Đọc truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 1130: Công thành đoạt đất 2
Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, tay kia buông lỏng cái đuôi của Thanh Linh Địa Giáp Quy, năm ngón tay nắm lại, mặt ngoài nắm tay lập tức bao trùm một tầng nguyên khí màu đe mỏng.
Ánh mắt hơi thương xót liếc người nọ một cái, sau đó ra quyền như gió, mạnh đánh vào ngực người nọ.
Người nọ cũng không yếu như vậy, trong nháy mắt thực lực tăng lên Thiên cấp, vừa nhìn quyền phong rất khủng bố liền lập tức chuyển phần lớn nguyên khí tới ngực chống đỡ.
Nhưng là…
Nắm tay còn chưa dính tới, một ngụm máu đã phun ra, thân thể người nọ bị quyền phong vọt mạnh ra ngoài, té trên mặt đất.
Hơn mười người bị nguyên khí tự thân đột nhiên phản hồi mà sắc mặt tái nhợt, khóe miệng tràn ra tơ máu.
Hoàng Bắc Nguyệt lại đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, không tìm những bại tướng thủ hạ, ánh mắt chỉ chuyển hướng Vũ Văn Chiến, nói: “Vũ Văn đại nhân cả đời khó thua một lần, thần thoại này e rằng hôm nay bị đánh vỡ ở đây.”
Vũ Văn Chiến hừ lạnh nói: “Không ngờ có một ngày đối lập cùng các hạ, lão phu không có cách khác, các hạ có cao chiêu gì cứ lấy ra, lão phu chờ ở chỗ này!”
“Ta đánh chiến cũng không thích dây dưa dài dòng, cho nên luôn theo nguyên tắc, đó chính là…” Nàng vừa nói, tay trái ngưng tụ hàn băng, giống như dây leo chậm rãi hình thành một cung tên thật lớn!
Mà trong tay phải, ánh sáng xanh chợt lóe ra mũi tên lửa!
Nàng động tác ưu nhã đặt tên lên dây cung, nhắm ngay Vũ Văn Chiến “Bắt giặc phải bắt vua trước tiên.”
Vũ Văn Chiến mắt lóe sáng, mà nàng cũng không do dự, lập tức buông ngón tay, nhất thời, mũi tên xé gió, tiết rít vút lên, xu thế không thể đỡ!
Mà ở đại doanh Nước Nam Dực, nhìn cuộc chiến kịch liệt giữa linh thú cùng cao thủ ở thành Yến Châu, Thống soái Bắc Đường Du lúc này mới từ doanh trướng đi tới.
Mười vạn đại quân tiếp ứng Vũ Văn Chiến đã nhanh chóng trở về thành phòng thủ, chiến đấu không lâu sau, các tướng sĩ vì lương thảo bị đoạt mà ánh mắt uể oải.
Không có lương thảo, không thể đánh chiến tiếp được!
Mà lúc này, Bắc Đường Du tựa hồ vẫn thấy chưa phải tệ lắm, lại để người ta thông báo ba quân biết 60 vạn thạch lương thực do đế đô phái tới đã bị cướp trên đường!
Các tướng sĩ lại càng phẫn nộ, ngay cả một tia hy vọng cuối cùng cũng không có, bọn họ ngàn dặm xa xôi mà đến, chưa đánh nhau đã bị chết đói.
Bắc Đường Du lúc này mới chậm như rùa đi ra, ngồi trước bàn chỉ huy, uy vũ khôi giáp khiến vị tướng lĩnh tuổi trẻ này toát lên hình dáng cương nghị, anh tuấn bức người. Một tiếng uy nghiêm không kém gì đương kim hoàng đế khí phách oai hùng trong quân!
“Trong quân không còn một hạt gạo, lương thảo trên đường cũng bị cướp, sáu mươi vạn đại quân chết đói ở dưới thành Yến Châu, thi thể cũng có thể xếp đến trên tường thành Yến Châu!”
Tướng lĩnh trẻ khẽ mỉm cười, nhìn từng vẻ mặt hoảng sợ trước cái chết, tiếp tục mở miệng.
“Ở trước mắt các ngươi, chỉ có một nơi có lương thực, không chỉ có lương thực, còn có rượu ngon, biết ở đâu sao?”
Vừa dứt lời, từng đôi mắt như hổ đói nhìn bóng dáng cao ngất của Bắc Đường Du chuyển sang nhìn về phía tường thành Yến Châu đứng sừng sững!
Trước cảm giác đó là pháo đài khó có thể công hãm, giờ phút này lại cảm giác pháo đài cũng chỉ có thế!
