Phượng Mị

Chương Q.2 - Chương 5: Không Hắn Tại, Ta Sống Ý Nghĩa Gì


Bạn đang đọc Phượng Mị: Chương Q.2 – Chương 5: Không Hắn Tại, Ta Sống Ý Nghĩa Gì


“ Thái y! Mị nàng sao rồi?..”..Phượng lo lắng hỏi
“ Công tử! theo thuộc hạ suy đoán thì thừa tướng trúng độc…”.thái y nhíu mày nói
“ Nàng….vậy ngươi giải được sao…”..Phượng kinh hoảng nhìn về phía thái y, mâu quang ảm đạm, lo lắng
“ Thứ cho thần vô dụng….thần cũng ko biết thừa tướng trúng độc gì”, thái y chắp tay thở dài
“ Ko thể nào…ngươi là đệ nhất ngự y triều đình nha….ko thể nào…ngươi có cách, nhất định có cách đúng hay ko…”..Phượng có chút bối rối, vô thố nhìn về phía thái y
“ Này độc rất kì quái, tại hạ chưa từng thấy qua..cho nên…công tử thứ tội..”
“ Ko!!…ko thể nào…”..Phượng lẩm nhẩm, dù như thế nào bất chấp tất cả ta cũng phải cứu ngươi….Mị…Mị..ngươi nhất định ko có việc gì…..
“ Mị, nàng như thế nào rồi….”.Âu Dương Sắc Vi từ bên ngoài chạy vào lo lắng hỏi
“ Bệ hạ, chủ nhân trúng độc…” Lôi trầm giọng nói

“ Nàng trúng độc…”.Âu Dương Kinh Sợ…vậy thái y nói như thế nào….
“ Thái y ko rõ này độc” , Lôi nói
“ Người…..mau lên bảng bố cáo thiên hạ…tìm thần y….chữa được khả thưởng vạn lượng hoàng kim cùng bố y phong hầu….” Sắc Vi lạnh giọng phân phó! Ko thể nào, Mị…của nàng duy nhất thân nhân ko thể nào như thế mà đi được….
“ Bệ hạ, như vậy ko được! nếu tin chủ nhân bị trúng độc truyền ra ngoài Nhật quốc cùng Minh quốc sẽ thừa cơ hội…” Lôi khẽ cau mày…..
“ Chúng ta sẽ ko thông báo Mị trúng độc….” sắc vi nói nói,…… “nếu như ko may khẳ năng xảy ra như vậy ta thà mất đi này vạn dặm giang sơn cũng ko muốn nàng có việc”….Sắc Vi lẩm bẩm…..mâu quang thật sâu bi thương….nàng nha! Nhiều lần hiểm cảnh Mị cứu nàng, mà hôm nay Mị bị như vậy, nàng chỉ có thể làm được này thôi!!….nàng có chút hối hận, nếu trước đây học y là tốt rồi….( ngươi cho rằng bản chất của ngươi có thể giỏi y sao, ko hại chết người là may rồi !…Âu dương: shit! Đừng coi thường ta nha)
Lôi thật sâu rồi kinh động nhìn Âu Dương Sắc Vi……
Có này tri kỉ….có kia ái nhân….
Chủ thượng,….này sinh ngươi ko uổng nha!! Lôi khẽ cười……
*******************************************
Từ ngày dán hoàng bảng, rất nhiều kẻ đến xem nhưng điều lắc đầu bó tay
Ngày từng ngày qua đi….tướng phủ ko khí càng ảm đạm rồi, thê lương..lo lắng, sầu bi, kinh hoàng…..
“ Mị….ngươi cứ như vậy nằm sao! Thật ko ngoan nha. Ngươi xem cục cưng cười ngươi rồi đâu” …Phượng ôn nhu thay hắn lau chùi thân thể, vừa cười nhẹ nói
“Ngươi xem, ngày thường ngươi điều luyến tiếc ta làm, bây giờ ta làm nhiều việc như vậy ngươi ko đau lòng sao”
“ Mị..nha…ngươi ko thèm để ý ta, ngươi ko mở mắt nhìn ta sao….Mị…Mị nha, ngươi ko mở mắt ta sẽ ko để ý ngươi ko nhìn ngươi nửa rồi…ngươi muốn như vậy sao…” phượng đau lòng nói
“ Làm ơn tỉnh lại! làm ơn nhìn ta …một lần thôi!..Mị chỉ một lần thôi, ta cầu ngươi!! Mị..ta đích Mị….” đau lòng ko thở nổi, Mị ta luyến tiếc ngươi nha! Cho nên Mị làm ơn tỉnh lại! được ko….
Phượng đâu lòng nhìn ái nhân trước mặt, mâu quan tràn đầy đau thương….nàng nằm rồi năm ngày, 5 ngày hắn sống ko bằng chết..hi vọng rồi trất vọng….khiến cho hắn tâm sắp ko chịu nỗi….như ai bóp nghẹt nó vậy…
“ Ngươi như vậy ái nàng……”..thanh lãnh một giọng nói vang lên, chỉ thấy tuyệt thế khuynh nhan bạch y nam tử nhìn Phượng….một đầu ngân phát, tử mâu, xinh đẹp ngũ quan….phiêu dật khí chất..hắn như trích tiên ko nhiễm khói lữa nhân gian
“ Ngươi….ngươi là…”…Phượng kinh ngạc nhìn người trước mặt

