Đọc truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 1126: Người mang mệnh trời 1
Sau trận chiến ở Tấn thành, Nước Nam Dực đại thắng, Hoàng Bắc Nguyệt khiêm tốn trở lại Thành Lâm Hoài, không tham gia bất cứ yến tiệc nào, chỉ lẻn vào Cung Vạn Thú trong Học viện Linh Ương, cùng Nến Đỏ bế quan tu hành, moi chuyện bên ngoài giao cho đám người Cát Khắc xử lý.
Thanh tâm khổ tu, trời lên, trăng lặn, ngày đêm biến ảo, Hoàng Bắc Nguyệt không biết mình tu luyện trong Cung Vạn Thú bao lâu, nhưng một khi đạt cảnh giới năm loại nguyên khí liền như là đi tới một thế giới khác, không có bất cứ quấy nhiễu gì.
Vô số cả ngày lẫn đêm, nàng bỏ hết mọi tạp niệm bên ngoài, mặc kệ ngoại giới xảy ra chuyện gì, nàng chỉ toàn tâm toàn ý tu hành.
Gió mát thổi tới, lại qua một đêm an tĩnh dài dằng dặc.
Trong thành Lâm Hoài hàng vạn gia đình đã lên đèn, trong hoàng cung đèn càng sáng rực rỡ, Hoàng gia trang nghiêm đại khí, người bình thường sao hiểu được?
Binh lính tuần tra đi tới đi lui, cung nữ thái giám qua lại giữa các lầu các yên tĩnh trong cung điện, rất vâng lời, không ai dám ngẩng đầu nhìn đế vương đứng ở trên lầu cao.
“Bệ hạ, đêm đã khuya, bên ngoài trời rất lạnh, mời người vào thôi.” Một thái giám cung kính nói.
Long bào càng thêm uy nghiêm, đầu đội kim quan, khuôn mặt anh tuấn lãnh khốc, hình dáng lộ khí đế vương khiến hắn thoạt nhìn càng khó gần.
Nhưng biết đứng cả đêm cũng không làm được chuyện gì, trong lòng biết chờ ai, nhưng cũng rất rõ là không bao giờ đợi được.
Chiến Dã chậm rãi xoay người đi vào đại điện, đi vào liền nhìn thấy mấy chục thái giám cúi đầu, trong tay mỗi người đều cầm một cuộn tranh.
Trên cuộn tranh đủ loại mỹ nữ, phong tư khác nhau, vòng phì yến gầy, đều là các tiểu thư có danh tiếng, dung mạo tuyệt sắc hoặc gia thế hiển quý.
Giữa mi tâm của hắn có vẻ mệt mỏi, nhìn thấy những bức tranh mỹ nữ, lông mày càng nhíu chặt, sắc mặt thờ ơ.
Thái giám Vĩnh An là thân tín, từ nhỏ hầu hạ Chiến Dã, nhìn một cái đã biết hắn mất hứng, nhưng đây là thái hậu dặn dò xuống, không thể qua loa.
“Bệ hạ, tranh mỹ nhân đã đưa tới nhiều ngày rồi, thái hậu nương nương dặn, bệ hạ hôm nay đã tới tuổi thành hôn, nếu không lập hậu thì chỉ sợ đại thần trong triều làm phiền, không sống thanh tịnh được.” Vĩnh An quỳ trên mặt đất nói.
Chiến Dã cau mi, hắn thừa biết những chuyện liên quan tới đại hôn của hắn, là lúc chưa đăng cơ vẫn ầm ĩ cho đến bây giờ.
Từ lúc tiên hoàng băng hà, thái hậu ít lộ diện, chuẩn bị rời khỏi Hành Cung, nhưng hắn chưa lập hậu, bà đi thì không ai quản lý, bởi vậy thái hậu đành phải ở lại.
Nghĩ đến lúc thỉnh an, khuôn mặt thái hậu tiều tụy khô gầy, mặc dù đối với chuyện của phụ hoàng vẫn còn khúc mắc, nhưng hắn vẫn là con ruột của bà.
Nếu hắn lập hậu, đại khái mẫu hậu có thể thực sự hoàn thành tâm niệm, toàn tâm toàn ý rời cung an hưởng tuổi già.
