Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 1123: Chú ấn Phong 1


Đọc truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 1123: Chú ấn Phong 1

Rồi sau đó hắn nhún mũi chân một chút, dáng người tựa như gió bắn về phía chiến trường.

Sóng lớn gào thét, trên chiến trường, binh lính Nước Bắc Diệu hoảng hốt chạy trốn, song, tốc độ của con người có nhanh cũng không thể ngăn cản thiên nhiên công kích.

Vũ Văn Địch cùng hơn mười vị triệu hồi sư cùng ngăn cản ở phía trước, song sóng lớn đánh lên tường cao của Hoàng Bắc Nguyệt dựng lên liền chuyển hướng bọn họ, trong nháy mắt bọt nước che ngợp bầu trời ập xuống, bi thảm.

Tiếng kêu bị bao phủ trong sóng lớn mãnh liệt.

Thiên quân vạn mã trong nháy mắt biến mất, tốc độ nhanh khó tin.

Hoàng Bắc Nguyệt quỳ một gối trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, thở hổn hển một hơi, nghe thấy dân chúng trong Tấn thành hoan hô, trong lòng nặng nề rốt cuộc có một tia sáng sủa.

Binh lính Nước Bắc Diệu mất đi sức chống cự, chỉ còn tàn binh không đủ sức uy hiếp.

“Duệ hầu vạn tuế!”

Trên cổng thành, tướng sĩ cao giọng hoan hô.

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn bọn họ, chậm rãi đứng lên, bên khóe miệng tươi cười, song, tướng sĩ hoan hô đột nhiên nhìn thấy cái gì đáng sợ, trong nháy mắt liền an tĩnh lại.

Trên đỉnh đầu ánh sáng đột nhiên biến mất, một cỗ nguyên khí bàng bạc tràn ra bốn phía.

Nàng chột dạ, chậm rãi quay đầu lại, bóng người thật lớn đứng sững giữa không trung, tóc bạch kim cùng quần áo phiêu tán, chặn lại gió thổi đến.

Nước chạy như điên mà đến bị thân thể khổng lồ của hắn ngăn trở, chậm rãi giơ bàn tay lớn lên. Lệ Tà cười lạnh, chuẩn xác bắt Hoàng Bắc Nguyệt từ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu lại, nắm ở trong lòng bàn tay.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng ngước mắt nói:”Không ngờ Tu La vương cũng tự mình đến, mặt mũi ta đủ lớn nha!”


“Bệ hạ muốn gặp ngươi.” Lệ Tà âm trầm nói.

“Vừa lúc, ta cũng muốn gặp hắn.” Hoàng Bắc Nguyệt nhắm nửa con mắt, không giãy dụa vô vị.

Thuật pháp khổng lồ thuộc tính Thổ hết sức hao phí nguyên khí, bởi vì khác thuộc tính bình thường. Triệu hồi thuộc tính thổ chính là mật độ lớn thực vật. Bình thường triệu hồi băng, hỏa chỉ cần sử dụng một phần mười năng lượng như triệu hồi nguyên khí thổ là được.

Cho nên người tu luyện nguyên khí thuộc tính thổ trước hết phải dư thừa nguyên khí mới được.

Nàng dựa vào Vạn Thú Vô Cương, nguyên khí đã đủ thâm hậu, nhưng cần thời gian khôi phục một chút.

Lệ Tà chộp nàng vào lòng bàn tay, xoay người đạp nước đi ngược lên phía trước. Sóng lớn cuồn cuộn hủy diệt thiên quân vạn mã của Nước Bắc Diệu, nhưng dưới thân thể cao lớn của hắn lại giống như dòng suối nhỏ, thậm chí nước không qua đầu gối hắn!

Hoàng Bắc Nguyệt phất tay Băng Linh Huyễn Điểu đang bay theo kịp, chính mình nhắm mắt lại.

Trên cổng thành Tấn thành, các tướng sĩ đứng ở chỗ cao, hoảng sợ nhìn người khổng lồ tóc bạc mặc y phục trắng quỷ dị, tất cả tiếng hoan hô đều ngừng lại.

Tất cả mọi người lo lắng nhìn Hoàng Bắc Nguyệt bị người khổng lồ chộp trong tay, Duệ hầu mang đến thắng lợi cho bọn họ sẽ không sao chứ?

