Bạn đang đọc Phượng Mị: Chương Q.3 – Chương 11: Kết Thúc Cũng Là Bắt Đầu
Mị , của ngươi tình, kiếp sau vẫn để lại cho ta, được..!!!!
Ngốc!… của ta tình vẫn luôn chỉ cho ngươi, mình ngươi, ngươi là ta duy nhất, cho nên dù ngươi không muốn nhận cũng không ko thể thoát nha.
Ân……..thật tốt, nếu vậy….thật tốt
Mị…..
Sao?….
Ta luyến tiếc ngươi………
Ta biết………
Ta mệt mỏi, muốn ngủ một chút
Ân, ngủ đi, ta vẫn luôn cạnh ngươi
Vĩnh bên cạnh ngươi…….mãi mãi…………
Đào Phượng hiên vẫn đẹp như thế, này hoa này lá….này dòng suối nhỏ, này hòn non bộ, như thơ như họa, là một bức tranh cuộn tròn xinh đẹp. Đào phượng hiên là vì hắn mà tạo thành, một đời yêu luyến. Ái hắn hơn 20 niên, hơn 20 niên lễu …..này yêu cứ tưởng theo năm tháng sẽ phai mờ bớt, nhưng lại càng sâu, càng luyến càng si…..một đời…một thế
Một vài đóa hoa khe khẽ nở trong khí đông giá rét….âm thanh trong vắt, thiên nhiên chớm đông luôn xinh đẹp, một loại sức quyến rũ trong trẻo, thanh lãnh….vài hạt tuyết nhẹ nhàng lả tả phủ xuống bờ vai hắn, tuyết càng dày phủ trên hỏa hồng xinh đẹp….người đó đứng đây có lẽ lâu lắm…dáng người thon gầy, hỏa y xinh đẹp bay trong gió, một đầu ngân phát nhẹ nhàng mà vũ theo âm thanh của tự nhiên…..người đó đứng đó, thật mỹ….mỹ đến thê lương…..
“ Phượng…..của ta Phượng, hôm nay là ngày Phong nhi đăng cơ, ngươi xem thật náo nhiệt rồi…” .môi anh đào khẽ hở, âm thanh từ tính nhẹ nhàng như nỉ như non, phượng mâu lay động khẽ mở…xinh đẹp câu hồn nhân tâm. Này ánh mắt tà nghễ bá đạo thiên hại mấy ai bì kịp, khiến cho bao kẻ si mê, bao người sợ hãi, này đôi phượng mâu trải qua tang thương rèn luyện càng thêm âm trầm, nội liễm…..song này nhãn mâu luôn chỉ vì một người mà ôn nhu, mà bi thương, mà xót xa, rơi lệ……
“ Phượng !…mọi việc ta đã làm xong hết rồi, ta đến với ngươi được…” Mị ôn nhu cười, nhãn mâu xa xăm nhìn về phía chân trời……..
Mật đạo khởi động…….Đào phượng hiên dường như thay đổi cả một kết cấu, diễm lệ phi vũ mang theo hàn lạnh xâm nhập đến cốt tủy. Nơi đây là Phượng lăng, nơi mà nàng thiết lập vì hắn….này ngàn năm hàn băng, khuynh thế dung nhan của hắn vẫn luôn như thế làm cho thiên địa lu mờ.
Hắn nằm đó, thiên hạ của nàng, của nàng chấp niệm…..an tường xinh đẹp ngủ dung. Khẽ vuốt hàng mi, này xinh đẹp đôi mắt, này xinh đẹp bờ môi……đôi ngọc thủ khẽ luồn vào từng sợi tóc….này động tác ôn nhu ấm áp, cẩn thận như đang chạm vào hi thế trân bảo thế gian…triền miên… si luyến…………
“ Phượng……” Mị ôn nhu cười, nhìn hắn…..chạm hắn….khẽ hôn hắn thần…như chuồn chuồn lướt nhẹ nhưng cũng đầy ái tình.
