Đọc truyện Phượng Ly Thiên – Chương 51: Thư nhà
“Điện hạ!” Không chờ Hiên Viên Cẩm Mặc mở miệng, Đỗ Thì Hành đã kích động quỳ xuống.
“Đứng lên đi.” Bị ánh mắt cực nóng của Phượng Ly Thiên bắn tới, Hiên Viên Cẩm Mặc cúi đầu, nhìn lá thư trên bàn, “Nếu ngay cả ngươi cũng giết, bản điện không còn ai có thể dùng được nữa.” Ngụ ý chính là, Đỗ Thì Hành là thân tín của Thái tử, cảnh này khiến trong lòng Đỗ Thì Hành luôn bất an lo sợ dâng lên niềm vui sướng tột cùng.
“Bắt đầu từ ngày thần làm quan đã là người của Thái tử, Hoàng hậu cũng biết việc này nên mới giao thư cho thần.” Đỗ Thì Hành dập đầu tạ ơn rồi cung kính đứng dậy, nói như vậy một là bày tỏ lòng trung thành, vả lại cũng vì phủi sạch quan hệ với Hoàng hậu.
Hiên Viên Cẩm Mặc không nói thêm gì nữa, phất tay bảo Đỗ Thì Hành lui ra. Dù sao Đỗ Thì Hành cũng còn trẻ, không thể tỏ ra sủng nhục bất kinh như mấy lão hồ ly Thừa tướng được, nhưng có tâm tư kín đáo quả thật là nhân tài có thể đào tạo. Hiên Viên Cẩm Mặc thầm nghĩ, nhưng lại quên mất, chính y cũng chỉ vừa mới hai mươi mà thôi.
Vất vả lắm mới đuổi được Đỗ Thì Hành đi, Phượng Ly Thiên đóng chặt cửa lại rồi nhanh chóng xáp qua, từ phía sau ôm lấy cái tên đang ngẩn người nhìn chăm chú lá thư trong tay vào lòng, “Mặc, ngươi thật biết cách thu mua lòng người.” Hắn nhìn chằm chằm vào vành tai trắng nõn dưới ánh nến, cân nhắc xem nên hạ miệng thế nào.
“Những lời này phải nói ngươi mới đúng, giả vờ muốn giết hắn, đe dọa trước sau đó mới trấn an…… ưm……”
Phượng Ly Thiên oán hận cắn lên vành tai mình thèm muốn đã lâu kia, có trời mới biết hắn thật sự muốn giết tên Đỗ Thì Hành kia lắm đó, ai bảo hắn không biết chọn lúc xuất hiện.
Hiên Viên Cẩm Mặc giật mình quay đầu đi, cứu vành tai khỏi khoang miệng ấm áp kia, nhưng cái tên bị đẩy mà không chịu buông nào đó lại cứ đuổi theo cắn tiếp. Thấy không lay chuyển được Phượng Ly Thiên, y liền trực tiếp mặc kệ hắn, vuốt ve lá thư trong tay, thiên tàm ti mềm dẻo được dùng thủ pháp cực kỳ phức tạp niêm phong lá thư, ngón tay khớp xương rõ ràng vuốt nhẹ ở phía trên, tìm chỗ mở.
Phượng Ly Thiên thấy Hiên Viên Cẩm Mặc không để ý tới mình, liền giống như một đứa nhỏ không được ăn kẹo muốn làm chút gì đó khiến người lớn chú ý, hắn vươn tay vói vào cổ áo màu bạc của người nọ, khẽ dùng sức nắm lấy hạt đậu đỏ mê người trước ngực y.
“A……” Hiên Viên Cẩm Mặc rên khẽ một tiếng, lá thư trong tay lập tức rơi xuống, y nắm lấy bàn tay đang tác quái trên người mình, vừa trừng mắt nhìn cái tên đang bày ra vẻ mặt vô tội nào đó, vừa đưa tay sửa lại quần áo, “Đừng lộn xộn, để ta xem xong thư đã.”
Y xoay người định nhặt lá thư lên nhưng lại bị Phượng Ly Thiên nhanh tay lẹ mắt đoạt đi mất, hắn cười xấu xa nhét thư vào trong áo mình, nâng cằm Hiên Viên Cẩm Mặc nói: “Thái tử điện hạ hình như đã quên, ngài còn chưa trả phí thuộc thân cho Trà Yên đâu đó.”
