Bạn đang đọc Phượng Mị: Chương Q.1 – Chương 15: Cầu Thân
“Chủ thượng, người để công tử một mình đi sao” , Lôi hỏi, chủ thượng ko luyến tiếc sao!!
“ ân, biên cương gởi thư về, có chiến loạn, trong triều có một số kẻ ko an phận, ta tạm thời ko thể đi được,” Mị nhíu mày nhìn Lôi, môi anh đào có chút cười lạnh, xem ra bọn họ ko muốn sống, thiên đường có lối ko đi mà địa ngục ko lối chính là cứ đâm đầu a
“ là a,” xem ra chủ thượng thật lo cho công tử chu toàn đâu, Lôi cười cười
“uh, để cho Phượng đi chơi một chút, thăm thú thế giới bên ngoài cũng ko thể để hắn trong lòng mãi được, Phượng chính là phải được bay lượn giữa này thế gian xinh đẹp, ta chính là dùng toàn lực làm cho hắn thật khoái hoạt đâu……”…..Mị ôn nhu cười phượng mâu xa xăm như nhớ về một khoảng hồi ức
“ Mị, ta thật thích đi nhiều nơi a, có thể chu du thiên hạ làm nhiều viện thiện thật là tốt,” đó là ước muốn cả đời hắn cho nên Mị bất chấp thực hiện, khóe môi quyến rũ ra một nét cười thật ôn nhu, gã thiếu niên năm đó luôn khoái hoạt tràn đầy sinh lực, ko ngờ 10 niên sau gặp lại lại như vậy suy yếu cho nên Mị chính là thật sự muốn sủng hắn, sủng đến vô pháp vô thiên, sủng hắn trở thành nam nhân hạnh phúc nhất thiên hạ nha!!
“ Lôi ngươi cùng Vũ đi, nhất định phải chăm sóc tốt cho Phượng,” Mị cười khoát tay bảo Lôi lui ra ngoài
“là……”…Lôi cúi người ra ngoài nhưng trong lòng có chút ko ổn định, xem ra trong triều nội loạn ko nhẹ chủ thượng mới cho công tử ra ngoài, xem ra trách nhiệm lần này ko nhẹ a, Lôi thở dài.
“ sao vậy ko thích” , Mị mỉm cười lôi Phượng vào lòng
“ko phải, chính là lần này ra ngoài một mình ta…”…..Phượng lắc lắc đầu. hắn ko có nàng bên cạnh sẽ thật bất an đâu, ko có ấm áp hoài ôm hắn thật sự ngủ ko được a
“ biệt lo lắng ân……”….Mị ôn nhu cười, cúi đầu hôn hắn, mềm nhẹ ướt át khiến cho Phượng như say như túy trong đó
“ ta rất nhanh giải quyết song việc lại đến đó cùng ngươi ngoạn thế nào, chúng ta dạo chơi một chút cảnh trí Tô Châu, ân……..đi hưởng mĩ thực….nghe nói ở đó ngồi thuyền thưởng thức phong cảnh rất được đâu” Mị thì thầm bên tai hắn, thanh âm đầy ma mị, mê hoặc……
“ân…”.Phượng đắm chìm trong Mị tình cho nên cũng chỉ gật đầu a, mỗi lần Mị dùng chiêu này với hắn đều thành công a. Mị cười khẽ tiếp tục cúi xuống hôn hắn môi, nhấm nháp hương vị ngọt ngào thơm thơm, có lẽ hắn thường xuyên ở trong đào viên cho nên cả người đều tỏa ra nhàn nhạt lãnh hương đào hoa, mùi hương mà Mị thích nhất.