Sáu mươi vạn thi thể có thể chất đến đầu tường thành, vậy sáu mươi vạn người sống còn không đánh đổ được tường thành sao?!
Trong trời đêm, vô số linh thú xẹt qua, phía trên linh thú thoáng hiện mũi tên sắc lạnh!
Bắc Đường Du ngẩng đầu nhìn, chậm rãi nói: “Duệ hầu đã mở đường ở phía trước, không muốn chết đói thì toàn bộ cầm vũ khí, theo bổn soái cùng đánh vào thành Yến Châu đi!”
Một câu ngắn ngủn đối với tướng sĩ cạn lương thực mà nói có tính kích động rất lớn, trước đó một khắc quân tâm tán loạn, giờ phút này lại ngưng tụ như chưa từng có phân tâm!
Tất cả đều tự lấy vũ khí, chờ xuất phát!
Mà giờ phút này, đột nhiên Yến Châu truyền đến một trận đất rung núi chuyển kịch liệt!
Bắc Đường Du đột nhiên xoay người, xa xa thành Yến Châu bị ánh lửa hỗn loạn tô điểm, bởi vì trên bầu trời tràn ngập linh thú màu đen, bởi vậy không thấy rõ lắm bên kia đến xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên một cỗ nguyên khí thật lớn đập vào mặt khiến hắn biến sắc!
Đó là khí tức ma thú!
Nước Bắc Diệu rốt cuộc bị buộc phải lấy ra vương bài!
“Đi!” Hắn ra lệnh một tiếng, sáu mươi vạn đại quân lập tức phóng ra, hùng hổ trong đêm đen, dũng mãnh hướng về phía thành trì phòng thủ kiên cố – Yến Châu!
Mũi tên phá không cách trán Vũ Văn Chiến một khoảng đột nhiên bị lực lượng vô hình ngăn lại, mũi tên bị ngăn trở đột ngột, lạch cạch rơi trên mặt đất.
Vũ Văn Chiến đầu đầy mồ hôi lạnh, hai mắt phẫn uất nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng lại nhẫn nại không bùng phát.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi buông cung tên, cây cung tinh xảo chậm rãi hóa thành nguyên khí băng tiêu tán.
Nàng không bắn mũi thứ hai, bởi vì biết không cần phải như vậy, mục đích của nàng đã đạt.
Trong 5 nguyên khí vô hình trước mặt Vũ Văn Chiến chậm rãi xuất hiện một bóng người, tóc bạch kim phiêu tán ra, đôi mắt tràn ngập lạnh ý nhìn chằm chằm nàng.
“Rốt cuộc xuất hiện a, Lệ Tà.” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.
Lệ Tà cũng không nói chuyện, chỉ giơ bảo kiếm màu trắng bên tay trái, trên mặt hiện đầy đồ đằng, không hề che dấu sát ý.
Không cần nhiều lời, trực tiếp động thủ!
Bóng dáng Lệ Tà đột nhiên biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện đã gần Hoàng Bắc Nguyệt trong gang tấc!
Nhìn bóng dáng tuyết trắng đột nhiên tới gần, Hoàng Bắc Nguyệt cào một cái, lôi điện ngưng tụ thành roi.
“Roi Lôi Thần!”
Một khắc khi Roi khủng bố tới gần Lệ Tà, hắn không dám khinh thường, lập tức tránh ra!
Trong lòng hắn hiểu rõ, Hoàng Bắc Nguyệt giờ phút này tuyệt đối không phải là Hoàng Bắc Nguyệt lúc đầu.
Hắn vừa tránh ra, phía sau riếng roi nổ vang xông tới như ruồi bâu lấy mật.
“Xú nha đầu!” Lệ Tà lạnh lùng mắng một tiếng, đột nhiên tay trái thu hồi bảo kiếm, tay phải tiện đà cầm cây quạt mà cho tới bây giờ đều bị hắn coi như vật trang sức chuyển sang tay trái.
Cây quạt phong nhã kia chẳng lẽ cũng là vũ khí?
Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt ngưng tụ, chưa bao giờ nghe nói về cây quạt của Lệ Tà, bởi vậy không biết hắn ra chiêu công kích gì!
Nhưng là, ngoài ý muốn là Lệ Tà cầm cây quạt lại không kết ấn, chỉ phất từ bên trái sang bên phải một cái.
Không xảy ra chuyện gì hết…
Người này không thể chỉ phô trương thanh thế chứ? Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi, động tác trên tay chậm một chút, khiến Lệ Tà tránh được một chiêu của Roi Lôi Thần!
Lệ Tà vừa lùi xa xa, tóc bạc bay máu, quay đầu cười quỷ dị với nàng.
