Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi

Chương 17


Đọc truyện Phượng Náo Thiên Hạ: Thần Y Vương Phi – Chương 17

Bước đến bên giường, nhìn người trên giường sắc mặt đã chuyển sang màu đen.

Đưa tay đặt lên mạch của hắn. Là Bạch Cốt Tán. Người trúng độc sẽ không có
cảm giác gì. Sau 3 ngày độc sẽ phát tác, làm người trúng độc không sử
dụng được nội lực, hoạt động càng nhiều độc sẽ theo máu lưu thông nhanh
hơn vài lần.

Đến khi da trên người chuyển thành màu đen, sẽ tê
liệt tứ chi đến mắt không nhìn thấy tai không thể nghe,miệng không nói
được nhưng tinh thần vẫn còn rất tỉnh táo. Dần dần cảm nhận được da
thịt thối rửa sau đó chỉ còn lại bộ xương trắng mới chết.

Là một trong Thập Đại Kỳ Độc trên thế gian. Biết được là độc gì, Nhược Ly lập
tức lấy ra ngân châm, châm xuống trên người Lãnh Thế Tuyệt.

Châm liên tiếp bảy bốn mươi chín châm mới dừng lại.

Sau đó lại lấy một lọ dược hoàn nhỏ đổ ra một viên dược màu đỏ mùi thơm

ngào ngạt làm người ta không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt ah.

Bỏ viên thuốc vào miệng hắn tiếp lấy chén nước uy cho hắn nuốt xuống. Sau đó thu hồi ngân châm lại.

Lập tức trên những chỗ kim châm qua điều có một giọt máu màu đen theo ngân châm chảy ra.

Ta đã bức chất độc ra ngoài. Nhưng lúc hắn trúng độc đã hoạt động quá
nhiều còn bị thương nên không thể trong một lần bức hết chất độc ra. Đợi hắn tỉnh dậy lại gọi ta. Nói xong liền rời đi.

Thật ra viên
thuốc nàng cho hắn uống là dùng máu của nàng luyện thành. Trong vòng 5
năm mới luyện được 1 lần 1 lần luyện được 3 viên.

Trong Dược
Thiên Kinh sư phụ truyền lại. Là công Pháp thoát thai hoán cốt tu luyện
máu huyết trong cơ thể ngay cả mồ hôi cũng là giải dược.

Nên
DƯƠNG THIẾT mới bất chấp tất cả cũng muốn lấy được công Pháp này để giải độc chất ăn mòn da thịt hắn. Nàng đã luyện thành công.

Cũng Có
loại độc không dựa vào máu bình thường mà giải được đó là thập đại kỳ
độc. Nếu muốn giải loại độc này phải luyện được dược huyết. Sau khi dùng phải dùng châm Pháp bức độc ra ngoài. Nếu không dù thần tiên cũng vô
phương cứu chữa.

Nàng cũng là lần đầu tiên gặp được loại độc này.

Trong lúc suy nghĩ này đã đến phòng ở của đại sư huynh trước kia. Tìm vài bộ quần áo trong gương đem cho họ mặc tạm vậy.

Nàng mới bước khỏi phòng thì gặp một trong hai người con tỉnh lúc nảy.


Hắn tỉnh rồi sao?

Ân. Gật đầu.

Vậy đi thôi. Nàng cất bước đi trước.

Vào phòng thì thấy tên bệnh nhân đang nhìn nàng chăm chú ah.

Ta mang y phục lúc trước của sư huynh cho các ngươi mặc tạm. Để ý phục trên bàn, bước lại giường Đưa tay bắt mạch lần nữa.

Độc đã được dẫn ra một phần rồi hiện tại không được vận dụng nội lực cho
đến lúc bức độc ra hoàn toàn. Các vết thương khác chỉ là ngoài da. Bôi
thuốc vài ngày sẽ lành lại.

Sau đó đi lại tủ nhỏ trong phòng lấy ra 3 bình thuốc nhỏ. Nghĩ nghĩ , lại lấy thêm 2 bình màu xanh.

3 bình dược màu trắng thoa ngoài da. Bọn họ có 3 người nên mỗi người một bình. LÃNH NHẤT gật đầu.

2 bình này của 2 ngươi. Mỗi ngày uống 2 viên. 5 ngày sau nội thương trên người sẽ bình phục.

Đa tạ! Hai người đồng thanh đáp.

LÃNH THẾ TUYỆT vẫn quan sát nàng. Da trắng mịn như tuyết, gương mặt trái

xoan, hàng mày thon dài. Đôi mắt sáng long lanh. Mũi cao thẳn và đôi môi đào gợi cảm trông vô cùng quyến rũ.

Kết hợp lại hoàng Mỹ vô khuyết ah.

Dơ tay nhấc chân cũng thanh nhã, lạnh nhạt dị thường, khí thế tự nhiên nhưng làm người ta không dám lại gần.

Giống như nàng tiên lạc bước nhân gian.

Hắn đã gặp vô số người tự cho là Mỹ nhân. Nhưng nếu so với nàng ngay cả móng tay cũng không bẳng.

Tim hắn đập thình thịnh,tâm hắn động.

Đúng! hắn muốn nàng. Khoé môi khẽ nhếch lên, hắn thật vui vẻ.

Nàng! hắn định rồi.

( hố hố hố.Vừa gặp đã yêu. Anh này thật là bá đạo nha )


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.