Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 33: Lão Đại


Đọc truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên – Chương 33: Lão Đại


Không tệ, nàng như vậy cũng không tệ lắm, ánh mắt tên này kiểu gì vậy. Nàng rũ đôi mắt lạnh lùng xuống hào quang chợt lóe, không lùi cũng không tránh né mà ngược lại vươn khẽ vươn tay, năm ngón tay chụp lấy cánh tay đang vươn tới kia. Ở trong này ra vẻ nhỏ yếu chỉ có thể bị sỉ nhục, vậy không cách nào khác là phải đón đầu trước.
“Tiểu cô nương thật….” Một chữ thú vị còn chưa phát ra, năm ngón tay Mạc Tinh đã chế trụ năm ngón tay gã mắt mù, năm ngón tay mảnh khảnh còn lại chế trụ móng vuốt kia của Mạc Tinh dùng sức bẻ chúi xuống về sau, chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, móng vuốt sắc nhọn kia lập tức mềm nhũn, năm ngón tay vặn vẹo lệch về phía sau, đứng thẳng kéo ở bàn tay kia.
“Khốn kiếp.” Sắc mặt tên tù nhân mắt mù lập tức thay đổi, nhưng cũng không thét chói tai, phản ứng cực nhanh đánh một quyền tới bụng Mạc Tinh. Mạc Tinh hừ lạnh một tiếng, một tay bắt lấy móng vuốt phía trước bẻ gãy, tay kia nhanh như điện bắt được nắm đấm công kích kia, cong gối thúc vào bụng tên kia. Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, tên kia mềm nhũn ngã xuống, phun ra một ngụm máu tươi. Đôi mắt đen nhánh lóe lên, Mạc Tinh đẩy hắn ngã lăn ra, quay đầu mặt không chút biểu tình nhìn tình cảnh như vậy, trong mắt lóe lên vẻ khát máu đi tới ba tên tù nhân còn lại.
“Đủ mạnh.” Lạnh lùng ném hai chữ, ba tên tù nhân còn lại đánh tới Mạc Tinh, quyền cước như gió, cũng không phải hạng yếu ớt gì.
Nụ cười máu lạnh lóe lên, Mạc Tinh lấy tay làm đao đón quyền tới, trong chốc lát chỉ thấy ngươi tới ta đi, quyền cước bay lên. Mạc Tinh ra tay tuyệt đối không lưu tình, chỉ thấy bóng người màu đỏ như đốm lửa bay trong lồng giam tối tăm, những nơi đi qua chỉ truyền đến tiếng xương cốt gãy vụn và tiếng va chạm kịch liệt chứ không có bất cứ tiếng động dư thừa nào.

Một thân võ công trong nửa ngày đã khôi phục bảy phần. Trước mặt đối thủ, quyền cước cũng lợi hại, dù gì những tên này cũng chưa phải là đối thủ của nàng. Nàng xoay người đá bay, đám tù nhân bình thường tráng kiện nay bị Mạc Tinh một cước đá bay lên lần lượt bay về phía sau, đâm vào vách tường, gây ra tiếng động lớn, ngay sau đó truyền đến tiếng xương cốt vỡ vụn.
Cùng lúc đó tay Mạc Tinh quét ngang, đánh tới sau lưng tên tù nhân cao lớn như một thanh đao, chỉ dùng năm phần công lực, chiêu thức này nếu là dùng đao thực thì thân thể người này chắc đã đứt lìa.
Nàng bổ một chưởng xuống muốn chặt lên cổ tên kia, chợt tiếng xé gió rất nhỏ truyền đến, một luồng gió sắc bén chém tới cổ tay Mạc Tinh. Hai mắt Mạc Tinh trầm xuống, cổ tay khẽ động tránh luồng gió kia, khủy tay lập tức công kích ngực của tên tù nhân. Sau một tiếng Bịch trầm đục, tên tù nhân cao lớn té trên mặt đất, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Không thèm nhìn tới tù nhân vừa bị đả thương, Mạc Tinh quay đầu nhìn Minh Dạ trong phòng giam đối diện, luồng gió sắc bén kia ngoại trừ Minh Dạ thì còn có thể là ai. Trái ngược với vẻ ác liệt của Mạc Tinh, Minh Dạ lại cực kì bình tĩnh, trong phòng giam có năm tên tù nhân ngồi xổm không dám nhúc nhích, cơ thể cứng ngắc như tượng đất, nhếch miệng nhưng không dám phát ra âm thanh gì. Mà Minh Dạ vốn là tù nhân mới đến, lúc này lại cực kì thoải mái ngồi trên chiếc giường gỗ duy nhất trong phòng giam. Minh Dạ thấy Mạc Tinh nhìn qua tràn đầy tức giận thì nhẹ nhướng mày, liếc nhìn Mạc Tinh rồi khẽ lắc đầu.
Thu hết động tác của Minh Dạ vào mắt, Mạc Tinh nhíu nhíu mày rồi lập tức hiểu được Minh Dạ ra hiệu cho nàng không được bại lộ hoàn toàn võ công của mình. Tại nơi xa lạ phải kiềm chế thực lực của chính mình, đây cũng là một quy tắc sống, nàng biết rất rõ điều này, chẳng hiểu sao hôm nay tự nhiên lại quên mất. Rõ ràng là chỉ cần ba phần thực lực là giải quyết được, vậy mà lại muốn dùng đến mười phần. Nàng siết chặt nắm đấm, biết là do vừa rồi nhìn thấy người kia nên tâm tình quá kích động dẫn đến không kiềm chế được bản thân. Nàng tức giận không nói nên lời, kinh ngạc, khó có thể tin không cách nào bộc phát bởi vậy trong lúc đánh nhau khiến tâm tình bộc lộ ra ngoài, mất đi bình tĩnh ngày thường. Nàng ngẩng đầu lên hít một hơi thật sâu, ép tâm tình đang hỗn loạn xuống, cả người khôi phục lại vẻ dửng dưng bình thường, chỉ cần người kia ở đây, nàng sẽ nhanh chóng biết rõ tất cả mọi chuyện.
Mạc Tinh không chút cảm kích lườm Minh Dạ, trở tay hất tên tù nhân ra, quay người an vị trên giường gỗ. Minh Dạ ở đối diện thấy Mạc Tinh hiểu được ý của hắn thì mắt hơi giật, Mạc Tinh vốn là người hiểu chuyện, vừa rồi lại xúc động như vậy. Hiển nhiên là do chạm mặt người đàn ông kia mới khiến cho nàng vô ý thúc xúc động nổi giận như vậy, ngay cả cách sinh tồn cơ bản nhất cũng quên, người kia… Minh Dạ vuốt lông mày, nhàn nhạt nhìn lại chỗ rẽ nhà lao lúc nãy.
“Bốp bốp bốp.” Minh Dạ nghiêng mắt nhìn, bên cạnh hắn đột nhiên truyền đến tiếng vỗ tay kích thích hơi lạnh trong nhà giam yên tĩnh.

