Đọc truyện Phượng Nghịch Thiên Hạ – Chương 1121: Gặp lại trên chiến trường 3
Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn nổi giận, mở bàn tay ra, nguyên khí màu đen nhanh chóng dũng mãnh tiến ra, hình thành một tầng phòng hộ bên ngoài nắm tay!
Nguyên khí màu đen lấy được từ khí nguyên của Thiên Quỳ chưa có cơ hội dùng, lần này vừa hay thử nghiệm.
Một khửu tay hướng về phía sau, lúc hắn buông tay liền nhanh chóng xoay người, nắm tay mang màu đen như bao tay vung tới mặt đối phương.
“Đi…”
Trong miệng nói ra một chữ, đột nhiên trước mắt xuất hiện một mặt nạ đẹp đến kinh tâm động phách, sau mặt nạ, đôi mắt màu đỏ chiếu lên y phục yêu hồng càng diễm lệ.
Mắt đỏ lạnh lùng nhìn nàng “Mồi sao? hừ!” Ngón tay hơi động.
Đáy mắt bị y phục màu đỏ phản chiếu, nắm tay Hoàng Bắc Nguyệt đến gần mặt hắn đột nhiên tránh ra, đánh vào trên vách tường phía sau hắn, nhất thời nguyên khí trên nắm tay làm thủng tường, mặt đất nhanh chóng rạn nứt, đất đá rơi ra.
Vết nứt như mạng nhện nhanh chóng lan tới chân hai người!
Đối với cử động đột nhiên thu tay lại của nàng, mặt nạ nam tuyệt mỹ hiển nhiên có chút khó hiểu, tuy nhiên, đối phương thu tay lại, hắn sẽ không!
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên thống khổ, Hoàng Bắc Nguyệt liền bị vài đóa hoa hồng cuốn đập vào phía sau, cánh hoa sắc bén lợi hại, cắt máu thịt của nàng bay khắp nơi.
Nặng nề đập lên tường rồi ngã xuống, bên khóe miệng tràn ra một tia máu tươi.
Nàng ngẩng đầu, tin nhìn nam tử mang mặt nạ, nhìn thấy mặt nạ cùng cặp mắt tà ác cất giấu sau mặt nạ, nàng đột nhiên cảm giác trong lòng đau đớn.
Một người cực độ tự kỷ thất vọng với dung mạo của mình đến mức nào mới có thể mang một mặt nạ đẹp không tì vết chứ?
Không thể hiểu bi thương đột nhiên xuất hiện trên mặt nàng, người nọ chậm rãi đi tới: “Ta đã thấy ngươi…”
Không phải là không xác định được tức giận, mà là khẳng định tức giận.
Hai mắt đỏ như máu chậm rãi nheo lại, hắn đột nhiên cúi người, bắt được tóc của nàng kéo lên, tà ác nói: “Chính ngươi hại ta thành người như vậy? Xú nha đầu, rốt cuộc ta tìm được ngươi rồi!”
Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, thì thào nói: “Thực xin lỗi…”
“Thực xin lỗi?” Yểm yêu nghiệt địa cười lạnh “Ba chữ kia nghe thật giống như ngươi đang cười nhạo ta”
“Không!” Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết lắc đầu, sao nàng cười nhạo hắn được chứ? Hắn biến thành như vậy nàng chỉ thấy hối hận vô tận.
“Không đúng thì theo Bổn đại nhân đi, ngươi hại ta, ta muốn chậm rãi hành hạ ngươi đến chết!”.
Hít sâu lần nữa, điều chỉnh tâm tình kích động khi gặp lại Yểm, nàng lại khôi phục thành Hoàng Bắc Nguyệt tỉnh táo.
“Không được.” Nàng nói từng chữ “Thực tế là hôm nay ta bày ra bẫy là vì bắt ngươi.”
“Ha ha ha…” Yểm ngửa đầu cười ha hả, tiếng cười như chế nhạo vang nhất thế giới, cười đến ngang ngạnh phóng túng, cười đến run rẩy cả người “Bổn đại nhân ở đây, ngươi tới mà bắt a!”
Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, nói thật, hiện tại muốn bắt được Yểm thì tuyệt đối là nằm mơ, trước khi nàng tu luyện đủ năm loại chú ấn thì đứng trước mặt hai ma thú mạnh như Yểm cùng Quân Ly thì chỉ có nước tránh xa.