Trong lòng trầm xuống, hai tay Hoàng Bắc Nguyệt lập tức kết ấn, chung quanh thân thể vô số nguyên khí màu đen lượn lờ, hình thành một lá chắn không thể phá vỡ!
Song, càng bất ngờ là chỗ nàng đứng đột nhiên sụp xuống, ngay sau đó, nàng đã bị một trận gió lốc cuốn vào một vũng xoáy, trời đất quay cuồng.
Thời khắc chỉ mành treo chuông, nàng thả Nến Đỏ từ không gian linh thú ra, sau đó chính mình bị vũng xoáy kéo đến vực sâu vô tận.
Không quá lo lắng, chỉ mơ hồ có chút buồn bực: cây quạt của Lệ Tà quả thực chính là quạt ba tiêu của công chúa Thiết Phiến a!
Không biết cây quạt này có phải có công hiệu quạt một cái mà đẩy người bay cách xa vạn dặm hay không. Tóm lại lúc vũng xoáy dừng lại, nàng mở to mắt nhìn thấy mấy người mà tuyệt đối không muốn đối mặt.
Đối phương hiển nhiên cũng rất kinh ngạc nàng đột nhiên xuất hiện, ba ánh mắt nhất tề nhìn nàng.
Ba con ma thú mắt màu đỏ sậm, dày đặc ý lạnh, vô cùng quỷ dị.
“Ha ha, ai vậy a?” Một giọng nói phụ nữ vang lên đầu tiên, tiện đà cười lạnh.
Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng vững, ngẩng đầu, chậm rãi quét mắt ba kẻ khí thế khác nhau, nhưng cũng đều rất mạnh.
Yểm mang mặt nạ tinh xảo, một thân y phục đỏ xinh đẹp cách nàng gần nhất, trong tay hắn cầm Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm, giờ phút này cái lưỡi hái đã đầy đủ, đoạn đao màu đen liên tiếp ở phần đuôi khiến lưỡi hái càng sắc bén.
Hắn đại khái vừa dung hợp được đoạn đao về với lưỡi hái, giờ phút này đang thử đao, không ngờ nàng đột nhiên xuất hiện.
Thật sự là đúng thời cơ, tình huống không ổn!
Thiên Quỳ đứng trên mấy bậc thang, trước khi nàng tới, ả đang cùng Quân Ly thảo luận cách đối phó với Vạn Thú Vô Cương. Quân Ly không cùng ý kiến với ả, bởi vậy sắc mặt Thiên Quỳ hết sức thờ ơ.
Vừa lúc, Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện…
Mà Quân Ly từ sau lúc thành thân cùng nàng ở Nguyệt Lạc Cốc thì bây giờ nàng mới gặp lại.
Không khác bình thường là mấy, nhưng sắc mặt càng lạnh lùng, đáy mắt đỏ sậm càng thêm khát máu mà thôi.
Nhìn thấy nàng, trong mắt Quân Ly rõ ràng hiện lên một chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại, ngược lại biến thành lãnh khốc khát máu.
“Thiên đường có đường ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi xông tới.”
Trong đại điện trống rỗng của Thành Tu La, giọng nói đày sát ý của Quân Ly vang lên quanh quẩn.
Hoàng Bắc Nguyệt thấy váng đầu, trong lòng âm thầm nguyền rủa Lệ Tà, tên kia quá độc ác, đẩy nàng vào hố lửa a!
Ba con ma thú, hơn nữa kẻ nào cũng hận nàng thấu xương, ước gì lột da băm vằm nàng…
Loại tình huống này thật không biết phải làm sao, chạy đi thì rất mất mặt! Đánh thì một chọi ba rất khó giải quyết a!
Tuy nhiên tình huống trước mắt không cho phép nàng quyết định, Thiên Quỳ bước xuống bậc thang, vừa đi vừa nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt nói:”Ta chưa từng giao thủ với cô ta,
hai vị, hôm nay cơ hội này tặng cho ta được không?”
Yểm nhìn ả một cái, chậm rãi thu hồi Địa Hỏa Song Nguyệt Liêm, vô số cánh hoa phân tán, thân ảnh của hắn biến mất tại chỗ, ngược lại xuất hiện tại bên cạnh Quân Ly, bày ra tư thế xem trò vui.
Hai người này chuẩn bị nhường Thiên Quỳ ra tay, dò xét thực lực của nàng.
Ngước mắt nhìn hai người kia, Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh trong lòng: Đâu dễ cho các ngươi xem trò vui như thế?
