Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 25: Gợn Sóng Tức Khởi


Đọc truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên – Chương 25: Gợn Sóng Tức Khởi


Sóng biển lăn tăn, ánh mặt trời màu vàng từ bầu trời chiếu xuống, mặt biển xanh lam gợn sóng nhộn nhạo, không có bất cứ thứ gì cả. “Chuyện gì xảy ra?” Khuôn mặt luôn lạnh lùng của Lâm Sơn cũng phải nhíu mày, thuyền đi trên biển xuất hiện một chấn động rất nhỏ không bình thường đôi khi có thể mang đến tai hoạ ngập đầu, điểm này bọn họ quá quen thuộc, không thể không thận trọng.
Trong nháy mắt, tất cả chìm vào yên lặng, trên hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân dồn dập tới đây.
“Vương, hình như thuyền va chạm phải cái gì đó. Nhưng thuộc hạ phái người xuống dưới xem lại không phát hiện ra cái gì cả.” Một người đàn ông có râu quai nón nhanh chân đi vào buồng nhỏ trên tàu, bẩm báo với Minh Dạ.
Minh Dạ nghe xong liền nhíu mày, va chạm với cái gì đó, ở biển sâu này thì có thể va chạm với cái gì?
Đôi mắt đỏ sậm nhàn nhạt đảo qua, thấy người đàn ông râu quai nón có vẻ mờ mịt lại đang nhìn hắn chằm chằm, Minh Dạ có chút buồn cười.
Người đàn ông để râu quai nón này là một tay lái thuyền cừ khôi đứng thứ ba Lê Xuyên, đứng thứ hai ở Đông Hải. Nếu y cũng không biết, nhiều lời cũng vô dụng, Minh Dạ lập tức phất tay nói: “Ngươi tự suy xét mà làm.”
“Vâng.” Sắc mặt người đàn ông nghiêm túc, trả lời một tiếng rồi rời đi, đến nhanh mà đi cũng nhanh.
“Vương, người xem có phải là. . .” Sau khi người kia đi khỏi, Lâm Sơn định nói có phải va chạm với cá mập hay không. Nhưng hắn nghĩ lại thì thấy không phải vậy, thuyền trưởng của bọn họ chẳng lẽ không biết nhìn phương hướng sao. Vả lại cá lớn như vậy sao có thể biến mất trong khoảng thời gian ngắn được, bởi vậy vừa rồi chỉ nói nửa câu thì không nói tiếp nữa.

Minh Dạ thấy vậy giương mắt liếc Lâm Sơn, chậm rãi nói: “Truyền lệnh xuống, mọi người phải cẩn thận.”
“Vâng.” Lâm Sơn nghe lệnh lập tức khom người trả lời, thuyền không có khả năng vô duyên vô cớ xóc nảy. Lần này bọn họ rời đi, tuy bên cạnh còn có rất nhiều thuyền nhưng thuyền của bọn họ chỉ có một chiếc này, hết thảy đều phải cẩn thận. Lâm Sơn bước nhanh ra khỏi khoang thuyền.
Minh Dạ thấy Lâm Sơn rời đi thì quay đầu nhìn Mạc Tinh đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến giờ, sau khi hắn đi vào, Mạc Tinh một câu cũng không nói, bỏ hắn qua một bên.
Minh Dạ thấy vậy, trên mặt mặc dù có vẻ ôn hòa nhưng đôi mắt đỏ sậm lại hiện lên một chút không vui, mèo con này của hắn rất không nghe lời.
Vuốt vuốt mái tóc đen, Minh Dạ dùng sức kéo Mạc Tinh qua, ôm nàng ngồi trên đùi mình.
Thấy Mạc Tinh không giãy dụa cũng không phản đối, tâm tình không vui liền biến mất, khuôn mặt yêu mỵ hiện lên chút vui vẻ. Minh Dạ cúi đầu xuống đối mặt với Mạc Tinh, nhìn thấy đôi mắt Mạc Tinh có sự cười nhạo, sự vui vẻ của Minh Dạ biến mất. Hắn nhíu mày tức giận.
Mạc Tinh từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt nàng lạnh lùng, hoàn toàn không chú ý đến sự hiện hữu của hắn, không có giãy dụa, không có phản kháng, nhưng so với vùng vẫy phản kháng lại khiến cho người khác tức giận hơn, hơi thở lãnh khốc kia chính là kiệt ngao bất tuần (cương quyết bướng bỉnh), kiêu căng, chán ghét, im lặng, ngạo mạn và khinh bỉ.
Hắn tức giận thật rồi, khinh thường, nàng lại dám khinh thường hắn, hai tay Minh Dạ xiết chặt, nhưng chưa kịp làm gì thì chóp mũi đột nhiên hơi động một chút, chăm chú ngửi mùi trong không khí.
Sắc mặt giận dỗi lập tức thay bằng vẻ nghiêm túc, Minh Dạ quay đầu nhìn về bên ngoài cửa sổ. Bầu trời vẫn một màu xanh lam, mặt biển vẫn gió êm sóng lặng như trước, mây trắng phía chân trời vẫn chầm chậm trôi, nhìn thì có vẻ rất an bình, nhưng hương vị gió biển đã thay đổi bất thường.
Có chút tanh, có chút loạn.
Biến hóa nhỏ nhoi như thế này, ở trong mắt người khác có lẽ không có ý nghĩa gì, nhưng mà hắn quá quen thuộc, đây chính là điềm báo bão tố đang đến gần.
“Bão tố! Chết tiệt!” Dung nhan yêu mỵ thoáng cái đã chìm xuống, Minh Dạ không tiếp tục nói chuyện với Mạc Tinh nữa mà dùng tay ôm eo nàng, đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Mạc Tinh đang một mực nhắm mắt vận khí giải huyệt nhưng vẫn nghe thấy lời nói của Minh Dạ, nàng âm thầm nhíu mày, bão tố trên biển đến cực nhanh, cơ bản không có dấu hiệu báo trước nhưng lại mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, nếu như xử lý không tốt, thuyền hủy người vong chỉ trong khoảnh khắc, tại sao lại xui thế này.
Tùy ý để Minh Dạ ôm nàng đi ra ngoài, Mạc Tinh vẫn không nói một lời như trước, việc giải huyệt đã đến bước cuối cùng, chỉ cần cho nàng chút thời gian nữa, nàng có thể phá giải hoàn toàn thủ pháp của Minh Dạ. Bão tố, nàng không quan tâm được nữa, dù sao có hải vương Minh Dạ ở đây, tất nhiên thủ đoạn ứng phó càng thành thục hơn so với nàng.
Gió bên trên boong tàu thổi vù vù, chạm vào nước biển có chút ảm đạm.