“ Ta là ngân nguyệt, nguyệt tộc tộc trưởng…”..bạch y nam tử nói
“ Nguyệt tộc!..”.Phượng nghi hoặc
“ Nguyệt tộc là 1 trong thượng cổ tộc, có thể theo cách nói nhân gian là thần tộc, này mỗi thành viên trong tộc điều có nguyệt lực cùng liên hệ chặt chẽ với nhau. Ta cảm nhận được nguyệt lực của ngươi xao động mãnh liệt nên đến đây..” Ngân Nguyệt giải thích nghi hoặc
“ Ngươi nói ta cũng là Nguyệt tộc người…” Phượng nhíu mày suy nghĩ
“ Đúng vậy…..của ngươi tử mâu là tốt nhất chứng minh”
“ Vậy…nguyệt lực là cái gì?..”. Phượng nghi vấn
“ Là này…” Ngân Nguyệt chỉ vào ngực của mình
Là…tâm…
“ Là ta cảm nhận được tâm ngươi đang rỉ máu
Nó bi thương, bất lực cùng gào khóc
Cho nên ta đến đây…….”.Ngân Nguyệt ôn nhu nói
“ Đúng vậy!! tâm….ta tựa như bị bóp nát, từng mảnh vở vụn..đau đến thê lương….này phân tâm chỉ vì một người mà đau, một người mà động…” .Phượng thê lương cười

“ Ngươi như vậy thích nàng…” .Ngân Nguyệt than nhẹ cũng là thở dài
“ Ko….phượng nhẹ nhàng cười…ta ko thích hắn, là ta ái hắn, yêu hắn..này phân yêu hơn 13 niên…có bao nhiêu đậm ….ngươi bảo sao ta ko đau ko xót ni..” Phượng nỉ non
“ Nếu như cứu được hắn mà ngươi mất mạng, ngươi có hay ko nguyện ý,” Ngân Nguyệt nhãn mâu chăm chú nhìn Phượng
“ Ta nguyện ý…” ko một chút suy nghĩ, hắn nhẹ nhàng nói ra, ko đắn đo, ko cân nhắc!!!
“ Tại sao?” Ngân Nguyệt kinh ngạc mà thốt lên
Phượng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngân Nguyệt, mâu quang thanh minh gằn từng tiếng
“ Không hắn tại, ta sống có ý nghĩa gì ni!…”.là a, không có Đường Vũ Mị Trầm Phượng sẽ ko là gì cả….
Thế gian này thiếu hắn, trầm phượng sống còn có ý nghĩa gì đây
Cõi hồng trần mờ mịt cô đơn
Không hắn Phượng có bao nhiêu tịch lêu đây


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.