Có đủ năm loại chú ấn, nàng mới nắm giữ được phong ấn hắc thủy cấm lao, mới dám đối chiến với bọn họ.
Thần thú nhập ma sức mạnh càng biến thái, năm đó Hiên Viên Vấn Thiên phong ấn Yểm xong liền chết, từ đó có thể biết ma thú này đáng sợ đến mức nào.
Nhưng lòng vẫn còn sợ hãi khi nghĩ đến các cô gái chết thảm, nếu Yểm tiếp tục gây họa ở Tấn thành, nàng cũng không có cách trấn an oán khí của dân chúng.
Trong đầu nhanh chóng hiện lên vô số ý niệm, Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh nói: “Hiện tại bắt ngươi quả thật không sáng suốt.” Cho dù bắt được cũng không nhốt được hắn.
Yểm thấp giọng tà ác cười “Coi như ngươi biết điều!”
“Tuy nhiên, ngươi cũng không thể bắt ta đi được”. Hoàng Bắc Nguyệt nói rõ, nhưng lại làm Yểm cười nhạo.
“Thực lực của ngươi mà không bị ta bắt sao?”
Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, cái này cũng khó nói, đối chiến cùng Yểm, mặc dù không nắm chắc tất thắng trăm phần trăm, nhưng nàng đã nắm chắc khả năng chạy trốn thành công một trăm phần trăm.
“Chúng ta làm giao dịch đi, chỗ ta có một đồ vật có lẽ sẽ khiến ngươi hứng thú.” Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, quyết định nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích.
“Thứ làm ta hứng thú chỉ có ngươi…” Yểm tới gần nàng, mặt nạ lạnh lẽo áp vào mặt nàng khiến nàng đau xót.
Nghiêng mặt đi, ngón tay búng trên nạp giới, một thanh đoạn đao màu đen liền xuất hiện trong tay, nàng để đoạn đao ngang ngực hắn “Cái này thế nào?”
“Địa hỏa Song Nguyệt Liêm?” hai mắt đỏ như máu nheo lại, Yểm duỗi tay muốn cầm.
Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe về phía sau nói: “Ngươi chấp thuận không làm khó dân chúng Tấn thành thì thứ này thuộc về ngươi.”
“Không thành vấn đề.” Yểm không do dự, không có Tấn thành còn có chỗ khác, nhưng Địa hỏa Song Nguyệt Liêm này lại chỉ có này một thanh.
Nói chuyện cùng ma thú không cần lao lực, không cần tìm mọi cách lập khế ước, Hoàng Bắc Nguyệt nhìn đoạn đao trong tay một chút rồi ném cho Yểm “Về ngươi”
Yểm giơ tay đỡ đoạn đao, lúc ống tay áo trượt xuống lộ ra vết sẹo kinh người trên cánh tay, Hoàng Bắc Nguyệt cả kinh, bất giác giơ tay chạm vào.
Yểm đột nhiên hai mắt âm trầm, nhanh tay nắm cổ nàng, cắn răng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?!”
Mẫn cảm đa nghi như thế, hoàn toàn không giống tính cách bình thường của hắn.
Hoàng Bắc Nguyệt bắt được tay hắn, âm thầm lấy nguyên khí phân cao thấp với hắn, thật vất vả mới để hắn buông chính mình ra, ho một tiếng nói: “Thương thế của ngươi, ta có một ít thuốc…”
“Không cần.” Yểm lạnh lùng nói “Vết thương để lại có thể thường xuyên nhắc nhở ta tuyệt đối không thể phạm sai lầm lần thứ hai!”
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra.
Yểm thưởng thức đoạn đao, lại khôi phục bản tính tà ác, cười hắc hắc: “Địa hỏa Song Nguyệt Liêm, rốt cuộc đầy đủ, xú nha đầu, lần sau gặp mặt sẽ cho ngươi cảm nhận một chút sự lợi hại của nó!”
Hoàng Bắc Nguyệt kiêu căng ngước cằm lên.
Yểm nói: “không ai đỡ được nó, nó là vũ khí hoàn mỹ nhất trên thế giới này!”