Bình thản cuốn ống tay áo, Thiên Quỳ nhìn thấy bộ dáng nàng ngạo mạn như vậy, trong lòng giận dữ, đột nhiên nhún mũi chân, thân thể như mũi tên bắn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, hai tay kết ấn, đao phong lạnh như băng từ bốn phương tám hướng hướng theo thân thể của ả.
Tay trái Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện ánh chớp, kéo thành vệt dài, một cái quét ngang, Roi Lôi Thần trong nháy mắt hủy đao phong của Thiên Quỳ thành bảy tám đoạn!
Ở trên bậc thang, nhìn thấy một màn này, Quân Ly chớp mi nói: “Cô ta quả nhiên tập hợp đủ năm loại chú ấn.”
“Phong Liên Dực thế mà lại giúp cô ta, ta thật kinh ngạc a.” Giọng nói Yểm hơi diêm dúa lẳng lơ mị hoặc.
Quân Ly cũng không hề ngạc nhiên, chỉ thản nhiên nói: “Tu La vương khổ sở vì tình, nhất định không thể đứng cùng một phe với chúng ta”
“Tình?” Yểm khinh thường nói ra cái chữ này, tựa hồ cảm giác rất buồn cười “Đó là đồ chơi gì vậy? Hắc tử (nốt ruồi đen), lúc đầu ngươi muốn kết hôn với cô ta cũng là vì tình à?”
“Ngươi hỏi nhiều quá.” Quân Ly thờ ơ nói.
Yểm vui vẻ cười rộ lên: “Ma thú cũng sẽ có tình, quả nhiên là chuyện lạ trong thiên hạ a!”
Quân Ly không để ý tới hắn cười nhạo, tiếp tục chuyển ánh mắt tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt chiến đấu cùng Thiên Quỳ.
Thiên Quỳ tức giận nên sát khí rất nặng, một lòng muốn đẩy Hoàng Bắc Nguyệt vào chỗ chết, bởi vậy mỗi lần ra chiêu đều tung sát chiêu sắc bén khủng bố!
Vương điện của Thành Tu La suýt bị ả đánh cho sụp xuống, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đều tránh né cùng phòng thủ, không thực sự công kích.
Cử động như vậy không thể nghi ngờ chọc giận tính tình lãnh ngạo của Thiên Quỳ, khuôn mặt sầu khổ của ả đột nhiên dữ tợn, mở miệng phun một viên hạt châu phát sáng rực rỡ ra!
“Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly của Thiên Quỳ, ngưng tụ yêu hỏa hạ giới trong truyền thuyết, năm đó Hiên Viên Cẩn cũng nếm nhiều thua thiệt ở hạt ngọc này.”
Nhìn thấy Thiên Quỳ hộc ra Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly, Quân Ly giật mình, có thể nhận thấy bộ dáng Thiên Quỳ như lâm đại địch.
Nói vậy, ả cũng phát hiện giờ phút này Hoàng Bắc Nguyệt không còn là Hoàng Bắc Nguyệt trước kia, sau khi tập hợp đủ năm loại chú ấn, thực lực nàng tăng mạnh, dựa vào nguyên khí cuồn cuộn không ngừng của Vạn Thú Vô Cương đã có thể đánh ngang cơ với ma thú hóa hồn.
Vạn Thú Vô Cương từng là nỗi nhục của Thiên Quỳ, bởi vậy gặp Hoàng Bắc Nguyệt có Vạn Thú Vô Cương nên muốn tiêu diệt nhanh gọn!
Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly vừa xuất hiện đã phát sáng màu đỏ chói mắt, trong nháy mắt chiếu sáng cả tòa vương điện!
Hoàng Bắc Nguyệt theo tiềm thức giơ tay cản một chút, từ khe hở nhìn thấy hai con mãnh thú đỏ như máu đột nhiên từ bên trong lao ra, một con ác long phun lửa, một con rắn đỏ tụ ánh chớp!
Tuy nhiên, phần đuôi hai con mãnh thú gắn lại trong Ngọc Yên Hỏa Lưu Ly, thoạt nhìn là bị phong ấn bên trong, không thể đi ra.
Thiên Quỳ đứng ở giữa hai con linh thú, lạnh lùng cười với Hoàng Bắc Nguyệt, đột nhiên giơ tay lên, đang muốn hạ lệnh, đột nhiên trái tim nhói một cái, một sức mạnh cường đại phản kháng ý thức của ả!
Nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của ả, Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên, làm lộ ra bùa chú màu đỏ trên mu bàn tay.
“Không thể!” Trong ánh mắt Thiên Quỳ chiếu ra hình dáng bùa chú thì đột nhiên thê lương kêu rống!
“Lấy Khế ước của Ma thú Địa ngục ra lệnh, ta là người ký khế ước mới của ngươi” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.