Bạn đang đọc Phượng Mị: Q.1 – Chương 23
“ Ngươi tỉnh?” Sắc Vi cười cười nhìn nam nhân trước mặt
“Ân.” .Lãnh Tĩnh có chút đỏ mặt khi nhớ đến cuồng loạn đêm qua, dù ảnh hưởng mị dược chính là dù sao hắn cũng thật ngượng nha…..vì thế hắn càng thêm cúi đầu dấu mình vào trong chăn
“ Ha ha, ngượng ngùng?” Sắc Vi nhu nhu hắn sợi tóc
“ Ta…”..Lãnh Tĩnh ko nói, thở dài, cũng tốt đem hắn trong sạch cấp nàng coi như hắn thõa mãn, như vậy về sau hắn ko hối hận đi qua đâu, có lẽ giữa hắn và nàng cũng đến hồi kết thúc
“ Tĩnh, nhớ hôm qua đáp ứng ta cái gì ko?” Sắc Vi giở bộ mặt hồ ly nói
“ Ân? “ Lãnh Tĩnh nghi hoặc nhìn Âu Dương Sắc Vi, hắn có hứa gì sao??
“ Ngươi đáp ứng theo ta vào cung, chẳng lẽ quên, có cần ta gợi cho ngươi một chút trí nhớ” , Sắc Vi càng thêm lôi sát hắn vào người
“ Ta..ta…có sao” , Lãnh Tĩnh run run, nàng muốn đem hắn vào cung, nhưng mà nơi đó chẳng phải có rất nhiều nam nhân sao, hắn ….thâm cung như tại hải, hắn thật ko muốn vào, nhìn nàng như vậy ôn nhu đối với nam nhân khác hắn thật sự ghen tỵ , hắn biết nữ nhân ba phu bốn thiếp là chuyện bình thường huống chi nàng là hoàng đế đâu
“ Ân, đúng là” , Sắc Vi gục đầu xác nhận
“ Ta ko nghĩ vào cung” , Lãnh Tĩnh lắc đầu, mâu quang có chút bi thương
“ Tại sao??” Sắc Vi có chút tức giận, này nam nhân chẳng phải ai cũng tranh nàng sủng ái sao
“ Bệ hạ, thâm cung như tựa hải, ta thân chỉ là nhân thanh lâu ko xứng, ta cũng ko muốn cùng nam nhân hậu cung tranh giành ngươi” , Lãnh Tĩnh bi thương nói, mâu quang ẩn ẩn thủy quang
“ Đứa ngốc a!!” , Sắc Vi thở dài, nàng sao ko biết ý nghĩ của hắn, chính là nàng ko muốn buông tay này nhân a, nam nhân duy nhất khiến cho nàng động tình
“ Tĩnh, ngươi là nam nhân đầu tiên ta chạm vào” , Sắc Vi nghiêm túc nói
“ di……” Lãnh Tĩnh trợn mắt nhìn Sắc Vi, chẳng phải hậu cung rất nhiều nam nhân hay sao, ba ngàn thanh tú giai lệ dạng nào ko có đâu, nàng chẳng lẻ ko động tâm
“ ta cũng ko có ý định chạm vào ai khác ngoài ngươi” , Sắc Vi càng thêm chân thành
Lãnh Tĩnh thật sâu rồi cảm động, hắn chính là nữ hoàng nha, thiên chi kiêu ngạo lại vì hắn giải thích, vì hắn hứa hẹn, chẳng phải như vậy đủ rồi sao, Lãnh Tĩnh khóe mắt ẩm ướt đi lên, từ từ một giột, hai giọt, lệ theo khóe mắt tràn xuống, ko thể chống đỡ
Sắc vi ôn nhu lau hắn này lệ, đặt hắn một nụ hôn thật sâu, này ướt át, ngượng ngùng kiều diễm càng đi lên, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy, cắn mút si mê, cho đến khi môi của Lãnh Tĩnh có chút sưng đỏ nàng mới đành buông tha, Âu Dương Sắc Vi càng thêm ôm chặt hắn vào lòng, thủ thỉ bên tai lãnh tĩnh, âm thanh trầm thấp mị hoặc nhân tâm:
“ Tĩnh, ngươi biết ko, từ lần đó gặp ngươi nghe ngươi thủ khúc, này ngươi nhân ảnh khắc sâu vào ta tâm, ta xưa nay chưa từng hứng thú này nam nhân, chính là vì ngươi ta điều ta ngươi này chỗ ở, vì ngươi cho người tìm kiếm thất vũ cầm,vì ngươi……chính là ta cảm thấy thật muốn nhiều hơn thấy ngươi nha, ko gặp ngươi một khắc tâm ta bắt đầu bất an đi lên…khi nghe tin ngươi mất tích, này ta như muốn phát điên a, Bạch Thư Phương, ta chưa bao giờ đối xử với ai như vậy ác độc, hắn là người đầu tiên nha, cũng vì hắn dám đụng vào ngươi, Tĩnh ngươi biết với ta ngươi có bao quan trọng”
Lãnh tĩnh cảm động nghe Âu Dương Sắc Vi nói, từng lời đi thẳng vào hắn tâm, vào hắn ruột gan, làm cho hắn tâm càng thêm run rẫy, nàng như vậy thích hắn nha, thật hạnh phúc đâu!!!
