Đọc truyện Phương Nam Có Cây Cao – Chương 3: Người đàn ông trong gara
Sau hôm chia tay đêm giáng sinh, Nam Kiều cũng không quay về nhà của Chu Nhiên. Cô bạn tốt Âu Dương Khởi cười nhạo cô là “cắt đứt đoạn tuyệt” mới là cảnh giới cao nhất, mấy cái vật tùy thân đó cũng chỉ đành xem như không quan trọng. Đừng nói là túi xách đắt tiền, bộ mỹ phẩm trang điểm cao cấp, toàn những thứ có giá thành không hề rẻ. Nam Kiều cũng biết một số món đồ cô trân quý đã để ở đó, giờ cũng không thể nào cầm về được nữa.
Nam Kiều không có bạn bè để giãi bày, chỉ có mỗi một mình Âu Dương Khởi. Cả hai đều là người tỉnh H miền Nam, về sau bố Nam Kiều bị điều động công tác đến phương Bắc, sau đó cô xuất ngoại du học. Âu Dương Khởi thi đậu đại học Bắc Kinh ngành sinh học. Tốt nghiệp thạc sĩ xong, liền mở một bệnh viện thú y ở Triều Dương.
Chiều hôm nay, Nam Kiều đến bệnh viện thú y của Âu Dương Khởi, Âu Dương Khởi vừa mới làm xong một ca phẫu thuật, đang rửa tay thay quần áo. Nam Kiều nhìn thấy hai nam người trước người sau ôm chó bước ra, đều đeo kính râm, đằng sau là một người đàn ông trẻ tuổi đang giúp người phía trước quàng lại khăn cổ, rất nhanh đã che khuất đi phân nửa khuôn mặt. Người đằng trước chẳng ngó ngàng gì trực tiếp rời khỏi cửa, người kia nhìn thấy Nam Kiều lịch sự hướng cô gật đầu, lộ ra một nụ cười ấm áp.
Âu Dương Khởi lau tay đi ra “Ít khách thật”. Bím tóc đuôi sam, lông mày sắc bén, là một cô gái cực có nhuệ khí.
Nam Kiều dường như đang suy nghĩ gì đó: “Người vừa rồi trông quen quen”.
Âu Dương Khởi rũ mắt, tỏ vẻ nhăn nhó: “Nam Kiều, bệnh của cậu đã đến hồi nguy kịch rồi. Đó là nam minh tinh nổi tiếng ở tuyến đầu, ảnh đế Lư Châu mới đấy, khắp sân bay, trung tâm thương mại, rạp chiếu phim, tàu điện ngầm, trạm xe buýt, báo chí tạp chí, đến đèn led ngoài trời, khắp nơi đều là anh ấy cả. Tớ vừa mới nói, anh ta tên gì ấy nhỉ?”
Nam Kiều: “…”
Nam Kiều thật sự không nhớ rõ.
Người ta đều nói, trí nhớ của cá vàng chỉ có bảy giây.
Đại não Nam Kiều hình như cũng được cấu tạo kỳ lạ như vậy. Khi cô không cách nào liên tưởng được tên của một việc hay một vật nào với một chuyện hợp lý nào đó, cô sẽ không thể nào nhớ rõ được tên của chuyện này là gì.
Thật đáng buồn thay khi cô đối với con người cũng có trở ngại này.
Giống như Âu Dương Khởi cùng cô lớn lên từ nhỏ, cái tên này tự nhiên sẽ in sâu vào trong đầu mãi không quên, nhưng đối với một người xa lạ, nhớ tên người đó quả thật là điểm yếu của cô.
Cho nên thành tích các môn xã hội của cô vô cùng thê thảm, nhất là môn lịch sử, cô thật sự không thể nào nhớ được nhiều tên người nổi tiếng, cũng như địa danh hay sự kiện lịch sử.
Đối với bạn cùng lớp cũng vậy, nếu có biệt hiệu thì cô còn có thể nhớ được, còn nếu không, cô cũng chỉ có thể nhớ được mang máng mặt mũi, gặp lại vẫn miễn cưỡng có thể nhận ra. Bạn bè của cô rất ít, cũng bởi vì trình độ “cao siêu” như vậy của cô, đối với nhiều người, ấn tượng ban đầu của cô với họ chính là lạnh lùng, thờ ơ, khó thể nào giao lưu.
