Đọc truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên – Chương 6: Giao Thủ
Mạc Tinh lập tức nhớ tới tên đầu sỏ khiến nàng tới nơi này, trong nháy mắt, sắc mặt Mạc Tinh lạnh lẽo, xoay người hướng ngược lại lặn vào trong nước, nhắm hướng bên cạnh bờ mà bơi tới. Nàng ghét người này.
Vẻ mặt yêu nghiệt, bề ngoài hiền lành nhưng lúc này lại không che dấu sự tàn nhẫn ẩn sâu bên trong, nàng bị phản bội bởi loại người này, trong ngoài không giống nhau.
Minh Dạ thấy Mạc Tinh lướt mắt nhìn hắn một cái liền quay người đi, ánh mắt kia hắn không nhìn lầm, đó là ánh mắt ghét bỏ.
Dám ở trên địa bàn của hắn bày ra vẻ mặt này với hắn, thật to gan, trong mắt hắn lóe lên ánh sáng lạnh lùng, Minh Dạ nhanh chóng xoay người, thuận theo mặt nước bơi về hướng Mạc Tinh lặn xuống nước.
Minh Dạ là Hải vương, trong nước, Mạc Tinh trên người vốn đã bị thương sao có thể là đối thủ của Minh Dạ, trong chốt lát đã bị đuổi tới đuôi.
Một chưởng xuất ra, một phát đã bắt được cổ chân trắng noãn của Mạc Tinh, cổ tay Minh Dạ khẽ động, giống như đầu của rắn nước, quấn quanh cái chân trắng nõn mà nắm lấy cặp đùi lõa lồ, ra tay rất tàn nhẫn.
Mạc Tinh trầm mặt xuống, đã sớm nắm thiết trâm trong tay, co thân một cái trở tay nhắm ngay huyệt Bách Hội trên đỉnh đầu Minh Dạ đâm tới.
Minh Dạ thấy vậy, hào quang trong mắt chợt lóe, lại dám động thủ với hắn, thân hình ở trong nước dừng lại một chút, sau đó nghiêng người tránh đi một chiêu trí mạng kia, lộn người một cái, một cước khóa hai chân của Mạc Tinh, chuyển động về phía bờ, đồng thời xoay người, một chưởng nhắm đánh xuống cổ Mạc Tinh.
Trở tay nặng nề, Mạc Tinh dùng thiết trâm đâm thẳng vào lòng bàn tay Minh Dạ.
Sức đâm không mạnh, Minh Dạ khẽ động tay, một kích này của Mạc Tinh bay xéo xuyên qua một bên, hắn nhanh chóng tránh sau lưng Mạc Tinh, ôm lấy ngực của Mạc Tinh.
Mạc Tinh lập tức giận dữ, mượn sức nâng của hồ nước, hai chân giơ lên, khóa sắt trên chân quay đầu đánh tới sau lưng Minh Dạ, đồng thời hai tay khẽ chống bơi lên trên mặt nước, ở dưới nước nàng không phải là đối thủ của Minh Dạ.
Minh Dạ thấy vậy khóe miệng giương lên, cũng không chịu thua, tay không chộp lấy khóa sắt trên chân Mạc Tinh, một cước bắt được khóa sắt, thân hình Minh Dạ liền chìm xuống, túm chặt lấy Mạc Tinh cùng chìm xuống.
Trong nháy mắt, hai người đã đánh với nhau mấy chiêu dưới đáy hồ.
Mắt thấy đã sắp thoát lên mặt nước, không ngờ dưới chân lại bị một một sức mạnh đánh úp lại, Mạc Tinh không thể chống đỡ, trực tiếp bị Minh Dạ kéo xuống dưới.
Mạc Tinh cắn răng, dùng trâm làm vũ khí, quay đầu đâm tới Minh Dạ, thương thế của nàng chưa lành, hô hấp đã bắt đầu khó khăn.
Miễn cưỡng đón nhận tập kích của Mạc Tinh, Minh Dạ bắt được tay Mạc Tinh, bắt gặp bọt khí trên miệng Mạc Tinh, Minh Dạ quay đầu lại hung dữ hôn lên bờ môi đã đỏ au của Mạc Tinh.
Dám ghét bỏ hắn.
Đôi môi kề nhau, miệng hoa anh đào nhỏ nhắn của Mạc Tinh đã bị nuốt hoàn toàn vào bên trong đôi môi đẹp đẽ kia, cố ý ngăn chặn bọt khí kia nhả ra, hung dữ cắn xé lấy cánh môi đỏ thẫm, phân cao thấp cùng hắn hả, hừ.
Đôi mắt đen kịt gần trong gang tấc, Mạc Tinh phẫn nộ trong nháy mắt, con ngươi hiện lên sát khí văng khắp nơi.
Cây trâm trên tay bị Minh Dạ nắm chặt, tay còn lại của Mạc Tinh dùng ngón tay làm đao, đánh tới Minh Dạ.
Minh Dạ cũng chỉ còn lại có một tay, tránh không khỏi, vậy thì nghênh tiếp.
Trong lúc nhất thời, hai người mỗi người một tay giao đấu với nhau, chiêu nào cũng là sát chiêu.
Nhưng thân thể hai người lỏa lồ, dính chặt với nhau như môi và răng, bàn tay lại đan xen, lúc giao đấu cũng tránh không được tiếp xúc ma sát thân thể.
Bộ ngực trắng noãn cọ xát với lồng ngực màu đồng, đùi đụng chạm với đùi, phần bụng chạm vào nơi riêng tư, không phải ta chạm vào ngươi, thì là ngươi đè lên ta.