“ Vi, ta…..Lãnh Tĩnh chưa kịp nói Sắc Vi lại lên tiếng: “ Tĩnh, ta là nữ hoàng cũng ko thể hứa hẹn với ngươi cả đời nhất thế một đôi nhân, nhưng ta đảm bảo suốt đời yêu ngươi, sủng ngươi, cho ngươi khoái hoạt, cho nên theo ta về cung làm của ta nam hậu được ko?” Sắc Vi nỉ non
“ Ân…..Vi , ta lần đầu gặp ngươi tâm cũng vì ngươi mà loạn , ko cần gì cả, chỉ cần trong lòng ngươi có ta là tốt rồi…”..Lãnh Tĩnh cảm động run run nói, tay gắt gao ôm này nhân cho hắn yêu, sủng hắn, khoái hoạt…. như vậy còn có gì cầu đây, mặc cho sau này như thế nào hắn nhất định kiên cường đứng bên nàng.
“ Thực sự? Tĩnh ngươi đồng ý rồi” , Sắc Vi mâu quang vui mừng nhìn y nhân trước mặt
“ Ân…”..nhìn thấy cao cao tại thượng nữ hoàng vì một lời nói của mình mà như vậy vui vẻ, Lãnh Tĩnh tràn đầy cảm động, ko nói nên lời
“ Cảm ơn ngươi, Tĩnh…”…Sắc Vi càng thêm kéo hắn vào lòng hảo hảo ôm hắn thật chặt
“ Ta mới cảm ơn ngươi, cho ta biết như thế nào là hạnh phúc nha,” Lãnh Tĩnh ôn nhu cười như hoa nở hoa rơi đẹp ko thể ta, làm cho Âu Dương Sắc Vi bỗng chốc si ngốc !
Ngày hôm sau, Giang nam nổi iếng Lãnh công tử mất tích, vị tiểu thư bí ẩn kia cũng ko thấy, nhiều người đoán rằng vị kia tiểu thư bắt này công tử là thiếp thất nha
Chính là lúc này thanh lâu lão bản Diễm Nguyệt lâu cầm tờ ngân phiếu 1 vạn lượng hoàng kim mà thở dài, này thiên địa cũng nhiều lắm việc vui, đường đường nữ hoàng bệ hạ anh minh thần vũ lại đến thanh lâu, càng hay hơn là chọn trúng hắn đầu bài Lãnh công tử làm hậu a, ko biết nên phúc hay họa đây!!!
Tướng phủ
“ Mị, xem ta đem ai đến” , vừa vào cổng Âu Dương Sắc Vi đã vứt hết hình tượng của một đế vương như một con chó nhỏ chạy đi tìm mình chủ nhân a
“ Ngươi có hay ko khí lực như vậy lớn” , Mị cười khẽ, có đều vẫn nhàn nhã nằm trên nhuyễn tháp đọc sách ko thèm liếc Âu Dương Sắc Vi
Xa xa, giữa đào hao rực rỡ, tản mạn phi dương, lạc anh đầy trời, có một hỏa y thiếu nữ nằm trên tinh xảo nhuyễn tháp, nàng yêu diễm xinh đẹp mị hoặc nhân tâm, phượng mâu kia như rồi hố đen như muốn hút thật sâu linh hồn nhân vào đó, cả người toát ra một cổ ko nói nên lời cao quý cùng bễ nghễ thiên hạ…..ma mỵ yêu diễm, lạnh lùng trong trẻo như ngạo mai vạn niên………Lãnh Tĩnh đánh giá này nhân trong lòng cảm thán, nghe Vi như thế nói về nàng, hắn thật sự kinh diễm nhưng đến khi tận mắt thấy càng thêm kinh người đâu
Lúc này Mị cũng đánh giá tố y nam tử trước mặt, y phục giảm đơn nhưng ko che hắn diễm lệ, đặc biệt như bạch lan ưu nhã, cả người toát ra phong thái điềm đạm thong dong…..thật ko tệ!!!, nghe Vũ nói về Vi cùng hắn nàng cũng có chút tò mò, nay gặp thật ko khiến cho nàng thất vọng nha
“ Ngươi là người bắt được của ta lười biếng tỷ tỷ tâm- Lãnh Tĩnh, ân thật ko sai…” ..Mị đứng dậy nhìn Lãnh Tĩnh nói nói
“ Tại hạ Lãnh Tĩnh, nghe vi thường xuyên nhắc đến vị thần bí thừa tướng đồng thời cũng là quan tâm nhất muội muội lần này gặp mặt tại hạ một phen kinh diễm đâu”
“ Nga……vậy nàng có nói cho ngươi luôn luôn bỏ trốn đi chơi bỏ lại ta công việc sao” , Mị cười cười nói, mâu quang liếc xéo Sắc Vi, Âu Dương chính là chột dạ le lưỡi