“ Chủ thượng, người….người luyện thành công đến tầng 9 rồi a, Điện vui mừng nói. Này Huyết công là võ công chí tôn trong thiên hạ, nhưng rất khó luyện thành, ngay cả tiền giáo chủ cũng chỉ luyện đến tầng 9 a, nhưng mà chủ thượng mới có 16 cũng đạt cảnh giới thứ 9, quả thật kinh thế thiên tài a
“Ân……”….Mị có chút cười, kì lạ nhiều ngày trước có một nguồn nhiệt từ vùng đan điền truyền đến làm cho nàng xém tẩu hỏa nhập ma, nay……chẳng lẻ…..Mị mâu quang có chút ánh lên. Khóe miệng có chút quyến rũ ra nét cười. Phượng a Phượng, ngươi đúng là của ta phúc tinh a. Thì ra này huyết công , cần phải âm dương hài hòa sao, cho nên lúc trước nàng lại như thế khó đạt đén cảnh giới tối cao, Mị khẽ cười, xem ra phải thường xuyên mới được, Mị âm mưu hồ ly cười
Thấy Mị như vậy Điện có chút đổ mồ hôi lạnh a
“Điện, Phượng bọn họ như thế nào rồi” , Mị quay lại hỏi
“ Là a, công tử cùng nhóm Lôi, Vũ có lẽ cũng gần đến Tô Châu rồi,” Điện cười, xem ra chủ thượng mới có mấy ngày là nhớ đến công tử đâu
“Ân……”….Mị thở dài, hắn cũng đi được 5 ngày rồi, có hay ko quen a, nàng thật mong chạy đến bên hắn đâu, xem ra công việc triều đình cần giải quyết mau mau chút mới được……………Mị cười khẽ
Tô Châu
Nơi đây được xem là kinh đô thứ hai của Diễm nguyệt quốc, ko chỉ phồn hoa náo nhiệt mà phong cảnh cũng tuyệt mĩ vô cùng, cũng là nơi tập trung nhiều nhân tài cũng như thương nhân. Tô châu cũng là một trong những nơi mà sinh ý của Huyết sát minh cung trải rộng nhiều nhất, hơn 3 khách điếm, 4 tửu lâu, 2 thanh lâu, 3 sòng bạc…..cùng nhiều cửa tiệm lớn nhỏ………..
Thủ phủ Tô châu Lê Trác Hạ được xem là một trong những kì tài buôn bán, 20 tuổi lập nghiệp đến 40 đã có trong tay gia sản khã lớn, được xem là phú nhân một phương. Lê trác hạ có ba người con, con cả Lê Trác Anh cũng là một kì tài thương nhân, là người kế nghiệp Lê Trác Hạ, con giữa Lê Ngạo Nhiên, mĩ mạo hơn người, được xem là Tô châu đệ nhất mĩ nam a, con út Lê Trác Tú cũng là người khiến cho Lê Trác Hạ đau đầu nhất, nàng ăn chơi đàng điếm, thích ghé thanh lâu, ham hố mỹ nhân a!!
Chính là lúc này nhà của Lê Trác Hạ có chút chuyện ngoài ý muốn đâu
“Mẫu thân, ta ko gã cho Triệu Lang……”…Lê Ngạo Nhiên phản đối nói, hắn ko ngờ lại bị người nhà bắt được a, hắn đi cũng hơn 10 ngày rồi có hay ko Chu tước đường xảy ra chuyện, chủ thượng có hay ko tức giận…còn nàng có hay ko tìm hắn a……..
“ Ngươi…..ngươi…này nghiệt tử, ngươi bỏ trốn 4 năm, Triệu Lang ko tính toán với ngươi ngươi còn ko biết ơn lại như thế xảo biện”, Lê Trác Hạ nổi giận đùng đùng
“Ta ko cần, ta ko thích nàng….nàng đã có chính phu, lại có 2 sườn quân” , Lê Ngạo Nhiên hét lên
“Hừ! nữ nhân ba phu bốn quân là chuyện bình thường từ xưa đến nay, ngươi lẽ nào ko biết” . Lê Trác Hạ chính là nổi giận
“Ta ko lấy là ko lấy…ta muốn nữ nhân của ta cùng ta một đời một thế một đôi nhân….”.Lê Ngạo Nhiên kiên quyết
“Phản liễu,ngươi ở đâu ra ý nghĩa điên cuồng đó, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, ngươi ko lấy cũng phải lấy, tốt nhất ngoan ngoãn ngồi ở nhà đợi kiệu hoa đến rước đi” , Lê Trác Hạ tức giận gõ mạnh xuống bàn
