tim cấp tốc động, thình thịch nhảy không ngừng. Thật là đẹp, xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
Thế nhưng hắn lại nâng bàn tay lên, hung hăng đánh qua.
Người kia cũng không giật mình, cơ hồ là không tiếng động bị chưởng lực của hắn đẩy té xuống đất. Mặt đất trải thảm lông dê thật dày, móng tay trắng mịn của bà bấm vào trong tấm thảm, môi lẳng lặng chảy ra vết máu.
Bà nhàn nhạt ngẩng mặt, dung nhan tuyệt mỹ chỉ càng lạnh nhạt.
Hắn cực hận vẻ mặt như vậy của bà, nhấc váy bà lên liền xông vào. Bà đau đến trước mặt trắng xóa, thân thể co rút vào một chỗ, vẫn không nói tiếng nào. Hắn hung hăng xé xiêm áo trên người bà, tiếng xé lụa chói tai vang lên, giống như có vậy mới sung sướng. Cho đến khi bà không vải che thân, trên thảm lông cừu là thân thể trắng không tỳ vết của bà. Hô hấp của hắn dồn dập, thô lỗ rong ruỗi ở trên người bà. Hạ thân chảy máu ra, nở đóa hoa đỏ thẫm trên thảm lông cừu. Nhất định là vô cùng đau, nhưng bà vẫn không nói tiếng nào. Trên mặt lại hiện lên đỏ bừng kỳ dị, nhìn hắn, nhẫn nại, run rẩy, làm như dã thú giãy giụa với xé rách trong lồng sắt.
Hắn đỏ mắt cười ha ha: “Hận ta đi, Lưu Cẩn, ta đưa con trai của ngươi vào trong miệng hổ, ngươi hận ta đi.” Nói xong lời cuối cùng, trong thanh âm của hắn có vài tia chán nản: “Dù là ngươi hận ta…”
Bà đột nhiên cười, sợi tóc xốc xếch che mặt trắng nõn của bà, bên mép tràn ra nụ cười kỳ dị mà mị hoặc, cũng là chữ chữ rét lạnh: “Hận ngươi? Ngươi còn không xứng.”
Nụ cười như vậy, luôn là lãnh nhược băng sương cũng xinh đẹp làm cho lòng người rung động. Hắn nhìn có chút ngây ngô, chợt lần lượt đụng chạm giống như điên. Bà gắt gao cắn môi, từng giọt máu từ trên môi nhỏ xuống, sắc mặt trắng hơn mấy phần. Bên ngoài chẳng biết lúc nào yên tĩnh trở lại, chỉ nghe gió tuyết gào thét quanh quẩn ở ngoài phòng, mơ hồ xen lẫn tiếng gào thét của một người phụ nữ trung niên: “Đại vương, ngài tha Vương Phi đi, thân thể bà mới tốt chút….”
“Điện hạ, Vương Phi gửi thư.”
Thân ảnh của Thượng Quan Mạn chuyển qua hành lang không thấy bóng dáng, một tiếng “nâng” thật dài của kiệu phu vang ở bên tai tựa như biển. Thanh Thụy dâng thư lên. Hách Liên Du mới hồi thần, rút ra, run mở, chỉ nhìn một cái, bỗng nhiên bóp ở trong tay, sắc mặt trong nháy mắt u ám. Ba người cả kinh câm như hến.
Cả người hắn đều tản ra hàn khí, tay nắm thư run rẩy lợi hại. Ba người không dám thở mạnh, ngay cả Đỗ Minh thường ngày nhiều lời cũng rúc vào trong bóng tối. Sắc mặt hắn lại bình tĩnh, giọng nói cũng nhàn nhạt, chính vì bình thản, mới càng cảm thấy đáng sợ, chỉ nghe hắn nói: “Những người kia ăn cơm khô ư, một người cũng không ngăn được.”
Thanh Thụy chỉ dám xưng “Vâng”
Hách Liên Du nhàn nhạt lướt mắt nhìn hắn: “Trong thơ mẫu thân không nói, cũng không có nghĩa là ta không biết.” Ánh mắt của hắn bỗng nhiên có chút sâu, trầm trầm xuyên thấu qua hành lang trong bóng đêm tầng tầng trọng điệp: “Nhanh thôi, bà rất nhanh có thể thoát khỏi người kia.”
Thanh Thụy nói: “Thượng Quan Hạo như muốn động thủ rồi, hắn một lòng cho nhi tử một giang sơn sạch sẽ, chúng ta phải mượn thế lực Hà gia mới được, trai cò tương tranh, chúng ta dễ dàng sống chết mặc bây.”
Đỗ Minh thận trọng mở miệng: “Nhưng lão Đại, ngài cưới Lâm Quan, Hà gia còn có thể giúp chúng ta sao?” Hắn dùng từ rất là cẩn thận, chỉ sợ chọc giận hắn. Dưới đèn lại thấy hắn chắp tay đứng ở dưới bậc, hình dáng tĩnh lặng, không biết đang suy nghĩ gì.