Nghĩ đến điều này, Chiến Dã chậm rãi đi tới cuộn tranh.
Thái giám Vĩnh An lập tức theo sau, mỗi khi hắn đứng trước một cuộn tranh, Vĩnh An liền lập tức khai báo tính danh, tuổi, gia thế của cô gái trong tranh cho hắn nghe.
Khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp xẹt qua từng bức tranh, không hình ảnh nào đọng lại được trong đôi mắt lạnh như băng của hắn.
Có điều nhìn những tiểu mỹ nhân này, trong lòng hắn lại càng ngày càng hiện lên rõ ràng một khuôn mặt thanh lệ khác.
Nguyệt, ta muốn lấy ngươi, cả đời này thầm mong được lấy ngươi!
“Ảnh Tư, đích nữ của gia tộc Mộ thị, hai mươi tuổi…”
Nhìn thấy Chiến Dã đứng run rẩy thật lâu trước một cuộn tranh, Vĩnh An lập tức mừng rỡ nói gia thế nữ tử trong bức họa kia.
Nữ tử hai mươi tuổi ở thời đại này đã là kết hôn muộn, tuy nhiên vị Mộ tiểu thư này là cháu của thái hậu, từng cũng là đối tượng tốt nhất dự tuyển thái tử phi, đáng tiếc thái tử Chiến Dã lúc đầu không để tâm đến chuyện thành thân, bởi vậy vẫn trì hoãn.
Mộ Ảnh Tư này tính tình quật cường, ở trong khuê các liền thề “Không phải thái tử Chiến Dã thì không lấy chồng”! Bởi vậy vẫn khổ chờ, bao nhiêu năm tuấn kiệt, phú hào hậu duệ quý tộc tới nhà cầu thân đều bị nàng đóng cửa không tiếp.
Hôm nay đã hai mươi tuổi, bà mối cũng dần dần không dám tới nhà, cầu hôn cũng ít, mắt thấy đời này chỉ có thể ở trong khuê các.
Chiến Dã trong đầu bừa bộn, căn bản không nghe thấy Vĩnh An nói cái gì, nỗi lòng lo lắng, những người này là ai cũng giống nhau cả thôi?
Dù sao đều không thể là nàng.
“Chọn cô ta đi.” Phiền toái không chịu được, Chiến Dã tiện tay chỉ người trong bức họa, liền xoay người rời đi.
Vĩnh An vui mừng khôn xiết, coi như hoàn thành việc thái hậu nương nương dặn dò.
Cô gái được lựa chọn tiểu thư Mộ Ảnh Tư, là cháu gái mà thái hậu một lòng thúc đẩy.
Xem ra Mộ tiểu thư khổ sở chờ nhiều năm như vậy cũng coi như không lãng phí vô ích a!
Vĩnh An lập tức để thái giám thu hồi cuộn tranh lại, cất vào lòng, không thể chờ đợi được đi về phía thái hậu bẩm báo.
Sau khi màn đêm buông xuống, trong Tư U Cảnh không một tiếng động, sương mù tràn ngập, không một tiếng động.
Trong cung điện của Dạ Vương, trên tháp cao nhất nhìn ra xa có một ngọn đèn dầu chập chờn, lúc sáng lúc tối lóe ra.
Từ trên tháp nhìn ra xa, Đại Tế Ti Lộc Nhai mặc áo bào tro, hai tay cầm mệnh bàn màu đen, nhìn ra đêm tối xa xa thì thào nói: “Xuất hiện…”
Trong bóng tối phía sau, Dạ Vương thúc xe lăn đi ra, đi cùng hắn có Tiêu Dao Vương Tống Mịch vẻ mặt thâm trầm tươi cười.
Trong trời đêm đen nhánh, không trăng không sao, bầu trời Tư U Cảnh rất ít khi nhìn thấy trăng sao, nhưng lúc này, trong mệnh bàn của Đại Tế Ti Lộc Nhai chỉ một phương hướng, có một ngôi sao tỏa sáng lấp lánh!
Ánh sáng đâm phá vô số bóng tối, thẩm thấu ra ngoài, tản mát ra vẻ thanh lạnh.