“Xinh đẹp, về sau nàng đi theo ta.” Một tiếng cười khặc khặc tràn đầy kiêu ngạo và âm trầm vang lên.
Mạc Tinh nghe thấy cũng giương mắt nhìn sang người đang nói chuyện trong góc đối diện, chỉ thấy trong nhà lao kia chỉ có hai người, một cô gái xinh đẹp quỳ trước đùi gã đàn ông kia, tên đó lạnh lùng nhìn nàng nói, khuôn mặt hung tợn hình mặt chữ điền, vết sẹo như con rết từ trán bên trái qua trán bên phải kéo dài xuống phía dưới càng khiến cho hắn thêm dữ tợn. Thân thể lõa lồ trông cực kì khỏe mạnh cũng ngổn ngang những vết sẹo chằng chịt, nhìn dữ tợn nhưng lại tản ra khí chất bá đạo, hung ác làm người ta chấn kinh, người này không thể khinh thường.
Mạc Tinh không biểu tình nhìn lướt qua tên mặt sẹo kia, dứt khoát nhắm mắt lại, khoanh chân ngồi xuống, căn bản không thèm để ý, theo hắn nghĩa là muốn làm những chuyện như nữ nhân kia, Băng Vũ Nguyệt nàng cho dù bây giờ thất thế cũng không hạ thấp bản thân tới mức đó. Hừ, dám xưng lão đại trước mặt nàng.
Tên mặt sẹo thấy Mạc Tinh không để ý tới hắn thì hai mắt không khỏi nheo lại, tản ra hàn khí, cười lạnh hai tiếng. Nhìn thấy xung quanh yên ắng hoàn toàn, ánh mắt hắn khẽ chuyển động. Ra mặt thị uy với tù nhân mới là bệnh chung ở bất cứ chỗ nào.
Các tù nhân bị áp giải đến nhà lao khác, không phải chỗ Mạc Tinh và Minh Dạ thì chỉ nghe một trận ầm ỹ, những tiếng ẩu đã không dứt, tiếng thét chói tai trong sơn động yên tĩnh. Minh Dạ không hành động, Mạc Tinh cũng vậy, quy luật sinh tồn nơi này là vậy, tùy tiện ra tay cứu người chẳng những không được bất cứ kẻ nào còn làm liên lụy bản thân. Điều này bọn họ đều hiểu rõ. Tiếng phụ nữ bị làm nhục, đàn ông bị ẩu đả quanh quẩn trong sơn động thật lâu. Cứ ồn ào như vậy cả đêm, trời đã nhanh chóng sáng.