Lại thấy nơi hành lang có đoàn người đi tới. Hôm nay bên ngoài phủ bị người giám thị, có thể vào không thể ra, huống chi không có phân phó, lúc này cũng sẽ không tùy ý cho người đi vào. Thanh Thụy cau mày thật sâu, lại thấy quản gia vẻ mặt đau khổ xách theo đèn đi ở phía trước. Phía sau hắn là một người đầu đội mũ vàng, thường phục đỏ thẫm, mắt phượng quét tới, lẫm liệt tựa như kiếm.
Chính là thái tử.
Hách Liên Du cũng không hành lễ, chỉ nhàn nhạt nhìn hắn.
Thanh Thụy đảo qua quản gia, quản gia đã sớm lui ra. Đỗ Minh thầm đập ót: “Vừa đến liền đụng vào vết đao, người này không phải là muốn chết sao?”
Thái tử đột nhiên cười, sờ sờ mặt cười nói: “Hách Liên Du, một quyền trong cung Thù Ly kia, cô vẫn nhớ rất rõ ràng.” Ngày thường hắn vốn là bộ dáng ôn nhu trong sạch, cười lên càng thêm có vẻ cởi mở độ lượng, nhưng giọng nói hoàn toàn không tương xứng với vẻ mặt, dường như mưa đá kèm theo mưa gió. Một tia tức giận xuất hiện, mãnh liệt ở trên mặt, mang theo chút hàn khí.
Hách Liên Du hơi nhíu mày.
Tỏ rõ không hề để ý thái độ của hắn, lẩm bẩm nói: “Cô cũng biết, ngươi ngay cả cô cũng dám đánh, hoàn toàn không để thái tử ở trong mắt.” Hắn chợt cười một tiếng, mắt phượng sáng quắc nhìn hắn: “Hách Liên Du, ta biết dã tâm của ngươi. Nếu thập nhị muội thấy rõ ngươi lòng muông dạ thú, kiêu ngạo với nàng, nàng còn có thể ở chung một chỗ với người muốn đoạt giang sơn của mình sao.”
Trong mắt Hách Liên Du cuối cùng có mấy phần bắt đầu khởi động, nhàn nhạt nói: “Nàng tuyệt không để ý thân phận Đế Cơ.”
Thái tử cười nói: “Ngay cả nàng có chán ghét thân phận, nhưng nàng họ Thượng Quan. Hách Liên Du, điểm này ngươi vĩnh viễn không thay đổi được.” Thấy hắn hờ hững không nói, thái tử cười ha ha: “Hách Liên Du, ta tới nơi này chính là muốn nói với ngươi, ta sẽ không cho ngươi cơ hội. Giang sơn và thập nhị muội sẽ chỉ là của ta.”
Hách Liên Du bỗng nhiên trầm xuống, trong đêm tối mắt màu lam của hắn u ám, giống như thú dữ, như lưỡi đao lạnh lướt qua mặt, thanh âm hắn cũng là rét lạnh: “Ngươi không xứng.”
Thái tử chỉ cảm thấy nháy mắt tay chân đều không nghe sai khiến, hơi thở cường thế kia áp hắn nói không ra lời. Nhưng hắn đã không phải là hắn trước kia, hết sức tránh ra một hơi, miễn cưỡng cười: “Ta sẽ không để cho nàng thương tâm.”
Hách Liên Du cười lạnh, lời nói như kiếm bén chọc thẳng xương mềm của hắn:
“Nếu nàng biết ý định xấu xa của ngươi, còn có thể đối đãi ngươi trước sau như một sao?”
Thái tử không nhịn được hít ngụm khí lạnh, sắc mặt dần dần tái nhợt. Hắn cong môi nhìn chằm chằm Hách Liên Du. Hách Liên Du cũng bình tĩnh quay lại nhìn hắn. Chỉ cảm thấy giữa hai người âm thầm kích động, kích lên nước xoáy cuồn cuộn.
Thái tử cuối cùng kéo kéo môi: “Vậy để xem, xem người nào có cơ hội để cho nàng căm hận.” Bỏ lại những lời này, xoay người nghiêm mặt đi.
Hách Liên Du nhìn bóng dáng đỏ thẫm của hắn xuyên qua hành lang, chuyển tới cửa tròn liền không thấy. Chợt bứt lên một chút ý cười, ánh sáng lạnh bén nhọn xẹt qua, dưới ánh trăng chỉ cảm thấy lành lạnh như thú.
Đỗ Minh và Bàn Tử không nhịn được đồng thời run cầm cập một chút.
Vừa vào viện liền nghe “Chi” một tiếng, một đạo bóng trắng thoáng qua, trong ngực đã nhào vào một đoàn như tuyết. Ngọc bội trên người thiếu nữ vang lên. Một người đạp xuống bậc thềm ngọc, mặt mày cong cong vui rạo rực nói: “Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi.”