Nhìn mắt phượng khôi phục kim quang lưu chuyển lóe lên ánh sáng trêu tức, biết là Phượng Ly Thiên lại nổi hứng đùa nghịch, y lại lười cùng hắn pha trò liền dời cằm né đi: “Sau khi hồi cung ta sẽ trả lại tiền cho ngươi.”
“Không phải vấn đề tiền bạc,” Phượng Ly Thiên bĩu môi, tiếc nuối vì Hiên Viên Cẩm Mặc không chịu phối hợp diễn với mình, “Trà Yên không phải xướng kĩ bình thường, nàng là người của Thiên Cơ Các, Mục cũng chỉ có quyền quản lí nàng, nhưng không có quyền điều động nàng.”
Lúc này Hiên Viên Cẩm Mặc mới nhớ ra, tuy Khinh Mộng Lâu này là công cụ để kiếm tiền, nhưng cũng là nơi trọng yếu để thu thập tin tức của Phượng Cung, đa số cô nương nơi này hẳn đều là người của Thiên Cơ Các dùng để moi tin, Trà Yên này, Khinh Mộng Lâu chấp nhanh đắc tội cả Tri phủ Lô Châu cũng không chịu bán, có thể thấy địa vị của nàng có vẻ khá quan trọng, mà mình lại tùy tiện muốn hắn phải xem một thủ hạ đắc lực như ca cơ mà dâng tặng người khác. Nghĩ vậy, y không khỏi khẽ nhíu mày: “Nếu khó xử như vậy, ta sẽ không hứa giao Trà Yên cho Đỗ Thì Hành nữa.”
“Quân vô hí ngôn, việc này không thể làm vậy được,” Phượng Ly Thiên như có chút đăm chiêu nói, “Thật ra cũng không phải không có cách.”
“Cách gì?” Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn đang ngồi, nghe vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Phượng Ly Thiên.
“Chỉ cần cung chủ đồng ý là được.” Phượng Ly Thiên nghiêm túc nói.
Hiên Viên Cẩm Mặc nhướn mày, đứng lên chậm rãi kề sát vào Phượng Ly Thiên, vươn tay giật lại lá thư bị giấu trong ti y màu đen, hừ lạnh một tiếng rồi xoay người dựa vào nhuyễn tháp không thèm để ý đến hắn nữa.
“Trà, trưởng tử gây nên, nhà có ta, đừng nhớ. Cẩn thận mọi chuyện, Giang Nam phong cảnh đẹp, đừng ham chơi.” Nhìn những câu chữ ngắn gọn súc tích trên giấy, trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc nhất thời không biết là tư vị gì. Tuy y và Thượng Quan Nhan luôn không quá thân thiết, mấy năm nay rất ít gặp nhau, quan hệ cũng càng ngày càng lạnh nhạt, nhưng Hiên Viên Cẩm Mặc có thể nhận ra đây là thư của bà, bởi vì bà là mẫu thân của y. Lẳng lặng để tờ giấy trong tay cháy rụi dưới ánh nến, y lấy ra một tờ giấy khác cũng được đựng trong phong thư, phía trên viết “Gia phụ thân khải”.
Y khẽ thở dài, tự nhiên dựa vào bờ ngực ấm áp phía sau.
“Lo lắng thật chu đáo,” Phượng Ly Thiên vui vẻ ôm lấy Hiên Viên Cẩm Mặc chủ động đầu hoài tống bão (chủ động làm những hành động yêu thương, thân thiết), bỏ qua chuyện bị phát hiện khi lén chạy ra sau lưng người ta, “Bà sợ ta khi dễ ngươi, muốn ngươi lúc rơi vào đường cùng thì đi tìm Thượng Quan Đồng.”
“Ta vẫn luôn cảm thấy chuyện phụ hoàng trúng độc không đơn giản như vậy……” Hoàng Thượng bị Thái tử hại chết, người được lợi lớn nhất quả thật là Đại hoàng tử, Thái tử giết cha chính là bối đức, như vậy chuyện trưởng tử kế vị sẽ thuận lý thành chương, nhưng nghĩ như thế không khỏi quá mức đơn giản rồi.
“Suỵt ” Phượng Ly Thiên nhẹ giọng ngăn lại lời nói của Hiên Viên Cẩm Mặc, “Nơi này rất loạn, chúng ta lên lầu rồi nói.”
