Đọc truyện Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi – Chương 35
“Ấy, ta chỉ đùa chút
thôi mà, gần đây ta nghe nói trong kinh mới mở một nơi gọi là Mỹ Nhân
lâu, Mỹ nhân nhiều như mây, chỉ bán nghệ không bán thân. Có hứng thú đi một chút không? ” Vân Vương ( Lãnh Phi Vân) khêu mi hỏi.
“
đúng vậy nha, đệ cũng có nghe nói, nơi đó giống như Thiên đường nhân
gian ah…còn nữa trong đó còn có một loại rượu mới, là Mỹ tửu ah..đệ
muốn đi thử cho biết ah” Hiên Vương (Lãnh Hiên) phấn khởi nói.
” vậy Cô ( tự xưng của Thái tử) cũng muốn nếm thử xem loại mỹ tửu đó .
nhưng mà đến tối Cô mới đi được ” Thái tử cũng đồng ý lên tiếng.
” bản Vương lại không vấn đề gì? Ở đó có một Hoa khôi tên là Băng Cơ mỗi tuần múa 1 vũ khúc có thể so sánh với đệ muội ah…”
Thần sắc Lãnh Thế Tuyệt tối lại.. Ánh mắt rét lạnh nhìn Vân Vương.. Hơi
rùng mình nhưng vẫn khiêu khích nhìn Lãnh Thế Tuyệt . sau đó lại tươi
cười
” Ta chỉ đùa với đệ thôi. Để chúc mừng đệ lần này an toàn
trở về. Ta sẽ đãi khách. đệ không phải vì sợ……” khiêu khích trắng
trợn…
Tuy không nói hết nhưng ai cũng hiểu được là đang ám chỉ Lãnh Thế Tuyệt sợ Nhược Ly. Lãnh Thế Tuyệt lạnh mặt nhìn hắn… Không
đợi Lãnh Thế Tuyệt trả lời.
Hiên Vương đã la lên ” tam ca tuy là tam tẩu rất đẹp, nhưng huynh không đến nổi là sợ tẩu tử đến vậy chứ??
Hiên Vương hét lên.
” câm miệng, ta vẫn chưa nói là không đi ”
” vậy tối nay hẹn ở Đông thành đi ”
” một lời đã định ” Lãnh Thế Tuyệt đã hơi hối hận , nếu Nhược Ly mà biết chắc chắn sẽ giận. tối cứ để Lãnh Nhất ở lại với nàng hắn đi có lệ sau
đó sẽ về sớm.
Nhưng rất không mai cho Lãnh Thế Tuyệt, bọn họ nói chuyện Nhược Ly đều nghe thấy.
Lúc nãy đi dạo phố và mua vài thứ xong, hai người họ đã đến Bát Tiên lâu
dùng cơm. Trùng hợp là lại ở phòng cách vách với Lãnh Thế Tuyệt.
Giỏi lắm dám lén nàng muốn đến kỷ viện sao?.
Liên Nhi thấy thần sắc Nhược Ly hơi lạ nhưng cũng không dám hỏi. Cũng không
còn hứng thú Nhược Ly dùng xong cơm thì lập tức về phủ.
Còn phần Thi Thi thật ra nàng cũng muốn xác định một việc, nên cũng không giữ nàng lại nữa.
Lúc trở về phủ Lãnh Thế Tuyệt đang ở thư phòng. “Nhược Ly, về rồi sao có
mệt không? ta nghe Quản gia nói nàng mời Trần tiểu thư đến sau đó cùng
ra ngoài. ”
” ta chỉ đi dạo thôi, còn chàng về khi nào? ” nàng tươi cười hỏi.
” Ta về cũng một lúc rồi, đã ăn gì chưa ta cho người dọn cho nàng?”
” lúc nãy đã ăn rồi, Thế Tuyệt tối nay chàng rảnh không?”
” có chuyện gì sao?”
” Không có gì ta chỉ là muốn hỏi chút thôi, mấy ngày nay ta thấy chàng rất bận nên muốn làm vàigr món ăn cho chàng thôi ”
Lãnh Thế Tuyệt hơi chột dạ một chút “tối nay ta có hẹn ra ngoài rồi, nàng
đừng buồn mai ta mang nàng đến Nguyệt hồ dạo có chịu không?? ”
“Chàng có hẹn? không phải là Mỹ nhân chứ? ” Nhược Ly cười trêu hỏi.
“ách ta sao lại hẹn với nữ nhân chứ, suy nghỉ bậy bạ” Lãnh Thế Tuyệt chột dạ nhưng vẫn chối
” vậy được, ta về phòng trước ” Lãnh Thế Tuyệt ơi Lãnh Thế Tuyệt chàng lại dám gạt ta? ta đã cho chàng cơ hội cũng vẫn gạt ta.
Đến tối, Lúc Lãnh Thế Tuyệt đi có ghé qua phòng nàng nhưng Liên Nhi nói nàng mệt nên đã ngủ, hắn cũng không làm phiền nàng.