Con chồn trắng nâng lên một đôi mắt màu lam làm nũng nhìn nàng, không nhịn được cúi đầu nhấc chân gãi gãi. Trên bàn chân tuyết trắng khéo léo có một vòng vàng, theo động tác leng keng vang dội.
Nhớ tới những chuyện trước kia, nàng không nhịn được hơi mím môi, trên vòng vàng khắc hai chữ sáng chói: “Hồ Tử.” Giơ tay lên vuốt ve đầu con chồn trắng, giao cho Diệu Dương, hỏi: “Mẫu thân ra sao?”
Diệu Dương thấy bộ dạng thân mật khi nàng đối đãi con chồn trắng. Con chồn trắng kia cũng là một bộ dạng ngốc ngốc thụ sủng nhược kinh, có chút sững sờ, nghe được nàng hỏi, vội đáp: “Tỷ tỷ yên tâm, ngự y nói đã chuyển biến tốt.”
Nàng “Ừ” một tiếng, bước nhanh vào chánh điện, lò đồng trong điện tràn ra từng luồng khói, lượn lờ xẹt qua màn xanh được lưỡi câu vàng móc lên. Trong màn ảnh là một bóng người mảnh khảnh. Lòng của nàng đột nhiên cấp tốc nhảy dựng lên, lại không dám đi về phía trước.
Bên trong màn có một tiếng ho nhẹ, làm như cảm thấy có người đi vào, hỏi: “Người nào đó, La cô sao?”
Nghe thanh âm bà khàn khàn, hữu khí vô lực suy yếu, Thượng Quan Mạn đứng ở nơi đó cũng không biết nghĩ gì, liền thấy trên cổ tay nóng lên, giương mắt chỉ thấy La cô. Mấy ngày không thấy, chỉ cảm thấy bà tang thương rất nhiều, La cô nói nhỏ: “Điện hạ vào đi thôi, Chiêu Viện chờ người lâu rồi.”
Nàng yên lặng theo lời theo bà đi vào.
Trên giường Cố Chiêu Viện không trang điểm, chỉ lười biếng cột tóc lên sau lưng, sắc mặt hơi vàng, mệt mỏi vô lực, thấy nàng, trong tròng mắt mới sáng lên, liền muốn đứng dậy: “Mạn nhi tới rồi à.”
Thượng Quan Mạn vội đè bà lại, sẵng giọng: “Nữ nhi đây không phải là tới rồi sao, mới mấy ngày không gặp, liền nhớ con thành như vậy.”
Cố Chiêu Viện thở dài nói: “Nữ nhi đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi, bây giờ suy nghĩ một chút, thật không nên gả con ra ngoài sớm như vậy.” Diệu Dương không biết khi nào đi vào, vểnh môi nhất quyết không tha: “Cố nương nương thiên vị, Lâm Quan tỷ tỷ gả ra ngoài, không phải là còn có con sao, con chẳng lẽ không phải nữ nhi người sao?”
Nàng từ trước đến giờ đều gọi Cố Chiêu Viện như vậy, thân mật lại không xấu hổ, mềm nhũn một tiếng, chỉ cảm thấy dễ nghe. Bộ dáng xinh xắn, làm ra dáng vẻ, ai cũng không dằn được lòng yêu thích. La cô nhéo mặt mũm mĩm của nàng: “Ai uii, Diệu Dương Điện hạ này, cái miệng nhỏ nhắn ngọt như mật.”
Diệu Dương cười nói: “Cố nương nương nhất định phải tốt, Diệu nhi còn muốn ngài chải tóc cho con, gả cho lang quân tốt như phò mã tỷ phu.” Hai gò má nàng đỏ bừng, một đôi mắt thần thái phấn khởi, trên mặt Cố Chiêu Viện dần dần có thần thái, cười nói: “Được, vi nương đáp ứng con.”
Một đầu ngón tay của La cô đâm chọt trên ót trắng nõn của nàng: “Cô nương, không biết thẹn thùng.”
Diệu Dương làm mặt quỷ với bà, bưng chén canh ân cần nói “Con đút Cố nương nương ăn canh.”
Cố Chiêu Viện miễn cưỡng uống vài ngụm, liền không nuốt nổi, che môi ho khụ. Diệu Dương có chút luống cuống, Thượng Quan Mạn vội tiếp tay, La cô kéo Diệu Dương ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mẹ con hai người.
Nàng đưa muỗng canh tới trước môi, Cố Chiêu Viện chậm rãi lắc đầu, nàng chỉ xoay người lại thả vào trên khay trà một bên. Cố Chiêu Viện đột nhiên đưa tay ra đè lại cổ tay của nàng, năm ngón tay mảnh khảnh, giống như dùng hết khí lực toàn thân, ánh mắt nhìn nàng, môi đỏ mọng khẽ phát run:
“Mạn nhi, tạm thời ở lại trong cung cùng mẫu thân đi.”