Linh Lung Các, vĩnh viễn chỉ rộng mở với chủ nhân. Thủ vệ trước cửa tận chức tận trách hỏi Phượng Ly Thiên vừa đi đến trước cửa: “Công tử, có cần gọi Trà Yên tới không?”
Chắc là thói quen của tên hoa hoa công tử Mộ Dung Kì kia lưu lại rồi, mỗi lần đến Lung Linh Các đều phải gọi Trà Yên theo cùng, tuy không phải là lỗi của Phượng Ly Thiên, nhưng dưới ánh mắt từ từ lạnh xuống của Hiên Viên Cẩm Mặc, hắn vẫn cảm thấy chột dạ một cách kỳ lạ: “Không cần, không được để bất kỳ ai đến quấy rầy.” Nói xong, liền đuổi theo Hiên Viên Cẩm Mặc đã đi vào trước một bước.
Gian ngoài rộng lớn đặt một chiếc bàn dựa bằng gỗ tử đàn loại tốt nhất, phía trên có đốt huân hương nhàn nhạt, đã không còn mùi vị son phấn dưới lầu, cảnh vật xung quanh yên tĩnh thoải mái khiến người ta bất giác thả lỏng thân thể.
“Sao lại không gọi Trà Yên tới?” Hiên Viên Cẩm Mặc thờ ơ nhìn cái tên đang xáp lại gần mình.
“Hửm? Ngươi muốn ta gọi nàng đến sao?” Phượng Ly Thiên cười hì hì ôm Hiên Viên Cẩm Mặc vào trong lòng, “Nàng là người của Mộ Dung Kì, ta không có hứng thú với nàng.” Tuy vẻ mặt khi ghen của Mặc rất đáng yêu, nhưng nếu chọc giận y thật thì không tốt lắm, huống hồ, khi đối mặt với mỹ thực, cung chủ đại nhân luôn không bao giờ có nhẫn nại để suy xét mấy việc khác. Hắn cắn nhẹ lên cánh môi mềm mại của người nọ, vói đầu lưỡi vào, thăm dò từng chút từng chút một, mút vào.
“Ưm ” Hiên Viên Cẩm Mặc hừ nhẹ kháng nghị, lại bị người này lừa nữa rồi, nói cái gì mà lên lầu nói chuyện chứ, thật ra là trên lầu mới không có ai quấy rầy, dễ để hắn…… Trong đầu dần hiện ra hình ảnh hai người xích lõa quay cuồng trên giường, hai gò má anh tuấn nhịn không được nổi lên một màu đỏ hồng.
Đai lưng khảm bảo thạch bị Phượng Ly Thiên tiện tay ném xuống đất, thư nhà của Hoàng hậu cũng bị vứt lên thanh gác chân bằng gỗ tử đàn, quần áo màu bạc lẫn cùng ti y màu đen, nằm lộn xộn cạnh cửa nội thất, tấm màn xanh mỏng phất phơ, che khuất xuân sắc trên giường.
Phượng Ly Thiên lục tìm trong tủ nhỏ đầu đường, nhanh chóng tìm được thứ mình cần, một cái bình nhỏ màu đỏ. Hiên Viên Cẩm Mặc đã động tình cảm thấy mình như bị nhấn chìm trong nước ấm, chỉ có bàn tay thon dài hữu lực và cánh môi mềm mại kia mới có thể mang đến cho y chút mát lạnh, nhận thấy người kia đột nhiên dừng hết động tác thì bất mãn nhíu mày lại: “Đó là cái gì?”
Cánh môi mỏng dụ hoặc nhếch lên một nụ cười xấu xa hoặc nhân, mở nắp bình rót chất lỏng trong suốt vào tay, hắn cúi người cắn xuống hạt đậu đỏ đã bị biến thành đỏ sẫm, dùng ngón tay thon dài đưa thứ chất lỏng trong suốt kia vào cơ thể Hiên Viên Cẩm Mặc.
“A ” Bị dị vật đột nhiên xâm nhập khiến Hiên Viên Cẩm Mặc hít khí lạnh, xúc cảm mát lạnh giúp thân thể nóng như lửa chiếm được chút thoải mái ngắn ngủi, nhưng ngón tay với những động tác không thành thật theo cỗ mát lạnh kia xâm nhập lại khiến cơn nóng rực kia càng thêm mãnh liệt. Hai mắt thoáng khôi phục tỉnh táo lại bị lệ mỏng làm mờ đi.