Hồi Chu Nhiên theo đuổi cô, có tặng cô một chiếc điện thoại di động, trên màn hình hiện lên thật to tên của anh ta. Chẳng qua là chiếc điện thoại đó đã bị vứt đi, về sau cũng không mua lại nữa.
Âu Dương Khởi rót cho cô một ly nước: “Này, uống hớp nước đi, bình tĩnh nào”.
Nam Kiều: “…”
Âu Dương Khởi: “Hai người đó có phải đều rất đẹp trai không? Có phải trong nháy mắt đã ném tên Chu mặt trắng kia vào xó xỉnh nào đó quên mất rồi không?”
Nam Kiều: “…”
Âu Dương Khởi thần bí cười nói: “Tớ làm ăn đều dựa vào mấy con thú cưng của mấy ngôi sao này thôi đó, cậu mà thường xuyên đến đây rửa mắt thì đã không đến nổi chỉ nhớ mỗi một người”.
Nam Kiều: “…”
Cô thầm nghĩ phải chặn mấy câu chuyện lung tung này của Âu Dương Khởi lại, liền lấy ra một tấm danh thiếp màu đen đưa cho Âu Dương Khởi.
“Đây là nơi nào?”
Âu Dương Khởi cầm tấm thẻ, mặt trên là biểu tượng tam giác Penrose kinh điển, dùng thể chữ hoa mỹ viết cái tên “Lucid Dream[1]”, bên dưới là địa chỉ.
“Thanh Tỉnh Mộng Cảnh ở Tam Lý Truân[2], loại hình quán bar này hai năm qua vô cùng nổi tiếng, rất hot về đêm đó”. Giọng của Âu Dương Khởi xen tối xen sáng, nhìn Nam Kiều bằng ánh mắt phức tạp, mang đầy ý tứ: “Sao thế? Cậu muốn đến đó sao? Đây không phải là phong cách của Nam Kiều cậu nha”.
“Phạm pháp à?”
Âu Dương Khởi lắc đầu: “Cũng không đến mức đó. Mấy năm nay đã quản nghiêm ngặt lại rồi, Thiên Thượng Nhân Gian cũng bị phá nát, vậy mà nhà này còn có thể làm ăn phát đạt, đương nhiên đều vì buôn bán nghiêm chỉnh. Có điều…”, cô kéo dài giọng, thấy Nam Kiều nhíu mày, mới mím môi cười nói: “Vẫn chơi được tốt”.
Nam Kiều gật đầu.
Âu Dương Khởi cầm tấm danh thiếp lắc qua lắc lại, ở đằng sau có nét bút huỳnh quang: “23:30, A12. Tổng giám đốc đầu tư Hầu Dược của công ty tư nhân Vân Phong, quản lý đầu tư cấp cao Cơ Minh của Quang Tốc”. Cô ngay lập tức nhận ra được đó là bút tích của CEO Ôn Địch của Lập Tức Phi Hành.
Nam Kiều rất ít khi ra ngoài giao thiệp, một mực chuyên tâm vào nghiên cứu, các vấn đề liên quan đến đối ngoại và quản lý ở công ty đều giao hết cho ban quản trị và những người có chuyên môn. Cho nên các nhà đầu tư, thậm chí là nhân viên mới vào công ty, cũng không biết người thật sự lãnh đạo Lập tức Phi Hành chính là Nam Kiều.
“Xem ra Ôn Địch hai tháng qua tìm nguồn đầu tư cũng không được thành công. Bây giờ Nam Kiều cậu phải tự mình xuất mã thôi”.
Nam Kiều mệt mỏi ngồi dựa vào ghế sô pha, duỗi thẳng chân tay, vóc dáng cô thon dài: “Tiền lương đã kéo dài tận hai tháng rồi, sợ không qua nổi tháng thứ ba”.
