Phượng Nghịch Cửu Thiên

Chương 19: Một Tên Cũng Không Thể Lưu Lại


Đọc truyện Phượng Nghịch Cửu Thiên – Chương 19: Một Tên Cũng Không Thể Lưu Lại


Trên mặt người trước mắt vẽ một ký hiệu hình mũi tên đen kịt, dường như che mất nửa khuôn mặt, liếc nhanh sẽ khó phân biệt chân dung, nhưng ánh mắt ác liệt kia, một thân nghiêm nghị và khí chất vương giả, sao có thể che dấu được. Thiếp thân thị vệ của Trần gia.
Ánh mắt bỗng nhiên lạnh lẽo, hai mắt Mạc Tinh băng hàn như đao.
Trần gia chính là đệ nhất gia ở đại lục Hoa Phong, ở đó, toàn bộ một phần ba thương mậu bị Trần gia độc quyền, trong phủ của bọn họ có tới hai vị hoàng hậu, bảy vị Quý Phi, tuyư cũng không đứng hàng trên triều đình, nhưng thế lực của hắn không thể đánh giá thấp, những năm gần đây, thủ đoạn càng ngày càng thêm độc ác, phát triển việc làm ăn ở hai đại lục Hàn Chiêu và Hắc Lịch, tiền tài nhiều vô số, có thể xếp đệ nhất thần tài ở hàng ba đại lục, đệ nhị thế lực trên ba đại lục.
Hôm nay, cận vệ của Trần gia gia chủ lại động thủ với nàng ở đây.
Trong mắt hiện vẻ sợ hãi thận trọng và khiếp sợ.
Người này nhận ra nàng ——-
Mà nhận ra nàng lại ra tay với nàng, Băng Vũ Nguyệt nàng và Trần gia không phải quan hệ đối địch.
Thần sắc Mạc Tinh lạnh như băng, trong mắt lóe lên sát khí, trường kiếm trong tay lập tức mãnh liệt, nhanh như tia chớp đâm tới người này, dùng toàn lực đánh ra, không có chút lơ là nào, hắn lại sợ hãi nàng, nàng đã hiểu rõ.

Trần gia làm ăn bên ngoài, chút thủ đoạn vụng trộm nàng cũng có biết một hai, nếu không một thương nhân vĩnh viễn cũng không có khả năng trở thành đệ nhị môn trên Ba đại lục, cấu kết cùng hải tặc, thậm chí âm thầm nuôi dưỡng mấy đám hải tặc làm chút chuyện mờ ám trên biển, nàng rất rõ ràng, bởi vậy hôm nay xuất hiện cũng không phải là chuyện kỳ lạ quý hiếm gì.
Chỉ là nàng không nghĩ tới là Trần gia, quan hệ của Trần gia và Băng gia không phải địch, vậy mà lại động thủ sau lưng nàng, tốt, tốt lắm, tìm hoài không thấy, giờ lại tự dấn thân vào rọ.
Hàn quang Trong mắt chớp động, muốn giết nàng, hừ, thực sự nghĩ Băng Vũ Nguyệt nàng thương thế hiện giờ chưa lành, tiếp không nổi chiêu của hắn có phải hay không.
Trường kiếm rét lạnh, ngân quang loạn chiến, xuyên qua người cầm trường kiếm trong tay, mũi kiếm nghiêng thẳng đến cổ họng đối phương, nàng sẽ không bỏ qua bất kỳ một kẻ thù nào của nàng, mặc kệ là tấn công trước mặt hay sau lưng nàng, Băng Vũ Nguyệt nàng cho dù chỉ có một người cũng muốn quấy bọn họ đến long trời lở đất.
Hộ vệ Trần gia này chính là đệ nhất cao thủ Trần gia, cũng là một nhân vật có tiếng trên ba đại lục, thấy vậy mũi chân điểm lên trên mặt đất, xoay người bay về phía sau, trường kiếm trong tay cùng lúc bay thẳng hướng chém xuống Mạc Tinh.
“Keng.” Song kiếm giao nhau, một chuỗi tia lửa lập tức bắn ra.
Màn mắt sáng trong, sát khí rùng mình, đã biết rõ người Trần gia có vấn đề, hôm nay người này cũng không cần lưu lại làm gì.
Kiếm trong tay loạn chiến, chỉ thấy ngân quang chớp động, Mạc Tinh tung người bay lên, ra tay cực kỳ hung ác.
Nháy mắt, trên lôi đài đã không thấy bóng dáng nàng đâu, chỉ thấy một mảnh kiếm tung hoành, kiếm khí kích động, những nơi nó đi qua, người giao chiến bên cạnh không chết cũng bị thương.
Phập, chỉ nghe một tiếng trầm đục, sắc mặt hộ vệ Trần gia kia lập tức đỏ tươi, một tia máu chảy ra ở khóe miệng, một kiếm chém một hải tặc bên cạnh, mượn lực bay vút về phía sau, đồng thời trong miệng xì xào hai tiếng kêu nhỏ.
Mạc Tinh nghe tiếng thì lập tức rùng mình, không đuổi theo nam tử Trần gia kia, dưới chân điểm một cái nghiêng người bay qua phía khác, Trần gia không chỉ có một thế lực hải tặc, lúc này không thể bị bao vây.
Lách mình bay xéo, còn chưa đợi Mạc Tinh nhảy vào chém giết, một hải tặc che một mắt phải trong tay cầm một thanh trường đao đột nhiên nhắm hướng bổ tới Mạc Tinh, sức mạnh kia như mở núi phá đá, cực kỳ cường hãn.
Mắt thấy thân hình sắp đụng vào đao kia, dưới chân Mạc Tinh điểm một cái, trường kiếm trong tay chặt lên đại đao kia, mượn lực hai chân tung lên đá vào khuôn mặt nam tử độc nhãn kia.
Mà lúc này, một nam tử thanh tú khác cầm roi dài trong tay vung lên, uyển chuyển như độc xà phi tốc đánh tới thân hình Mạc Tinh.