Bởi vì cao bôi trơn trong Linh Lung Các đều là thượng phẩm, Phượng Ly Thiên yên tâm tỉnh lược các bước thường ngày, đợi người dưới thân có thể tiếp nhận hai ngón tay của mình, hắn liền trực tiếp vọt vào.
“A ” Dũng đạo chật hẹp đột nhiên bị kéo căng đến cực hạn, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn không được rên khẽ một tiếng, “Ưm…… Đau……”
Nghe thấy y hô đau, lại thấy người âu yếm toát đầy mồ hôi trên trán, cho dù biết sẽ không bị thương nhưng Phượng Ly Thiên cũng không dám tăng mạnh động tác nữa, hắn ôm Hiên Viên Cẩm Mặc dậy, để y ngồi trong lòng mình, sau đó nhẹ nhàng lay động, đợi cơn đau đớn kia qua đi. Hôn nhẹ giọt lệ nơi khóe mắt của người trong lòng, một nam nhân bễ nghễ thiên hạ như vậy lại ở trong lòng mình động tình, rơi lệ, điều này khiến trong lòng Phượng Ly Thiên dâng lên một cảm giác thỏa mãn sâu sắc.
“Ưm…… A, ha……” Khi tiếng thở dốc đau đớn biến thành tiếng rên rỉ ngọt ngào, hắn đè người trong lòng lên giường, bắt đầu yên tâm rong ruổi.
Âm mưu cũng tốt, ngôi vị Hoàng đế cũng được, tạm thời vứt bỏ hết thảy, quyền thế lợi ích bất quá chỉ là nhất thời, chỉ có người hiện tại cùng mình tứ chi giao triền mới là dây dưa cả đời. Ca múa dưới lầu còn đang tiếp tục, đêm ở Khinh Mộng Lâu nhất định không ngủ được.
Tuy là Giang Nam, nhưng vào lúc trời đông giá rét cũng không thể ấm áp nổi, dù là Thính Vũ Lâu cũng không giữ được hưng thịnh ngày hè, chỉ lưu lại một hồ sen tàn nghe tiếng mưa đông.
Tuy trong thư của Hoàng hậu chỉ có mấy chữ ít ỏi nhưng lại lộ ra rất nhiều tin tức, có thể hiểu, câu “nhà có ta” ý là không cần lo lắng chuyện trong cung, nhưng lúc này đừng về cung, trong cung không an toàn. “Giang Nam phong cảnh đẹp” là nói ở Giang Nam có chuyện đáng để Hiên Viên Cẩm Mặc điều tra, hơn nữa còn rất quan trọng.
Hiên Viên Cẩm Mặc ngồi ở Thính Vũ Lâu, nhìn một hồ sen tàn lắc lư trong gió, nghĩ lão mèo trong Thái tử điện liệu có chống đỡ nổi qua mùa đông này hay không: “Ly Thiên, ngươi có tin của Thiên nhi chưa?”
Tay cầm chén trà của Phượng Ly Thiên khựng lại: “Chuyện này……”
“Ngươi có biết một người tên là Liễu Vô Phong không?” Lại quay về Lạc Thành, quanh quẩn đã gần một năm, trong một năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, duy độc tin tức của Thiên nhi vẫn giống như một năm trước, không hề có tiến triển, trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc bỗng sinh ra vài phần nôn nóng, y muốn tìm được Thiên nhi trước khi đăng cơ, như vậy vào thời điểm đăng cơ là có thể phong vương cho Thiên nhi rồi.
Phượng Ly Thiên buông chén trà trong tay, lẳng lặng nhìn đôi mắt tựa như hắc diệu thạch của Hiên Viên Cẩm Mặc: “Mặc, nếu……”
“Công tử, ông chủ chúng ta cho mời.” Tiểu nhị đột nhiên xuất hiện cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Phượng Ly Thiên nhíu mày, nhìn Hiên Viên Cẩm Mặc vẫn đang mang tâm sự nặng nề nhìn ra cửa sổ, hắn thầm thở dài, nói: “Mặc, chúng ta lên lầu thôi.”
“Ngươi đi đi, ta ngồi thêm một lát.” Chuyện nội bộ trong Phượng Cung Hiên Viên Cẩm Mặc không tiện tham dự, nếu như có y, không chừng thủ hạ của Phượng Ly Thiên sẽ cảm thấy khó xử.