Âu Dương Khởi không chút nể tình nói: “Nam Kiều, tớ có cảm giác là cái tên Chu Nhiên âm thầm giở trò. Tớ nghe Ôn Địch nói, mấy nhà đầu tư này đều cự tuyệt không gặp, hoặc là nhìn vào tài liệu của các cậu, liền nói rằng thương nghiệp tương lai không rõ, tạm thời còn cần phải xem xét. Tớ không tin nhiều nhà đầu tư như vậyngay cả một người biết nhìn hàng cũng không có. Với lại, họ sao có thể ngay lập tức biết được người đứng đầu là cậu, không phải là muốn cùng cậu đàm phán đấy chứ?”
Nam Kiều lắc đầu, trong đầu cô không có nhiều âm mưu quỷ kế như vậy, lòng người mới hiểm ác đáng sợ làm sao. Nhưng cô hiểu rất rõ, giả như Chu Nhiên không muốn đòi một nghìn hai trăm vạn mà kiên quyết muốn lấy Lập Tức Phi Hành, cô thế nào cũng không thể làm lung lay được quyết tâm của anh ta. Nhưng dẫu cho chỉ có một đường hy vọng, cô cũng nhất định phải thử một lần.
Âu Dương Khởi tỉ mẩn quan sát khuôn mặt của Nam Kiều: “Bố cậu tát cậu một cái, đã đỡ hơn chưa?”
Hôm Nguyên đán đó, Nam Kiều được Thường Kiếm Hùng khuyên nhủ về nhà một chuyến. Kết quả ngay cả cơm cũng chưa ăn đã bị Nam Hoành Trụ giáng một bạt tai đuổi ra ngoài. Nguyên nhân dĩ nhiên là do Nam Kiều hủy hôn, nhưng nguyên nhân sâu sắc khiến hai bố con bất hòa, là vẫn bởi Lập Tức Phi Hành.
Thân phận Nam Hoành Trụ đặc thù, người lớn tuổi rồi thì tính tình cũng hơi bảo thủ, kiên quyết phản đối Nam Kiều đi theo con đường thương nghiệp hóa thiết bị máy bay đó. Lúc đó đã nhả ra một lời tàn nhẫn: Nếu như hai người anh của Nam Kiều là Nam Cần, Nam Tư, và Thường Kiếm Hùng dám cho Nam Kiều một xu tiền, sau này đừng nói nhìn mặt Nam Hoành Trụ này nữa.
Nam Kiều cũng là một cô gái quật cường cứng rắn, một tiếng cũng không hề cầu xin, quay người rời đi.
Nam Kiều nói: “Sớm đã đỡ rồi”.
Âu Dương Khởi khanh khách cười: “Cái tên Thường Kiếm Hùng kia mỗi cuối tuần nào cũng đến kiểm tra hả? Tớ thấy anh ta có ý với cậu đó”.
Nam Kiều nói “Cậu có thể nào đứng đắn chút được không hả?”
Âu Dương Khởi thấy bộ dáng nghiêm túc của cô liền muốn cười, kéo tay cô nói: “Đến đây, tớ phổ cập một chút cho cậu về rượu và cách chơi xúc xắc ở quán bar, tránh cho cậu đến lúc đó ngay cả tay chân cũng chả biết để chỗ nào”.
Nam Kiều rời đi lúc mười một giờ. Cô cất tấm danh thiếp, gọi một chiếc taxi. Tam Lý Truân bên kia vừa mới diễn ra một trận bóng quốc gia, trên mặt những người mê đá bóng đều in hình quốc kỳ, đeo một dải dây trên. Cảnh tượng này nhìn thôi cũng khiến con người ta sục sôi.
Tài xế là một người mới vào nghề, vất vả lắm mới cố chen qua được, nhưng trước sau vẫn không tìm ra được Lucid Dream, bên ngoài ngay cả một tấm bảng hiệu cũng không có. Nam Kiều ở trong xe bị xoay đến choáng váng, gọi tài xế dừng lại trước một tòa nhà.
Dựa vào trực giác.