Nhìn bộ dáng Yểm tự phụ như thế, trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thật nặng nề.
Địa hỏa Song Nguyệt Liêm năm đó bức chết Hiên Viên Vấn Thiên, nàng có thể ứng phó được không?
Không, cho dù không ứng phó được, nàng cũng kiên trì đến cùng! Trừ nàng ra, còn ai có thể kết thúc ba đời nguyền rủa chứ.
Yểm thu hồi Địa hỏa Song Nguyệt Liêm, xoay người đi ra ngoài, lúc mở cửa đột nhiên dừng lại, quay đầu liếc nàng một cái.
“Lần này bỏ qua ngươi, lần sau sẽ không gặp may như vậy!”
Hoàng Bắc Nguyệt vẫn không nhúc nhích nhìn hắn rời đi, khi hắn đi khuất mới chậm rãi ngồi xuống, thở dài một tiếng, lau một chút mồ hôi lạnh trên trán.
Lần sau gặp mặt, đại khái chính là cuộc chiến sống chết trên chiến trường.
Mặc dù rất không nguyện ý, nhưng nàng cũng chỉ có toàn lực ứng phó, hơn nữa trong thời gian này, bằng mọi giá phải đạt được Chú ấn Phong.
Đợi hồi lâu cũng không có động tĩnh, đám người A Tát Lôi Cát Khắc mai phục bên ngoài liền xông tới, nhìn vách tường và mặt đất vỡ ra liền chấn động.
Đánh nhau kịch liệt như vậy mà bên ngoài không hề nghe thấy động tĩnh, thật sự không thể tưởng tượng.
“Vương, là ai?” A Tát Lôi hỏi.
“Là Yểm.” Hoàng Bắc Nguyệt hữu khí vô lực trả lời.
Câu trả lời này cũng không ngoài ý muốn, bởi vậy mọi người chỉ sợ run trong chốc lát, chỉ A Tát Lôi nắm chặt tay nói: “Tên hỗn đản này!”
“Yểm quả thật khó đối phó, sau này sợ rằng phiền toái.” Cát Khắc cau mày nói, nếu Yểm quấy nhiễu Tấn thành vài lần nữa thì bọn họ bắt thế nào được?
Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: “Hắn sẽ không tới gây họa ở Tấn thành, cứ yên tâm.”
Cát khắc ngẩn ra, lập tức hiểu, vội vàng hỏi: “Vương đáp ứng hắn cái gì?!”
“Không có gì, chỉ trả cho hắn thứ thuộc về hắn thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt vỗ về cái trán, chính mình cũng không biết trả đoạn đao cho hắn, có làm hắn như hổ thêm cánh hay không.
Nhưng trừ Địa hỏa Song Nguyệt Liêm, không thứ gì có thể đánh động Yểm.
Hắn cũng không phải một người dễ đối phó.
“Vậy, vậy hung thủ làm sao bây giờ? Ăn nói thế nào với dân chúng?” A Tát Lôi nói.
Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: “Tăng tiền trợ cấp, mặt khác bắt một gian tế trong thành, đổ tội danh lên đầu hắn, để hắn gánh tội đi!”
Mọi người sửng sốt, lập tức vẻ mặt hiện lên nét đặc sắc.
Chà chà, xem ra có người xui xẻo, gặp vương âm hiểm của bọn họ, nào có dễ dàng trà trộn vào làm gian tế a!
Nước Bắc Diệu.
Vũ Văn Địch đột kích ban đêm thất bại lập tức tự mình trở về đô thành Huy Kinh, truyền không sót một câu lời nói của Hoàng Bắc Nguyệt cho Phong Liên Dực.
Ngự Thư phòng sau khi hạ triều, Vũ Văn Địch quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, uy nghiêm của đế vương ép tâm tình của hắn hết sức phức tạp.
Phong Liên Dực ngồi trên ghế rồng, ngón tay chậm rãi gõ vào tấu chương trên mặt bàn, cũng không nói chuyện, không ai có thể thấu hiểu ý nghĩ trong lòng hắn, cho tới bây giờ thiên uy khó dò, hiện tại Phong Liên Dực còn hơn như thế.
“Nàng muốn quang minh chính đại đánh với ta trên chiến trường.” Hồi lâu, rốt cuộc nghe được đế vương mở miệng.