“ di…” …Lãnh Tĩnh có chút kinh ngạc sau đó rất nhanh khôi phục trấn tĩnh mỉm cười ôn nhu nói: “ chẳng phải vì tiểu thư tuyệt diễm kinh người cho nên Vi như thế ỷ lại đâu”
“ ha hả……thật nha, tỷ tỷ, xem ra lần này ngươi tìm được rồi vưu vật nha” , Mị gật đầu tán thưởng, ko sai thong dong điềm đạm, ko siểm ko nịnh, rất có phong thái hoàng gia, nàng thích này nhân
“ xem ra sau này lười nhác tỷ tỷ, tỷ phu phiền ngươi chiếu cố nàng đâu”, nói xong xoay người bước về phía nhuyễn thấp thong thả nhắm mắt an tĩnh
Được này cao ngạo tướng gia chấp nhận thân phận, Lãnh Tĩnh ko biết bao nhiêu hào hứng, nghe Vi kể về nàng tuyệt diễm cùng ngạo khí hắn thật sâu hâm mộ cũng sợ nàng ko chấp nhận này hắn, ko ngờ nàng như vậy sảng khoái đâu, Lãnh Tĩnh cười khẽ
“ Đi thôi, đừng quấy rầy nàng nghỉ ngơi,” Âu Dương Sắc Vi lôi Lãnh Tĩnh ra ngoài…….
Đào viên thật đẹp, xem ta tướng gia thật thích hoa đào đâu, Lãnh Tĩnh luyến tiếc nhìn xinh đẹp mảnh sân đào hoa, hắn thật mong có thể vào xem nha
“ Ân…..đào viên đó là muội muội xây để chờ một người, ta cũng chưa được xem đâu” , nói đến đây nàng thật tức, muội muội thế nhưng ko cho nàng xem dù nàng hảo hảo như thế nào làm nũng chính là luôn lạnh lùng cự tuyệt, nàng nói hắn phải là người đầu tiên được xem nha.
“ tưởng niệm một người?” Lãnh Tĩnh nghi hoặc, nhân như thế nào mà lại khiến cho như vậy một tuyệt thế nữ nhân như vậy xem trọng đâu
“ Ân, đó là chúng ta tương lai muội phu, hắn 10 năm trước mất tích, Mị chính là luôn tìm kiếm đâu” , Sắc Vi thở dài kể chuyện
Lãnh tĩnh kinh ngạc, này thế nhưng trên đời có như vậy tình si na, vị công tử đó nhất định hạnh phúc nhất nhân nha, Lãnh Tĩnh quay đầu nhìn Sắc Vi. Trường bào đẹp đẽ quý giá, tuấn mỹ phong dật như hành vân lưu thủy, nàng là đời này hắn duy nhất yêu, cũng là hắn tối hoàn mỹ nhân a. Lãnh Tĩnh yếu ớt cười ôn nhu như nước
Diễm Nguyệt hoàng triều, niên nguyên năm 940, nữ hoàng bệ hạ Lãnh Tĩnh làm hậu, ban bố thiên hạ, giảm thuế một măm, cả nước lâm vào mừng vui, thịnh thế phồn hoa triều đại càng thêm thịnh hình. Nhưng mà điều làm cho qua lại kinh diễm, quần chúng chờ mong chính là vị tả thừa tướng mà bọn họ sùng bái kính yêu kia ngày đại lễ xuất hiện
Một thân hỏa y rực diễm, ba ngàn tóc đen vấn cao, châu sa đơn giản, thanh ti nhẹ nhàng phất phơ, mắt phượng mày ngài, đẹp như họa như mị, phong hoa tuyệt đại, liễm tẫn phương hoa, ko biết bao nhiêu quan lại dùng bao nhiêu mực giấy viết về nàng , cao ngạo tự tin, tà cuồng mị hoặc , chói mắt làm cho người ta như đui mù…..đặc biệt nàng thật trẻ chỉ 15 tuổi, vậy há chẳng phải là thiên tài. Một khúc tỳ bà chúc mừng lễ cưới, như tiên cảnh nhân gian khúc âm lượn lờ làm cho người ta 3 ngày vẫn ko quên dư âm……ngạo diễm quần hùng kinh diễm tứ phương, giơ tay nhấc chân là một loại ko nói nên lời, cao quý tà mị…..làm cho ko biết bao nhiêu nam tử si mê. Từ sau hôm đại hôn ấy, vị kia bí ẩn thừa tướng trở thành thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, thiên hạ đệ nhất tài tử, …….truyền thuyết tướng gia bắt đầu lan truyền từ đây