Nam Kiều nương thep theo ánh đèn từ cửa mà bước vào, mới phát hiện ra đây là gara, tựa như một mê cung lớn. Dưới ánh đèn lờ mờ có thể nhìn ra được các loại xe như Maserati, Maybach. Nam Kiều tuy không có chút nghiên cứu nào về rượu, nhưng đối với các loại sản phẩm máy móc thì lại có một khả năng nhận biết trời sinh.
Nam Kiều nhớ đến lời Âu Dương Khởi nói, một bình rượu ở Lucid Dream cũng có giá trên trời, nên hãy trực tiếp đi thẳng vào cửa luôn. Như vậy thì ở đây chắc cũng không có vấn đề gì. Gara được điều khiển bởi máy móc, không một bóng người. Cô nghe sâu bên trong có động tĩnh, nghĩ thầm đến hỏi người ta xem nên đi như thế nào, cho nên bước vào trong.
Càng đi ánh đèn càng mờ, cũng không biết là đi hướng nào nữa. Nhưng thanh âm kia ngày một rõ, rõ ràng là tiếng đánh đấm nện lên thân thể, vừa đau vừa nặng. Một một cú đấm, lại truyền đến một tiếng rên đau đớn.
Nam Kiều dĩ nhiên không muốn rước họa vào thân, nhưng khi muốn lùi ra sau mới phát hiện cả người mình đều đã bị lộ.
Cách đó một trăm mét, những viên gạch trên tường thô ráp trát đầy xi măng, ánh đèn led tube ở góc tường hai đầu đen thui, soi sáng mặt tường xám xịt âm u lạnh lẽo.
Hai ba người đàn ông mặc đồ đen đeo kính râm đang đá một người đàn ông nằm trên mặt đất, người đàn ông kia hai tay bị trói quặp ra sau lưng, chân trần, trong miệng bị nhét thứ gì đó như bít tất, không ngừng giãy giụa né tránh. Bên cạnh là một người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, nhìn bộ dáng thì có lẽ cùng một phe với người đàn ông bị đánh, cũng không dám cầu xin, vùi đầu khóc nức nở.
Gara tản ra thứ mùi đặc trưng của máy móc và xăng dầu, lạnh như băng. Nam Kiều dửng dưng đứng giữa hai chiếc xe ô tô, nhìn về hướng người đàn ông mặc sơ mi trắng âu phục đen ở phía đối diện.
Người đàn ông dựa vào đầu xe BMW, nước sơn trắng sáng, càng làm tôn thêm bộ quần áo màu đen, sạch sẽ chỉnh tề.
Anh ta cúi đầu hút một điếu thuốc, nhưng không dùng bật lửa, mà dùng một que diêm. Que diêm “xoạt” một cái bốc lửa, chiếu tia sáng ấm áp đến đôi, hoàn toàn đối lập với sự lạnh lẽo âm u trong gara.
Nương theo ánh lửa ngắn ngủi, Nam Kiều nhìn thấy được hàng chân mày đen sắc sảo của người đàn ông, ánh mắt có phần lạnh lẽo. Trực giác của cô cho biết đó không phải là mắt, mà là một chất vô cơ nào đó không nhiệt độ.
Người đàn ông ném que diêm đi, đôi chân mày lạnh lùng nhíu lại, chầm chậm phun ra một làn khói trắng, hỏi: “Còn bán à?”
Người người lôi chiếc bít tất ra khỏi miệng người đàn ông kia, một dao cắt đứt sợi dây cột trên cổ tay. Người đàn ông nọ mặt mũi sưng vù, thở hổn hển, bất chấp mọi thứ, thanh âm run rẩy cất tiếng cầu xin: “Anh Thời! Anh Thời! Tha cho em đi!”
Người đàn ông cầm hai bình thủy tinh đặt trên đầu xe BMW lên hung hãn đập xuống đất, một tiếng “ầm” sắc nhọn vỡ vụn vọng khắp gara, những viên thuốc màu trắng lăn lôc lốc.
“Con mẹ nó tao hỏi mày! Còn bán hay không!”