Thoát khỏi không khí trầm mặc nặng nề, Vũ Văn Địch rốt cuộc thả lỏng khẩu khí, vội vã nói: “Cô ấy hiểu rõ kế sách của thuộc hạ, hơn nữa đánh phủ đầu, thần cho rằng không thể khinh thường thân thủ cùng mưu lược của cô ấy.”
“Địch, dường như ngươi đánh giá nàng rất cao.” Phong Liên Dực đột nhiên nói, thân thiết gọi thẳng tên của hắn, song ngữ khí này lại khiến Vũ Văn Địch rét run cả người.
“Thần chỉ luận sự, cô ấy quả thật…”
“Địch, ngươi chưa từng thích phụ nữ nào đúng không?” Phong Liên Dực nhạy cảm hỏi.
Sắc mặt Vũ Văn Địch trong nháy mắt tái nhợt như tờ giấy, trên lưng mồ hôi lạnh ứa ra, hung hăng nuốt nước miếng, mới run sợ nói: “Thần trung với bệ hạ, nguyện vì bệ hạ vượt qua nước sôi lửa bỏng!”
“Trẫm chưa từng hoài nghi lòng trung thành của ngươi, nhưng đối phó nàng, Trẫm lại lo lắng cho ngươi.” Phong Liên Dực đứng lên, vượt qua ngự bàn đi tới.
Vũ Văn Địch sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cúi đầu, không dám phản bác nửa câu.
“Người như Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi vĩnh viễn không dự đoán được, nàng có sức mạnh kỳ lạ có thể khiến ngươi không thể không đồng ý suy nghĩ của nàng, cho nên, chỉ cần người có thiện ý với nàng đều không thể làm đối thủ của nàng.”
Hắn hiểu rõ Hoàng Bắc Nguyệt, có thể nói là hiểu tới tận xương tủy, không ai hiểu rõ nàng hơn hắn.
Vũ Văn Địch cúi đầu nói: “Thần đã rõ ý của bệ hạ, nhưng trước mắt, chỉ có một mình thần từng tiếp xúc với chiến thuật của Hoàng Bắc Nguyệt, những người khác, sợ rằng…”
“Ngươi làm chủ tướng lãnh binh, Trẫm sẽ không thay đổi ngươi, nhưng muốn gia tăng vài người vào.”
Nghe hắn nói như vậy, trong lòng Vũ Văn Địch nhất thời có dự cảm xấu, quả nhiên, Phong Liên Dực lập tức để người triệu hồi mười hai Ma thần của Thành Tu La đi vào.
Muốn cộng sự cùng người của Thành Tu La, đối với Vũ Văn Địch từ nhỏ được gia đình giáo dục nghiêm khắc mà nói đúng là đả kích lớn nhất, sắc mặt hắn đỏ bừng, muốn phản đối, nhưng hắn biết, một khi hắn phản đối thì ngay cả cơ hội dẫn binh cũng mất đi.
Hắn trời sinh là quân nhân, trên chiến trường giết địch lấy máu mới là số mệnh của hắn, nếu bị gác xó, hắn sẽ biến thành một thanh bảo kiếm rỉ sắt, cho dù lấy ra khỏi vỏ lần nữa cũng không ánh lên vẻ sắc bén!
Đi ra khỏi Ngự Thư phòng, Vũ Văn Địch ủ rũ, giữa đường nhìn thấy phượng giá (kiệu phượng) của hoàng hậu, hắn vội vàng tránh né sang một bên cúi đầu đứng thẳng.
Phượng giá của Hoàng hậu tới bên cạnh hắn liền dừng lại, trong kiệu vang lên tiếng dịu dàng quyến rũ của hoàng hậu Ngụy Yên Nhiên: “Vũ Văn tướng quân đã trở về, nghe nói trận chiến này không thuận lợi, hy vọng tướng quân đừng quá nản lòn, trên chiến trường, thắng bại là chuyện thường của nhà binh.”
“Đa tạ hoàng hậu lo lắng, thần sẽ cố gắng gấp đôi, không để bệ hạ cùng nương nương thất vọng.” Vũ Văn Địch cung kính nói.