Cũng không biết sơn động này tạo thành như thế nào, chỉ thấy ánh sáng len lỏi qua lỗ nhỏ trên đỉnh đầu đủ làm cho tù nhân bên trong biết đâu là ban ngày, đâu là ban đêm. Ánh sáng mơ hồ, một ngày mới đã đến.
Trong sảnh sơn động, từng đoàn bê chén gỗ xếp hàng theo thứ tự nhận đồ ăn, Mạc Tinh là người mới nên bị xếp cuối cùng. Nàng bê chén gỗ màu đen không nhìn ra màu gốc, Mạc Tinh theo đám người chậm rãi bước về phía trước, ánh mắt vừa như lơ đãng đảo qua gã đàn ông lạnh lùng, vừa ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.
Lúc này là ban ngày mới nhìn rõ y mặc áo tù nhân màu lam nhạt, mà đám người đang xếp hàng lại mặc áo tù nhân màu xám, màu xám rõ ràng là nhiều hơn màu lam nhạt. Xem ra tù nhân mặc hai màu áo khác nhau đều là nước sông không phạm nước giếng, không đi nhầm đội ngũ và hỗn tạp cùng một chỗ, hiễn nhiên đây là hai thế lực, Mạc Tinh không khỏi nhíu mày. Suy nghĩ nàng đảo nhanh, người cũng chậm rãi đi đến nơi lấy đồ ăn, đưa cái chén gỗ đen như mực qua. Đồ ăn của tù nhân là hai cái màn thầu màu đen, một chén nước trong. Mạc Tinh nhìn đồ ăn trong tay rồi đi tới chỗ gã tù nhân áo lam nhạt. Bọn họ là người mới, còn chưa có áo tù nhân thống nhất, nàng làm như chẳng biết gì mà đi qua ăn cơm.
Mạc Tinh bước hai bước, đám tù nhân áo xám xung quanh đã ăn xong tà tà cười lạnh, bốn phương tám hướng vây lại, xoa xoa bàn tay, cười giễu cợt vẻ không có ý tốt, sợ là có mấy trăm tên nhằm vào nàng. Mạc Tinh quét mắt, thần sắc bất động, chậm rãi đứng ngay tại chỗ. Những tù nhân mới phía sau nàng vừa thấy tình cảnh như vậy thì lập tức lui ra xa, không dám hé một tiếng.
Minh Dạ vẫn đi theo sau lưng Mạc Tinh thấy vậy thì nhướng mày cười cười, hắn vuốt màn thầu đen, tóc dài màu bạc dưới ánh mặt trời lóe kim quang, sắc mặt cực kì nhàn nhã, coi như trước mắt chính là không khí chứ không phải đám tù nhân hung ác.
Đám tù nhân áo xám vây Mạc Tinh và Minh Dạ ở giữa, rõ ràng có thể nghe tiếng đang bẻ khớp xương ngón tay.

“Ta cho các ngươi một cơ hội, tới đây.” Tiếng nói âm trầm trên đài cao truyền tới, đúng là tiếng cái tên mặt sẹo hôm qua. Mạc Tinh chậm rãi quay người nhìn thoáng qua nơi phát ra tiếng nói, chỉ thấy tên mặt sẹo cao to ngồi trên đài cao, mặc áo tù màu xám, ngồi trong lòng y là cô gái xinh đẹp kia, trước mặt y bày biện ra một bàn đồ ăn, lúc này y đang lạnh lùng nhìn nàng, trong mắt lóe ánh sáng đỏ.
Mạc Tinh nhìn lướt qua tình hình trên đài cao, nhướng mày nghe lời bước tới. Tên mặt sẹo thấy vậy thì trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, vung tay lên, lập tức đám tù nhân áo xám đang vây quanh liền tránh ra nhường một đường cho Mạc Tinh đi qua. Minh Dạ thấy vậy khóe miệng vẫn giữ nụ cười, vuốt màn thầu trong tay, đứng ngay tại chỗ chứ không đi cùng Mạc Tinh.
Bước vài bước lên đài cao, Mạc Tinh lạnh lùng nhìn tên mặt sẹo, không cho y lấy một chút biểu cảm, quay người đi qua hướng bên trái, Tên mặt sẹo kia thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống. Bên trái y là cái bàn có một người mặc áo tù nhân màu lam nhạt đang ngồi đưa lưng về phía tất cả mọi người. Đứng cách tù nhân áo lam nhạt một bước, Mạc Tinh nhàn nhạt kêu một tiếng: “Lão đại.”
Phần đông đám tù nhân phía dưới nghe xong lập tức xôn xao, đây tức là không chừa cho lão đại mặt một chút mặt mũi nào. Ngược lại, Minh Dạ vừa thấy như thế, dường như đã biết ý định của Mạc Tinh, khóe miệng cong lên, làm càn cười ha hả, tiếng cười này cực kì sung sướng và càn rỡ. Tên mặt sẹo nghe thấy sắc mặt càng khó coi.
Người áo lam nhạt vẫn cúi đầu không để ý đến chuyện xung quanh nghe tiếng xôn xao thì chậm rãi ngẩng đầu lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.