Nếu thời gian khi đó ngừng lại
Ngày đó ta và ngươi tương ngộ
Khi đó ngươi 8 tuổi, ta 6 tuổi
Này khi đó gặp ngươi……..
Có lẽ đã định sẵn chúng ta một đời dây dưa
Này phân ái tình…………
Có vui có buồn, có si có luyến,có bi có thương
Song ta chưa từng có một ngày hối hận
Gặp ngươi, quen ngươi, ái ngươi….
Dù lắm bi ai , cũng lắm xót xa..!!.
Trầm Phượng…Phượng ….của ngươi tên, của ngươi ánh mắt, của ngươi nụ cười, mỗi cái nhíu mi rồi lại đáng yêu cử chỉ………khắc vào ta dung huyết, cốt nhục đến tận xương tủy ,ta yêu ngươi ..yêu đến ta cũng ko rõ nó nhiều như thế nào, chỉ biết dù trăm vạn năm sau,……..thương hải tan điền qua đi, này giang sơn như họa cũng chôn theo vết bụi mờ lịch sử. Tất cả trở thành hư vô……giữa ngàn người qua lại ta cũng sẽ nhận ra ngươi….nhìn ngươi..rồi lại yêu ngươi…….
Huyết…!!!… …
Xinh đẹp đích huyết
Một giọt, hai giọt…… nhẹ nhàng theo khóe môi hắn tràn ra, sắc đỏ xinh đẹp,….uốn lượn theo vũ đạo đường cong của chủ nhân của nó
Mười ngón tay đan xen lẫn nhau, ghì chặt…, níu lấy…..
Này một đầu ngân phát quấn lấy ba ngàn tóc đen
Hai bóng dáng nằm đó
Hồng y tựa hỏa
Bạch y thanh lãnh ôn nhu
Khuynh thế dung nhan
Khóe miệng xinh đẹp tiếu dung
An tường cùng nhau
Trăm năm….ngàn năm….vạn năm….
Vĩnh viễn…..chẳng phân li
Phi ly…..phi..ly….
Phượng lăng đóng lại, vĩnh cách thế giới bên ngoài vạn niên
Phong mang theo cái khe khẽ lạnh của khí trời lập đông. Tuyết trắng phủi đầy, một màu trắng xóa thuần khiết..màu trắng tang thương…như ca, như oán….nỉ non thầm thì…..bỗng nhiên những cây đào khô héo giữa khí trời đông lạnh, sống lại như một kì tích.
Đâm chồi, nảy lộc, khai hoa.
Hoa bay đầy trời, lạc anh rực rỡ.
Bao phủ cả một vùng không gian.
Sắc hồng hoa rực rở xinh đẹp nhưng cũng đây thê diễm đau thương
Này đây xinh đẹp bức họa như đang chúc phúc bọn họ
Cũng chúc phúc cho ngững kẻ có tình trong thiên hạ
Năm tháng tại thời khắc này dường như an tĩnh lại
Nguyên niên 959 thất nguyệt. Phượng đế đời thứ 2 đăng cơ vi đế, quân lâm thiên hạ, lấy niên hiệu Phong đế, cả nước mừng vui
Cùng ngày, thiên hạ nổi danh Phượng đế Đường Vũ Mị, dùng diễm độc kết thúc sinh mệnh, thực hiện lời hứa với của nàng Phượng hậu
Chấp tử tay cùng nhau giai lão
Không cùng sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm
Không tử cùng niên, cùng tháng cùng ngày
Chỉ nguyện sinh đồng sàng , tử cùng huyệt
Môt đời tình, một đời ái
Cả đời luyến, cả đời yêu
Một thế si, một thế mê
Ngàn niên theo đuổi, ngàn niên chấp niệm
Vĩnh thế yêu luyến, đời đời dây dưa
Khi Phong đế cùng đệ đệ của mình đến thấy này đây xinh đẹp Đào phượng hiên, thanh lãnh, thê lương….này nước mắt như mưa…lệ không ngừng chảy…..