Chỉ kêu Lãnh Nhất ở lại nhà với nàng. nửa canh giờ sau
“Lãnh Nhất, đi thôi ” nghe thấy phía sau có tiếng nói của Nhược Ly, mới quay
người lại thì thật ngạc nhiên ah…là một thiếu niên phong lưu tiêu sái. Ngọc thụ lâm phong, ôn nhã như ngọc ah,lại có một chút khí Thế hiên
ngang. đâu còn là một mỹ nhân chứ rõ ràng là một thiếu niên mà …
” Vương, Vương Phi…” Lãnh Nhất lắp bắp nói không ra lời..
“ha Ha ha, nhìn đến ngốc vậy có phải thấy gia anh tuấn hiên ngang nên bị
hớp hồn rồi không?” vừa nói vừa lấy quạt nâng cầm hắn lên…
Ách.. Vương Phi đây là đang trêu ghẹo hắn ah…
” Vương Phi người đây là muốn ra ngoài sao?”
” đúng vậy, gọi là Dạ Công Tử. ”
“ờ à Nga ” Lãnh Nhất có chút ngốc trệ trả lời.
Đến trước cửa
” Vương Phi..ah Dạ Công Tử người thật muốn vào sao??”
” đương nhiên, nếu không sao phải đến đây ” nói xong cũng không quản Lãnh Nhất mà bước thẳng vào trong….
Có ai nói cho hắn biết vì sao Vương Phi lại muốn vào kỷ viện chứ, Gia mà
biết hắn cho Vương Phi đi chắc chắn sẽ giết hắn ah. Lãnh Nhất khóc không ra nước mắt vừa đi vào trong.
Bên trong quả thật là Thiên
đường nhân gian ah…Trang trí tinh xảo.. Người đẹp như mây Mỗi người
một vẻ nhưng không tục tằn thấp kém mà rất có khí chất ôn nhu ,dịu dàng, thuỳ mị và quyến rũ làm hắn không khỏi ngẩn ngơ.
” ai ôi, công tử gia ngài mới đến lần đầu sao? “tú bà vừa thấy Nhược Ly đã bước đến
” vị này chắc hẳn là ma ma ở đây rồi, gia nghe nói nơi đây cô nương xinh
đẹp tuyệt trần nhưng không biết là ma ma cũng là một mỹ nhân ah” vừa nói vừa dùng tay khều nhẹ vào lòng bàn tay của vị ma ma kia.
Khuôn
mặt của nàng ta đỏ lên ” người thật dẻo miệng mà. Ăn nói ngọt xớt muốn
cướp tim của nhân gia sao?” giọng nói ngọt ngào ổng ẹo lên tiếng,tay
thì học theo Nhược Ly cào cào lòng bàn tay Nhược Ly ánh mắt thì đưa
tình.
“khụ khụ… Ngươi không phải muốn công tử đứng vậy chứ? ” Lãnh Nhất cắt ngang.
Giết chết hắn đi, Vương Phi cứ như là một tên ăn chơi, còn cầm tay liếc mắt
đưa tình nữa ah..gia ah người ở đâu, mau tới mang Vương Phi về đi
ah…hắn vừa nói vừa ngẩn mặt nhìn trời
Ách!! Gia? Không phải
chứ? Sao Gia lại ở đây? Lại nhìn Nhược Ly đi phía trước đột nhiên
trong lòng rung lên…..không, không phải là đi bắt ghen chứ?? Vương
Phi của hắn rất cường ah.. Gia ah người tự cầu phúc đi.
Hôm nay hắn được lệnh đi làm việc nên không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Trên lầu Lãnh Thế Tuyệt bỗng hắt xì một cái, đưa mắt nhìn về phía đài giữa
lâu…bỗng đứng phất dậy. Dưới kia hắn thấy được một dáng người tưởng
mình lầm, lại thấy Lãnh Nhất đi theo phía sau.
Nữ nhân này nàng
đến đây làm gì?? người phía dưới dường như cảm nhận được ánh mắt muốn
ăn tươi nuốt sống mình, chậm rãi ngẩn đầu lên khoé môi nở nụ cười làm
Lãnh Thế Tuyệt ngây người.
Bởi vì nụ cười đó rất lạnh.
” Ah, ta thấy được người quen, ta có thể lên lầu sao?”
” được chứ, nhân gia dẫn người lên nhã gian phía trên ” cười cười đi lên.
” Chiến huynh, đã lâu không gặp, ta có thể ngồi cùng bàn với huynh không? ” khoa tay làm một thế chào,
” ah..được ”
” vậy đa tạ trước, không khách khí rồi ” lại lấy một tấm ngân phiếu nhét nhẹ vào cổ áo của nàng ta.
” thưởng cho ngươi ” ah người thật đáng ghét, trêu chọc nhân gia” Rồi lắc mông đi xuống lầu.