“Khụ khụ khụ……” Dạ Vương cúi đầu, càng không ngừng ho khan, mà Tống Mịch lại chậm rãi đi về phía trước, hai tay vịn vào ban công, sắc mặt âm trầm, ánh mắt màu vàng chiếu rọi vào ánh sao vừa tản ra.
“Mặc kệ thế nào, Vạn Thú Vô Cương khởi nguyên từ Tư U Cảnh, bệ hạ có cao kiến gì đây?” Tống Mịch nhẹ hỏi, không quay đầu lại.
Dạ Vương ho đến tức ngực, gương mặt đỏ ửng, nhưng vẫn nói: “Lúc Cẩn nhi sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương, phong ấn vô số hồn phách linh thú cùng thần thú bị Tư U Cảnh giam cầm trong hắc ngọc, bởi vậy Vạn Thú Vô Cương mới cường đại đến khó tin.”
“Hừ, quả nhiên là kỳ tài a! Bệ hạ nói vậy, chắc là có cao chiêu.” Tống Mịch cười hỏi.
Dạ Vương định mở miệng, một cơn ho khan lại cắt đứt hắn, hắn ho đến mức lục phủ ngũ tạng cũng muốn lôi ra, không thể nói chuyện.
Lộc Nhai thấy thế, liền thay Dạ Vương nói: “trong Vạn Thú Vô Cương có mấy vạn hồn phách các loại thú, kể cả thần thú hoàng tộc lập khế ước với Vạn Thú Vô Cương. Các hồn phách đều bị giam cầm, nếu đánh vỡ quan hệ này, Vạn Thú Vô Cương sẽ được phá giải.”
Tống Mịch quay đầu, ánh mắt bí hiểm, dường như nghĩ tới điều gì, nhưng vẫn đợi Lộc Nhai chứng thực
Dạ Vương nhổ một ngụm máu ra khăn tay, thở hổn hển nặng nề, nghỉ ngơi chốc lát mới nói:”từ khi sáng lập Tư U Cảnh đến nay, chỉ một lần bị Cẩn nhi phản bội mới để tổn thất số lượng hồn phách lớn, người bình thường đừng mơ mang hồn phách từ Tư U Cảnh ra ngoài.”
“Tiêu Cẩn dùng biện pháp gì mới dễ dàng giam cầm nhiều hồn phách như vậy chứ?” Tống Mịch hỏi.
Dạ Vương cười châm chọc nói:”Thuật Chiêu Hồn.”
Ánh mắt màu vàng nhạt chợt lóe, Tống Mịch xoay người lại “Ta tưởng chỉ đại nhân Kết Ngạnh bị nguyền rủa mới có thể sử dụng được Thuật Chiêu Hồn chứ.”
“Ngươi đại khái không biết, Kết Ngạnh từng là Đại Tế Ti của Tư U Cảnh, bởi vì lợi dụng số lượng lớn hồn phách của Tư U Cảnh cùng thuật pháp mà sáng tạo ra Thuật Chiêu Hồn nên bị nguyền rủa. Tư U Cảnh đuổi cô ta đi, Cẩn nhi phản bội Tư U Cảnh, đầu phục Kết Ngạnh.”
Dạ Vương chậm rãi nói, nhớ tới chuyện xưa đột nhiên khổ sở cúi người, ấn ngực đang đau nhức.
“Vạn Thú Vô Cương chính là Thuật Chiêu Hồn, không có loại thuật pháp cấm kỵ này, làm sao có thể sáng tạo ra Vạn Thú Vô Cương?” Dạ Vương cắn răng bi thương nói.
Hắn hận Thuật Chiêu Hồn, nếu Kết Ngạnh không phạm vào điều cấm mà bị đuổi đi thì Cẩn nhi sẽ không phản bội hắn.
Nếu muội muội của hắn không chạy trốn khỏi Tư U Cảnh thì làm sao có kết cục thê thảm như vậy?
“Thì ra là thế.” Tống Mịch thản nhiên cười, ánh mắt chuyển hướng Lộc Nhai, nói: “Ngôi sao đột nhiên xuất hiện ánh sáng ngọc, nói vậy chính là Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn trọn vẹn dung hợp cùng Vạn Thú Vô Cương, ngôi sao thoáng hiện, có phải đã kinh động cả chín tầng trời không?”