Cứ như vậy ngươi tới ta lui, hô hấp có thể nghe thấy, ngọn lửa đang bùng cháy dường như cũng không che dấu được trong hồ nước lạnh buốt này.
Đáy nước dần ấm lên.
Minh Dạ giãy dụa đánh nhau với Mạc Tinh mà phát hỏa.
Cắn răng chịu đựng, trong mắt Minh Dạ đen kịt một mảnh, thứ kia còn nóng hơn lửa.
Cảm giác được thân thể Minh Dạ phản ứng, ánh mắt trong sáng liền lạnh như băng, chuyện này nàng đã thấy nhiều trên thuyền hải tặc kia, lập tức lóe lên vẻ khắc nghiệt trong mắt, đùi ngọc bị Minh Dạ kẹp giữa hai chân nhấc mạnh lên, hung dữ đánh trúng chỗ riêng tư nằm gần trong gang tấc.
Sau đó liền nghe được một tiếng sói tru, Minh Dạ lập tức buông Mạc Tinh ra, lấy tay che bộ phận riêng tư chìm xuống đáy hồ, Mạc Tinh thấy vậy cũng không quay đầu lại, nhanh chóng bơi lên khỏi mặt nước.
Nàng bây giờ, không phải là đối thủ của Minh Dạ, mới chỉ giao thủ mấy chiêu mà có thể thấy được khó khăn cỡ nào.
Màn đêm buông xuống hồ, sau một trận kích động, hồ nước liền trở nên yên tĩnh.
Nửa ngày sau, một tia rung động phá vỡ mặt hồ tĩnh lặng, một đầu tóc bạc xinh đẹp dị thường, Minh Dạ đen mặt hiện ra, cúi đầu nhìn dấu vết khắc trên đùi khi giao thủ, trong mắt Minh Dạ hiện lên một tia đen tối, quay lên bờ mặc bộ đồ màu đỏ máu vào, quay người đi về phương xa đi.
“Phủ Hải Tương, hừ, ta xem cô làm sao chạy thoát khỏi được lòng bàn tay của ta.”
Lời nói hung ác theo gió thổi tới, lúc này cảnh sắc ban đêm yên tĩnh.
Cùng Minh Dạ giao thủ một lát, vết thương trên ngực lại có dấu hiệu rách ra, Mạc Tinh vừa điều tức vừa chậm chạp trở về.
Huyền đảo lớn như vậy, một nô lệ không nổi danh biến mất, có lẽ bọn họ sẽ không đi tìm.
Nào đoán được Mạc Tinh vẫn chưa về đến phủ Hải Tương, bọn người căn bản cho tới bây giờ đều chưa từng tới phủ Hải Tương lại mang theo một đám người đứng ở phía trước chờ Mạc Tinh.
Ngọn đèn dầu chói mắt, mặt Mạc Tinh không biểu cảm đứng đối diện với một đám người nghênh đón nàng.
Cao lớn thô kệch, thoạt nhìn thuộc về loại đầu óc ngu si tứ chi phát triển, nhìn thoáng qua khuôn mặt ướt sũng của Mạc Tinh, trong mắt hiện lên một tia kinh diễm, vẻ mặt tươi cười tiến lên, dùng tay vỗ bả vai Mạc Tinh cười nói: “Mạc Tinh đúng không, khó trách Vương nhìn trúng, không tệ, không tệ, cô đã được Vương nhìn trúng, bổn tướng cũng không giữ cô, nhớ kỹ, phải hầu hạ Vương thật tốt ha.”
Dứt lời liền vung trường đao trong tay, một đao chém đứt khóa sắt dưới chân Mạc Tinh, dây xích đứt gãy, đám người sau lưng cả trai lẫn gái lập tức đi lên, trực tiếp nói cái gì mà Mạc Tinh thật tốt, vây quanh người nàng.
Tắm rửa sạch sẽ, xông hương xoa dầu.
Sau khi được hầu hạ một chặp, Mạc Tinh được bao bọc bởi một tầng lụa mỏng dường như là trong suốt, bị đưa đến trên giường rồng của Minh Dạ trong Minh Vương cung.
Mạc Tinh vẫn không nhúc nhích, tùy ý những phụ nhân kia sửa soạn, lúc này hít sâu một hơi mở mắt ra, đi xung quanh một vòng, đau nhức trên ngực sau khi giao thủ cùng Minh Dạ đã biến mất.
Ngọn đèn dầu chập chờn, lúc tối lúc sáng, tẩm cung to như vậy nhưng lại chẳng có lấy một người, lúc này không đi thì chờ đến khi nào?
Mạc Tinh khởi động thân thể, còn chưa kịp bước, một giọng nói lười biếng miễn cưỡng đột nhiên vang lên: “Còn muốn đi?”” Kèm theo một tiếng này, Minh Dạ chậm rãi đi đến từ hướng Thiên Cung.
Một đầu tóc bạc tùy ý rối tung sau lưng, khuôn mặt phong lưu lúc này mang theo nụ cười nhạt, đôi mắt lợi hại âm trầm dọa người, con ngươi đỏ sậm tản ra vẻ muốn xé rách con mồi trước mắt, một thân y phục màu đen, trường bào màu đỏ bao lấy thân hình, đi chân trần tới.
Mà ở phía sau hắn, hai nam nô đang khiêng cái khung sắt lửa than nho nhỏ theo sát phía sau.
Lúc này đã là cuối xuân đầu hè, còn muốn dùng cái kia để sưởi ấm?