Đối với vị hoàng hậu Nước Đông Ly phái tới, bởi vì cô ta giữ bổn phận sống ở trong cung, cũng không có bất cứ cử chỉ gì vượt qua, cho nên Phong Liên Dực vẫn giữ cô ta lại, mà cô ta cũng không thân cận với bất kỳ kẻ nào, cho nên Vũ Văn Địch vẫn giữ lòng cung kính.
Chỉ nói chuyện quan tâm tầm thường đối kẻ bề tôi thôi, Vũ Văn Địch tưởng hoàng hậu nói xong sẽ rời đi, không ngờ cô ta trầm ngâm chốc lát lại hỏi: “Nghe nói tướng quân gặp phải Hoàng Bắc Nguyệt trên chiến trường, không ngờ cô ta còn sống.”
Trong lòng bệ hạ vĩnh viễn chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt, điểm này tin rằng hoàng hậu hiểu rõ, nghe hoàng hậu hỏi, Vũ Văn Địch nhất thời cảm giác váng đầu.
“Vâng, tuy nhiên bệ hạ đã phái ra mười hai Ma thần, tin rằng đối phó cô ấy cũng không khó.” Vũ Văn Địch cẩn thận nói.
“Mười hai Ma thần…” trên khuôn mặt quyến rũ của Ngụy Yên Nhiên ẩn sau sa rèm xẹt qua mỉm cười “Xem ra bệ hạ thật sự quyết liệt với cô ấy.”
Vũ Văn Địch cúi đầu, không dám nói tiếp.
Ngụy Yên Nhiên lại hỏi: “Cô ấy có khỏe không?”
Biết cô ta hỏi chính là Hoàng Bắc Nguyệt, Vũ Văn Địch lập tức nói: “Vẫn ổn, nhưng khác với trước kia nhiều.”
“Chắc vẫn cái vẻ sơ cuồng lãnh ngạo, cái loại người này thay đổi thế nào thì bản tính cũng không thoát được.” Ngụy Yên Nhiên mỉa mai nói.
“Hoàng hậu nói rất đúng.” Vũ Văn Địch nói.
“Lại nói tiếp, nếu có cơ hội, Bổn cung cũng rất muốn gặp cô ấy.”
Vũ Văn Địch căng thẳng trong lòng, vội vã nói: “Hoàng hậu phượng thể tôn quý, không cần chấp nhặt cùng cô ấy.”
Ngụy Yên Nhiên cười một tiếng, không nói thêm gì, để cung nhân tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Yên Nhiên ngồi trên kiệu phượng, trời sinh mị hoặc, sóng mắt lưu chuyển có thể khiến người mất hồn.
“Hoàng Bắc Nguyệt, nếu ta và ngươi gặp lại trên chiến trường, không biết sẽ nói gì?” Nàng thấp giọng lầm bầm, tay trong ống tay áo nhẹ nhàng nắm một chiếc tiêu bạch ngọc.
*** Bắc Nguyệt hoàng triều ****
Chú ấn lóe giữa mi tâm vội vàng ẩn hiện, loáng thoáng tựa hồ có ký hiệu phong xuất hiện, chung quanh nguyên khí phong vận chuyển kịch liệt, vô số hắc khí kéo thành vệt dài xoay tròn bên người nàng.
Nhưng đột nhiên nguyên khí phong bất an dao động, khí tức Vạn Thú Vô Cương cũng hỗn loạn vấp phải trắc trở chung quanh, Chú ấn Phong sắp xuất hiện giữa mi tâm chợt thành hư ảo tản ra, biến mất.
“Ta khinh!” Hoàng Bắc Nguyệt không nhịn được chửi thề, trong ngực khí huyết cuồn cuộn, hết sức khó chịu!
Nàng có thừa nguyên khí để tạo ra chú ấn Phong, vậy mà vẫn khó hình thành.
“Chủ nhân đừng nóng lòng, mỗi chú ấn hình thành cũng chú ý thiên thời địa lợi nhân hoà.” Nến Đỏ từ rồng bạc tuyết trắng biến thành hình người an ủi nàng.
Hoàng Bắc Nguyệt thở dài, nàng cũng hiểu đạo lý này, nhưng thời khắc này nàng không có kiên nhẫn đợi nữa.