Dưới chân có đại đao, sau lưng có roi dài, Mạc Tinh đang ở giữa không trung không kịp biến chiêu, lập tức xoay người, lộn ngược một cái ra sau bay xéo xuống đất.
Tức khắc, nam tử độc nhãn, nam tử thanh tú và hộ vệ Trần gia kia kết thành một thế chân vạc, vây quanh Mạc Tinh bên trong.
Độc nhãn cuồng đao, răng nọc cây roi, cao thủ đệ ngũ và đệ lục của ba đại lục rõ ràng đều bị Trần gia thu nạp, màn mắt sáng trong hiện lên một tia khắc nghiệt.
Thân hình vừa rơi xuống đất, chân Mạc Tinh chưa chạm đất đã tiếp tục di chuyển, trường kiếm trong tay không dừng lại, đánh tới ba người, cùng một thời gian, ba người kia ăn ý vạn phần, quay đầu vây đánh Mạc Tinh, lấy ba địch một.
Cao cao trên khán đài, Minh Dạ một mực chú ý Mạc Tinh thấy vậy, ám quang trong mắt trầm xuống, ngón tay chậm rãi ma sát hòn bi trong tay, cả người trên mặt vẫn hiện vẻ lười biếng giống như đang xem một tuồng kịch như trước, nhưng cặp kia mắt lại lạnh như băng.
Gió nhẹ chậm rãi gợi lên tóc bạc, tùy ý rối tung tơ bạc như một sinh mệnh vẫn còn sống, yêu mỵ dị thường.
Không khí ấm áp bên cạnh hắn ngưng kết, chậm rãi trở nên lạnh lẽo, chậm rãi hạ xuống.
Ánh mắt nheo lại, nhìn như một con mèo lười biếng, kì thực lại lợi hại khiến cho người không dám nhìn gần, Minh Dạ vuốt hòn bi, ngón tay đột nhiên bắn ra, hòn bi kia phịch một tiếng đập lên một chiếc ly bạch ngọc, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy.
Rất nhẹ, trước cảnh chém giết, nó nhỏ như thể không để ai nghe thấy, nhưng người nên nghe vẫn nghe thấy là được rồi.
Người của hắn, hắn muốn ức hiếp như thế nào thì ức hiếp, Mạc Tinh, hắn còn chưa ức hiếp đủ, còn chưa phục tùng, ai dám động vào người của hắn tại trên địa bàn của hắn, đúng là quá không để mặt mũi cho hắn.

“Keng.” Một tiếng va chạm kịch liệt, một kiếm của Mạc Tinh bổ ngang chém một kiếm của nam tử độc nhãn, thân hình uốn éo tránh roi dài đánh tới sau lưng, tóc đen bay lên, mặt nạ Hồ Điệp sáng lên dưới ánh mặt trời, nộ khí lạnh lẽo bao trùm trên người nàng, lợi hại mà cực kỳ khắc nghiệt.
Khóe miệng chậm rãi giương lên như cười mà không phải cười, như tức giận mà không phải tức giận, hai ngón tay Minh Dạ gõ cái ghế trên lan can.
Thân phận của Mạc Tinh trên ba đại lục, hắn đã biết rõ tám chín phần rồi, xem ra hôm nay những người này cũng đã nhận ra thân phận của Mạc Tinh, cho nên vội vã ra tay trong lúc này.
Mỉm cười sờ lên đôi môi đỏ tươi, Minh Dạ im ắng làm một thủ thế, hộ vệ sau lưng lập tức lặng yên không một tiếng động lui ra.
Thân phận Mạc Tinh là một củ khoai lang nóng đến phỏng tay, Minh Dạ hắn không sợ ba đại lục, nhưng bây giờ Đông Hải cũng không thể để tin tức Mạc Tinh đang ở Đông Hải bị lộ ra ngoài, hắn không vui khi nhìn thấy kết quả phức tạp của ván cờ này, đã không thể tiết lộ, giết ba người kia vẫn còn chưa đủ.
Chậm rãi cầm chén bạch ngọc bên cạnh, nụ cười của Minh Dạ càng mị hoặc.
Ba thế lực hải tặc này, một tên cũng không thể lưu lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.