“Không truy đuổi nữa, quay đầu thuyền, chạy xuôi theo phía tây với tốc độ cao nhất.”
“Chuyển hướng cánh buồm. . .”
“Định vị phương hướng. . .”
Mệnh lệnh được lặp lại, người trên thuyền gõ trống khua chiêng. Tất cả mọi người đều mang một vẻ nghiêm túc và cẩn thận, tốc độ làm việc và hơi thở không chút rối loạn sợ hãi, nhanh chóng phối hợp ăn ý với nhau.
Mà các đội thuyền hải tặc khác đang di chuyển xung quanh sau khi nghe xong đều có chút hoảng sợ, bọn họ kiếm ăn trên biển cho nên đương nhiên hiểu rõ, bão tố mặc dù đến không báo trước, nhưng nếu chú ý sắc trời kĩ càng và xem khí tượng thì có thể đoán được. Nhưng thời tiết lúc này rất tốt, tại sao đột nhiên lại có bão, thật kỳ lạ.
Bởi vậy cũng không có ai tiếp tục đuổi theo thuyền phía trước mà đều lập tức đi theo Minh Dạ. Sức mạnh của bão tố không phải tầm thường, muốn vinh hoa phú quý, đứng đầu thiên hạ thì cũng phải còn mạng mới nói tiếp được.
Trong phút chốc, hai mươi ba chiếc thuyền trên biển lập tức thay đổi phương hướng chạy về phía tây.
“Di chuyển theo hướng tây trong khoảng thời gian một chén trà sẽ có một hòn đảo nhỏ.” Lâm Sơn chỉ vào bản đồ da dê trầm giọng nói.
“Đã đủ rồi.” Minh Dạ một thân trường bào đỏ thẫm, chắp tay sau lưng, mặt không biểu tình giương mắt lên nhìn về phía chân trời, gió biển thổi tung những sợi tóc bạc xinh đẹp lãnh khốc.
Sau lưng hắn, Mạc Tinh nhìn về phía biển cả.
Sắc mặt nàng tĩnh lặng như mặt nước, cặp mắt đen láy như bảo thạch chăm chú nhìn vùng biển phía trước. Nếu lúc này Minh Dạ quay đầu lại, hắn sẽ nhìn thấy được ánh mắt sáng ngời xinh đẹp của nàng. Tưởng như nàng chỉ đang ngắm biển, nhưng thật sự nó đang nhìn về nơi mông lung không ai biết.

Sóng biển gợn lăn tăn, ánh mặt trời rơi vãi trên mặt biển, mặt nước chuyển động hiện lên năm màu sắc xinh đẹp.
Năm màu? Ánh mắt nàng mặc dù như đang ngắm biển nhưng tinh thần Mạc Tinh lại không ở đó, chỉ khi nhìn thấy năm màu sắc này, nàng mới hồi phục tinh thần, chăm chú nhìn trên mặt biển.
Chỉ thấy nước biển đang lăn tăn xuôi theo hướng thuyền chạy, phía dưới mặt nước phát ra ánh sáng, giống như có một vật gì đó biết phát sáng đang trôi trong biển. Ánh sáng năm màu kia càng ngày càng gần, mà nước biển xung quanh vẫn trong suốt như cũ, không nhìn thấy bất kỳ một vật nào.
Nước biển cũng phát ra ánh sáng năm màu sao? Mạc Tinh nhíu mày.
Ánh sáng năm màu xuất hiện trên mặt biển ngày càng nhiều, nó cùng màu với ánh mặt trời chiết xạ trên biển. Nếu như không phải Mạc Tinh bất ngờ phát hiện rồi quan sát kỹ lưỡng, chắc chắn nàng cũng sẽ không phát hiện được.
Ánh sáng kia chuyển động, nhanh chóng đến gần chiếc thuyền, càng ngày càng gần, giống như chúng nó có ý thức vậy.
Không đúng, sắc mặt bình tĩnh của Mạc Tinh đột nhiên có chút biến đổi. Đây không phải là ánh sáng, vật ẩn nấp dưới biển kia là vật sống, chúng đang tiến gần đến thuyền Minh Vương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.