Nhiều khi hy vọng bị cao thủ thuộc tính Phong đánh trúng, tựa như lần trước đạt được Chú ấn Lôi vậy, Bị ánh chớp của Mặc Liên đánh trúng, ngược lại trong cái rủi có cái may.
Nếu có thêm nhiều lần may như vậy thì tốt quá…
Lúc này đã chuẩn bị đầy đủ, trong đám bảo bối cướp được từ nạp giới của Quân Ly có rất nhiều trân phẩm thuộc tính Phong, nàng nghĩ có những thứ này trợ giúp thì sẽ không khó đạt được Chú ấn Phong.
Nhưng không ngờ đến thời khắc cuối cùng, không biết vì sao chú ấn đột nhiên biến mất.
Nàng trong lòng không sảng khoái a, hận không thể lấy Vạn Thú Vô Cương ra giẫm mấy đá xả giận!
Nhìn bộ dáng nàng nhăn nhó, Nến Đỏ che miệng nhỏ nhắn cười hì hì.
Hoàng Bắc Nguyệt cười khổ nói: “Ngươi vẫn cười được.”
Nến Đỏ vội vàng thu hồi tươi cười, nói: “Chủ nhân thả lỏng một chút, mỗi ngày sầu mi khổ kiểm làm người ta lo lắng.”
Nàng cũng muốn mỗi ngày vui vẻ, mở mắt là thấy cuộc sống mĩ mãn hạnh phúc, nhưng sự thật ngày nào cũng có một đống chuyện phiền lòng, còn cả một đống kẻ địch cường đại như hổ rình mồi với nàng a!
“Được rồi, A Lệ Nhã thế nào?”
Nến Đỏ lắc đầu, nói: “Vẫn thế, vết thương đã lành nhưng tinh thần vẫn xấu, mỗi ngày đều nói nhìn thấy ma quỷ, hỏi thì cô ấy lại không nói.”
Hoàng Bắc Nguyệt yên lặng trầm mặc, nhớ tới mặt nạ của Yểm chỉ thấy càng tâm phiền ý loạn.
“Vương!” Cát Khắc gõ cửa bên ngoài, nghiêm giọng nói: “Quân đội Nước Bắc Diệu hạ trại cách mười dặm ở ngoài thành.”
Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên đứng lên nói: “Ái chà, tâm tình đang khó chịu đây, đi gặp bọn họ một chút!”
Trên cổng thành, cờ của Nước Nam Dực đón gió phất phới, binh lính thủ vệ đứng thẳng tắp, biết Duệ hầu tới, tinh thần ai cũng chấn hưng, đứng nghiêm thành từng hàng.
Đó là thần tượng của tất cả nam nhi nhiệt huyết cảm nhận a, nghe nói đó là cao thủ Thiên cấp trẻ tuổi nhất Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, chưa đến hai mươi tuổi.
Mặc dù chưa từng nhìn thấy nàng ra tay, tuy nhiên nàng ở trong Tấn thành mấy lần bày mưu tính kế, đánh lui đại quân Nước Bắc Diệu đã khiến những binh lính này rất sùng bái.
Gió mạnh ào ào, đoàn người bước lên thành lâu, nam tử cầm đầu khí độ trầm ổn, vẻ mặt nghiêm túc, từng binh lính hướng ánh mắt sùng bái hắn.
Đây là Duệ hầu a, quả nhiên khí độ bất phàm a, loại vóc người cao lớn này mới là kẻ mạnh nên có a! Ánh mắt kiên định, vừa nhìn đã biết dũng khí phi phàm!
Đang lúc mọi người tấm tắc than thở, nam tử kia xoay người, hơi khom lưng, thần thái nhất thời trở nên hết sức cung kính, nói hai câu với thiếu niên mặc y phục đen bước lên bậc thang.
Thiếu niên kia ngẩng đầu lên, dung mạo tinh sảo tú lệ thoáng cái đoạt đi núi sông cùng ánh sáng của nhật nguyệt, sáng rỡ chói mắt khiến người ta không mở mắt ra được.
“Cát Khắc đại ca, bộ dáng ngươi nghiêm túc như vậy làm gì? địch nhân sớm muộn gì chả tới!” A Tát Lôi từ phía sau bay nhanh lên, nhào tới trước thành lâu, đưa mắt trông về phía xa.