Dạ Vương nhẹ nhàng mím môi, nghe vậy cười lạnh một tiếng: “Tiêu Dao Vương, ngươi hiện tại tính toán gì đây?”
“Bệ hạ nếu hỏi như vậy chắc cũng đã đoán được.” Tống Mịch mỉm cười “Ta nhiều năm chuẩn bị như vậy, xem ra cũng không uổng công.”
Lộc Nhai lạnh lùng nói: “Theo ta được biết, hiện nay người duy nhất biết Thuật Chiêu Hồn là Mặc Liên đã kết minh cùng Hoàng Bắc Nguyệt. Mà Mặc Liên muốn giết ngươi, không thể để ngươi lợi dụng một lần nữa.”
“Ta cũng không trông cậy vào Mặc Liên giết Hoàng Bắc Nguyệt lần thứ hai.” Tống Mịch nói, bí hiểm tươi cười, trong con ngươi ẩn hiện màu vàng.
Lộc Nhai cau mày, liếc nhìn Tống Mịch mới chuyển sang chỗ Dạ Vương quì xuống, hai tay cầm mệnh bàn nói:”Bệ hạ, Hoàng Bắc Nguyệt đúng là người số mệnh đã định, cô ta không nhất định mang đến tai hoạ, có lẽ cô ta đúng là người chấn hưng thiên hạ, chúng ta không nhất định phải đối địch với cô ta.”
Ánh mắt Tống Mịch nhìn về phía hắn đột nhiên hiện lên sát khí, người này thật nhiều chuyện xen vào!
Dạ Vương chống cái trán, hồi lâu mới lẩm bẩm nói: “Quả nhân đâu muốn đối địch với cô ta? Nhưng Vạn Thú Vô Cương không thể tiếp tục để lại trên đời, muốn phá hủy Vạn Thú Vô Cương thì chỉ có thể phá hủy cô ta trước.”
Lộc Nhai trầm mặc, Dạ Vương thống hận Vạn Thú Vô Cương, hơn nữa hận nó mang đến tai nạn, mỗi lần thần thú ký khế ước cùng Vạn Thú Vô Cương nhập ma, đều có vô số hồn phách dũng mãnh vào Tư U Cảnh.
Dạ Vương tính cách dịu dàng, thiện lương, mặc dù chung huyết thống với Tiêu Cẩn điện hạ, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược.
Không muốn trơ mắt nhìn sanh linh đồ thán, Tư U Cảnh biến thành Địa ngục, cho nên, hy sinh một hai người cũng chẳng sao.
“Tống Mịch, ngươi hợp tác với ta là có điều kiện, Tư U Cảnh che chở ngươi, mà ngươi muốn giao Thuật Chiêu Hồn cho ta.” Dạ Vương ngẩng đầu, suy yếu thở hổn hển nói.
“Đương nhiên.” Tống Mịch gật đầu “Mặc Liên mặc dù không nghe lời, nhưng đôi khi hắn cũng sẽ bị lạc.”
Tống Mịch nói rất chắc chắn, một đôi mắt màu vàng kim ngước lên, nhìn ngôi sao lóe ra trong trời đêm, mỉm cười.
Điện Quang Diệu.
Ánh trăng sáng trong chiếu sáng quảng trường trống trải trước Quang Minh Thần Điện, ban đêm gió mát thổi vạt áo Mạnh Kỳ Thiên tung bay.
Hắn ngẩng đầu nhìn trong dải ngân hà đầy trời có một ngôi sao phát sáng nhất.
“Thánh quân, ngươi xem.” Thiên đại Đông nhi thở hổn hển chạy tới, chỉ vào ngôi sao trên bầu trời nói.
Trên ngôi sao lấp lánh chõ một ít ánh sáng tán vỡ, chậm rãi rơi xuống phía dưới, hình thành một cột sáng màu vàng tinh tế, phủ xuống một góc Thành Lâm Hoài.
Mạnh Kỳ Thiên ngưng mắt nhìn kỹ nói: “Xem ra, Người Mang Mệnh Trời trong truyền thuyết đã xuất hiện.”
Thiên đại Đông nhi khó hiểu hỏi:”Cái gì gọi là Người Mang Mệnh Trời?”