Sau khi bóng người khổng lồ biến mất, đám người Nến Đỏ kết thúc chiến dịch ở Cửa Tây vội vàng trở về gấp, nhìn bên này rõ ràng là một tình huống sau đại chiến, cũng đều lộ ra bộ dáng thất vọng bỏ lỡ trò hay.

“Vương ở đâu?” A Tát Lôi nắm chủ tướng hỏi.

Chủ tướng biết mấy người này đều là cao thủ số một số hai bên người Duệ hầu, không dám đắc tội, vội vàng kể nhanh chuyện vừa xảy ra.

Sắc mặt mọi người đều khó coi.


“Người nọ tuyệt đối là Lệ Tà!” Cát khắc nói “Lệ Tà ở đây chứng tỏ Tu La vương cũng tự mình đến”.

Nến Đỏ nhảy nhảy tường thành cao lớn do thuật pháp Hoàng Bắc Nguyệt tạo thành, ngắm nhìn phương xa. Một trận gió thổi tới, nàng hất lọn tóc ra, trong lòng cảm giác khó hiểu.

Mùa này sao gió lại lạnh thấu xương như vậy?

“Băng? tại sao Chủ nhân không cho ngươi đi theo?” Nến Đỏ quay đầu, nhìn Băng Linh Huyễn Điểu họp cánh lại đứng cách đó không xa.

“Ta không biết.” Băng Linh Huyễn Điểu trầm lắng mở miệng,”Tóm lại, nàng làm như vậy nhất định có nguyên nhân riêng.”

“Ta hơi lo lắng, đi xem một chút.” Nến Đỏ cau mày, lúc Lệ Tà rời đi lợi dụng kết giới, ẩn tàng khí tức, cho nên muốn đuổi theo chủ nhân cần rất nhiều thời gian.

Nhìn cảnh vật trước mắt từ từ thay đổi, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi mở to mắt, biết mình đã rời khỏi Nước Nam Dực, nơi này non xanh nước biếc, không phù hợp với chiến trường chút nào.

Lệ Tà đi tới trước một ngọn núi nhỏ đột nhiên dừng lại, cúi đầu, một đôi mắt tím cực đại lạnh lùng nhìn nàng.

“Ngươi chắc chắn không biết bệ hạ thống khổ bao nhiêu đúng không?”

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, khó mà tin Lệ Tà đột nhiên nói như thế, trong ấn tượng, người này vẫn muốn đẩy nàng vào chỗ chết, tàn nhẫn lãnh huyết, sẽ không phát ra loại cảm thán này.

Lệ Tà tiếp tục nói: “Một ngày nào đó, ngươi thực sự bức điên hắn.”

Hoàng Bắc Nguyệt nghiêm túc đánh giá hắn, hỏi: “Ngươi nói thế là ý gì?”

“Ngươi chưa từng nghĩ bồi thường sao?” Lệ Tà âm lãnh hỏi.


“Bồi thường?” Hoàng Bắc Nguyệt lành lạnh cười “Ta có cái gì bồi thường? Ta đến bây giờ chỉ có bản thân mình, chẳng có gì cả, không bồi thường nổi cho hắn cái gì.”

“Có lẽ có.” Lệ Tà thản nhiên nói “Bởi vì liên quan đến bệ hạ nên ta sẽ không thương tổn ngươi. Đường gặp bệ hạ còn dài, ngươi nghỉ ngơi khôi phục nguyên khí trước một chút đi.”

Chưa từng nghĩ Lệ Tà sẽ chăm sóc như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Hoàng Bắc Nguyệt không thể thích ứng, cúi đầu cười cười, liền ngồi trong bàn tay Lệ Tà nhắm mắt điều dưỡng, khôi phục nguyên khí.

Không biết qua bao lâu, chờ lúc nàng mở to mắt, Lệ Tà đã ở dừng lại trước một tòa phòng nhỏ, đẩy cửa ra, bỏ nàng vào.

Nhìn lại, Lệ Tà đã đóng cửa lại.

Trong phòng đốt huân hương, mùi rất lãnh đạm, nhưng khiến thần kinh buông lỏng, rất thoải mái.

Nàng chậm rãi đi tới trước, trong phòng chỉ có một giường trúc đơn giản, bình phong bên cạnh, lư hương đặt cạnh bình phong.

Trên giường trúc, Phong Liên Dực nhắm mắt nằm, dường như ngửi thấy mùi huân hương mà ngủ thiếp đi.