“ Tỷ….nương cùng cha chẳng phân li nửa đúng không”,
“ Ân…..”
“ Tỷ…..cha là người hạnh phúc nhất thiên hạ”
“ Ân….”
“ Nàng đi rồi sao? Này không ngoan đích Mị, chẳng nói một lời từ biệt” , Âu Dương Sắc Vi cười nói, cười nhưng sao thê lương. Này một đời tri kỉ, một đời tỷ muội……quen biết…..thật đẹp
“ Nàng đang hạnh phúc, đúng không?” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười, nhãn thần xa xăm nhìn về phía Đào phượng hiên
“ Ân…..bên cạnh người mình yêu là hạnh phúc nhất rồi…”.
“ Đi thôi!! Đừng quấy rầy nàng……” Sắc Vi mỉm cười nói
Khi bốn người vừa cất bước đi………..
Này kia xinh đẹp cảnh vật dường như tẫn hết sinh mệnh cuối cùng, khai hoa……xinh đẹp diễm mỹ ….rồi nhanh chóng úa tàn…..sinh mệnh kết thúc, tất cả hóa thành hư vô bụi mờ……
Một đời truyền kì về nàng
Một đời chấp niệm ái luyến
Phượng Mị _ Đường Vũ Mị – Trầm Phượng_ Mị- Phượng……Phượng đế- Phượng hậu trở thành một đoạn loạn thế tình duyên….người đời ca tụng……..
500 năm sau thương hải tang điền qua đi, một thời kì thịnh thế yên hoa Phượng quốc đến hồi suy tàn. Một thời đại khác lên thay thế như một quy luật lịch sử qua đi………..
Có chăng qua một đời loạn thế mới bắt đầu một thời đại phồn hoa
Tô Châu
Thủ phủ nổi tiếng, ngoài kinh đô của này quốc gia. Cảnh vật xinh đẹp…, phố xá đông đúc….trăm ngàn người qua lại…….
Xinh đẹp phượng mâu tà nghễ lạnh lùng mang theo cổ khí thế không thể coi thường, cao quý khí khí chất , hoàn hảo dung nhan…một thân hỏa y như thiên diễm tà mị. Nàng đứng đó khiến cho này thiên địa thất sắc
“ Mị, ngươi làm sao vậy?” , họ Mộ Dung Vi cau mày hỏi. Này đang đi sao lại đứng lại thế kia
Khóe miệng cong lên tiếu dung, này khuynh thành cười làm cho thiên địa lu mờ. Mộ Dung Vi kinh ngạc nhìn nàng trước mắt bạn thân. Này Mị trời sinh lãnh tình lãnh tâm, nếu cười chỉ là cười nhạt, cười hiểm khác với lúc bấy giờ như hoa khai, xinh đẹp thuần khiết, này tà mị phượng mắt, ánh nhìn vì ai như thế ôn nhu. Mộ dung vi kinh ngạc nhìn về phía trước
Chỉ thấy, hạc trong bầy gà…một thân bạch y phiêu diêu trong gió, ba ngàn thanh ti uốn lượn xinh đẹp được vén nhẹ bởi một thanh bạch trâm. Xuất sắc ngũ quan, khuynh thế băng dung, này đặc biệt đôi tử nhãn thật xinh đẹp câu hồn nhiếp phách….thật là tuyệt thế giai công tử nha. Mộ dung vi thầm khen
“ Mị…” …ơ! đâu rồi……
“ Tại hạ Đường Vũ Mị, chẳng biết công tử phương danh……”.
“ Ta…ta Trầm Phượng………”…
Trầm phượng….Phượng……ta đích Phượng…..
Dù giữa trăm ngàn người, ta vẫn sẽ nhận ra ngươi…..ái ngươi..yêu ngươi….một lần nữa ta và ngươi lại bắt đầu….
Một cái nhìn định tình cả vạn năm………
Một khúc khuynh ca
Một đời si luyến
Này tình này ái….
Một lần nữa lại bắt đầu…
– HOÀN –