“ Nhị đệ, ngươi a Triệu Lang có gì ko tốt, tiền có quyền có lại cũng thích ngươi, ngươi cần gì chọc mẫu thân tức giận lễu” , Lê Trác Anh khuyên can
“Ta………” .Lê Ngạo Nhiên ai oán, khẽ cắn môi, mâu quang có chút rưng rưng. Chính là hắn làm sao bây giờ……
“Lão gia…..Triệu đại nhân đến” , một gã sai vặt chạy đến bẩm báo
“Mau mời vào” , Lê Trác Hạ kêu lên. Chỉ cần Ngạo Nhiên lấy Triệu Lang thì kinh thương Tô Châu sẽ nằm gọn trong tay hắn a
“Bá mẫu…….” .một thân tố y đi vào, nữ tử chừng 30 tuổi, khuôn mặt có vẻ cương nghị nhưng làn da ko tốt do tửu sắc quá độ, hắn đích thị Triệu Lang, thái thú tô châu, hàm quan tứ phẩm………
“Triệu đại nhân, mời ngồi……”..Lê Trác Hạ nịnh nọt
“Tạ bá mẫu, ta đến thăm Ngạo Nhiên” , Triệu Lang mỉm cười nói, mâu quang chiếu về phía Lê Ngạo Nhiên
“Hừ……” ..Lê Ngạo Nhiên ngó lơ, vẻ mặt bất mãn
“Nhiên nhi, ngươi đi đâu suốt 4 năm a, ta rất nhớ ngươi đâu” , Triệu Lang cười cười bước qua chỗ Ngạo Nhiên
“Ta sẽ ko gã cho ngươi, ngươi đừng mơ……”…Lê Ngạo Nhiên cười lạnh, nhìn Triệu Lang nói
“Vô lễ, Ngạo Nhiên còn ko mau xin lỗi Triệu đại nhân” , Lê Trác Hạ tức giận, cúi đầu xin lỗi triệu lang
“Bá mẫu đừng giận Nhiên nhi, hắn chỉ có chút hờn dỗi đâu” , Triệu Lang lắc đầu cười, tay sờ soạng cầm lấy tay của Ngạo Nhiên vuốt ve, khóe mắt tràn đầy dục vọng làm cho Lê Ngạo Nhiên buồn nôn
“Ngươi…ngươi………”..Lê Ngạo Nhiên tức giận rút tay về chính là triệu lang lực đạo quá mạnh, hắn chuẩn bị hôn tay Lê Ngạo Nhiên bỗng một đạo bóng dáng xẹt qua, tốc độ kinh khủng làm cho người ta hoa mắt chóng mặt a!!
Đến khi mọi người nhìn lại thì hắc y tung bay, nữ tử đứng ngạo ngễ trong sảnh đường, mặt mày tuấn tú phi dương, một cổ sát khí lạnh lùng tỏa ra làm cho căn phòng có chút hạ nhiệt, nàng chừng 22, 23 tuổi. Đôi mày kiếm càng tôn lên vẻ kiệt ngạo bất tuân, có lẽ ko là một nhân vật tầm thường a. Chính là tại sao nàng ta lại ôm lấy Lê Ngạo Nhiên, động tác có chút mềm nhẹ ôn nhu như giữ lấy trấn bảo đâu
“Ngươi….ngươi là ai?” Lê Trác Hạ hoảng sợ hỏi
Hắc y nữ tử liếc về phía Lê Trác Hạ, âm lãnh con ngươi làm cho nàng ta có chút rung động. Lê Ngạo Nhiên lại ko hề phản khán chỉ im lặng nằm trong lòng gã hắc y nhân, khóe miệng có chút quyến rũ ý cười, nàng cuối cùng cũng đến a
“Vị này cô nương, có thể thả hắn ra, hắn là của ta tương lai phu lang,” Triệu Lang gằn từng tiếng, mâu quang có chút vi hiểm
“Hắn….là người của ta” , Hắc y nữ tử lạnh lùng trả lời, ko coi ai ra gì ôm Lê Ngạo Nhiên ngồi xuống ghế, đặt hắn trong lòng, động tác thập phần tự nhiên quen thuộc, rốt cục ko biết ai mới là chủ, ai mới là khách đâu
“Ngươi….ngươi làm cái gì….Nhiên nhi hắn là ai,” Triệu Lang quát lên, lại nhìn về phía Lê Trác Hạ cùng Lê Trác Anh chính là hai người bọn họ cũng chỉ trố mắt ra nhìn thập phần ngạc nhiên
“Ko cho phép gọi hắn như thế thân mật…….” .hắc y nữ tử nhíu mày nhìn về phía Triệu lang, mâu quang lộ rõ sát khí. Lê Ngạo Nhiên có chút ửng đỏ khuôn mặt, là a hắn như thế ko uổng thích này ngốc nghếch nữ nhân như thế, Lê Ngạo Nhiên cười cười nhu thuận vuốt hắn sợi tóc, cuộn tròn như mèo mễ trong lòng hắn, hắc y nữ tử có chút ôn nhu nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một mạt cười tuấn mỹ.