Lòng của nàng an tĩnh lại khi nhìn thấy sắc mặt trầm tĩnh ngủ, bước tới gần giường trúc, không dám gây ra tiếng động, rất sợ quấy nhiễu người ngủ thiếp đi kia.

Chậm rãi ngồi xuống, cúi đầu nhìn hắn thật lâu.

Đã lâu không nhìn hắn bình thản như vậy.

Khuôn mặt này, lúc đầu kinh diễm, vừa gặp đã thương, sau đi ngược lại, nàng tưởng rằng không còn cơ hội lẳng lặng nhìn hắn như vậy.

Đúng là nàng làm sai, tự tay đẩy hắn ra, nếu có cơ hội…

Chậm rãi nhắm mắt, Hoàng Bắc Nguyệt cúi người, môi lạnh lẽo đụng vào hắn.

Mềm, có xúc cảm ấm áp, thoáng khiến lòng nàng vừa chua xót vừa nặng nề, trong ánh mắt đột nhiên ngập lệ nóng, một giọt nước mắt đột nhiên rơi nhào xuống.


Nước mắt rơi vào mặt hắn, cặp mắt ngủ say đột nhiên mở, ánh mắt màu tím nhạt không gợn sóng, đáy mắt bao trọn khuôn mặt nàng, nhưng lại lạnh nhạt không nhúc nhích.

Hơi thở của nàng thoáng ngừng lại, giống như không khí chung quanh bị biến mất, nàng vội vàng lui ra, song bả vai lại bị bàn tay hắn đè lại.

Hoàng Bắc Nguyệt lại cúi đầu nhìn hắn, nhưng vẫn chứng kiến trong cặp mắt kia lạnh nhạt xa cách khiến kẻ khác đau lòng.

Nàng mím chặt môi, lẳng lặng nhìn nhau chốc lát, mới thấy đôi môi hồng nhạt của hắn mấp máy, sau đó thì thào nói: “Ngươi rốt cuộc xuất hiện trong mộng của ta, Hoàng Bắc Nguyệt, ta nghĩ ngươi ghét ta tới mức không chịu xuất hiện cả trong giấc mơ của ta chứ.”

“Ta không ghét ngươi a.” Trong lòng đau xót, Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nàng chỉ chán ghét chính mình, chán ghét bản thân, chưa từng chán ghét hắn.

Phong Liên Dực nhếch khóe miệng cười, giơ tay lên, yêu thương vỗ về mặt của nàng, ngón tay êm ái như đang cầm một đồ sứ sợ vỡ.

Không nỡ đánh nát, không nỡ chạm vào, như một giấc mộng hư ảo, tựa hồ sợ thở mạnh một cái sẽ khiến nàng tan biến

Vẻ dịu dàng đã lâu không thấy khiến nàng không nhịn được nữa, đột nhiên nghẹn ngào một tiếng, nằm trong lồng ngực của hắn “Sao ngươi có thể không giữ lời chứ? Không phải ngươi nói cho ta một mái nhà sao, tại sao muốn nuốt lời?”

Nao nao, Phong Liên Dực vươn tay, ôm nàng thật chặt “Ta không nuốt lời, cho tới bây giờ cũng không.”

“Tên lừa gạt.” Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng thì thào, tuy nhiên không sao, lừa gạt thì lừa gạt, nàng chính là thích một tên lừa gạt, cho nên khổ cay đắng ngọt cũng tự gánh chịu.

Hắn thấp giọng thở dài, ôm lưng áo mảnh khảnh của nàng, đột nhiên lật nhào thân thể, đặt nàng ở dưới thân.

Hoàng Bắc Nguyệt giật mình, mê hoặc nhìn hắn, còn chưa rõ dụng ý của hắn, môi đã bị hắn cúi đầu, dùng sức bắt lại.

Bá đạo cũng không mất lực độ ôn nhu, từ nhạt đến đậm, từng chút trằn trọc, nàng mở to mắt nhìn hắn, trái tim thình thịch đập mạnh, có chút khẩn trương, còn có chút chờ mong.

Nàng ôm cổ hắn, không cự tuyệt, cũng không phản kháng.

Nếu hắn coi đây là một giấc mộng, như vậy nàng cũng sẽ trở thành một giấc mộng.

Chỉ có ở trong mộng, bọn họ mới có thể tùy tiện ôm nhau không phòng bị, không đột nhiên thù hận đối lập, chính là vô cùng đơn giản ôm nhau một chỗ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.