Người đàn ông trên mặt đất hoảng loạn, đến giờ mới phản ứng được mấu chốt của câu trả lời, liên tục khoát khoát tay nói: “Không không không không không bán! Không bao giờ dám bán ở địa bàn của anh Thời nữa!”
Người phụ nữ nhìn thấy những viên thuốc kia rơi vãi khắp nơi, vội bò khắp nơi quờ quạng hốt, cũng không thèm quan tâm mái tóc dài đang quét khắp mặt đất. Người đàn ông kia cũng nhặt lên theo, liền bị người kia kéo tóc lôi dậy.
“Lưu Thanh Sơn, con mẹ nó tao nói cho mày biết, lăn lộn ở đâu thì nói quy tắc nơi đó, ở địa bàn của ông đây thì nói quy tắc của ông đây! Lần sau mà còn để cho ông đây tóm được, tao sẽ chặt đứt đường sống của mày!”
Lưu Thanh Sơn liên tục vâng dạ gào thét cầu xin tha thứ, anh ta ném người đàn ông đó qua một bên, cầm lấy khăn ướt người bên cạnh đưa tới, tỉ mẩn lau tay. Anh ngậm điếu thuốc, chỉnh lại cổ tay áo âu phục, cùng ba người đàn ông đeo kính râm hiên ngang rời đi.
Từ đầu đến cuối, cái người được gọi là anh Thời này không hề nhìn về phía Nam Kiều một cái nào.
Nam Kiều khẽ thở phào một hơi. Âu Dương Khởi từng nói với cô về môn hành vi động vật rằng, nhìn thấy thú dữ thì không nên bỏ chạy, nhất là với động vật họ mèo, chúng nó nhạy cảm nhất với chuyển động của vật thế, cậu càng chạy, nó càng bổ nhào tới cậu.
Nam Kiều đứng ở phía xa xa, giơ tấm danh thiếp, hỏi Lưu Thanh Sơn: “Đi Lucid Dream như thế nào?”
Lưu Thanh Sơn vẫn chưa bước ra khỏi cơn mộng bị đánh kia, ngơ ngác hỏi: “Cái gì Lu… cơ?”
Nam Kiều há miệng, đổi sang cách nói khác: “Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”.
Người phụ nữ vén mái tóc dài nhếch nhác, chỉ về phía hình tam giác penrose trên bức tường phía xa xa: “Đi theo ký hiệu kia, có một thang máy dẫn đến tầng mười sáu”.
Nam Kiều gật đầu, nói cảm ơn.
Người phụ nữ kia nhìn thấy cô mặc một cái áo sơ mi Zara trắng, quần jean, vô cùng tùy tiện, không nhịn được hỏi: “Cô mặc như vậy đi sao? Cô đến đó làm gì?”
Nam Kiều thành thật đáp: “Tìm người, bàn chuyện làm ăn”.
Người phụ nữ “ừ” một tiếng, nói: “Bên này chỉ có một thang máy có thể đi, đừng đi nhầm”.
Nam Kiều thầm nghĩ thảo nào không tìm được đường vào, lại nghe người phụ nữ kia tiếp tục lải nhải hỏi: “Người cô đến tìm bàn chuyện làm ăn có phải là Thời Việt không?”
Nam Kiều tò mò hỏi: “Thời Việt là ai?”
Người phụ nữ bỗng chốc tức giận: “Thời Việt là cái tên khốn lòng dạ hiểm độc…”.
Lưu Thanh Sơn mạnh mẽ che miệng cô ta lại: “Con mẹ nó cô vẫn còn chê ăn chưa đủ đòn à? Kiếp trước là phường câm điếc có đúng không?!”
Nam Kiều thẳng bước tới tam giác penrose. Chưa quá mười giây sau, cái tên “Thời Việt” này cũng biến mất khỏi đầu cô.
[1] Lucid Dream có nghĩa là mơ tỉnh, một người đang mơ có thể biết mình đang mơ và có thể điều khiển được giấc mơ trong thế giới ảo. Tiếng Trung có nghĩa là “Thanh Tỉnh Mộng Cảnh”.
[2] Tam Lý Truân thuộc khu Triêu Dương ở Bắc Kinh, nổi tiếng với các quán bar.