Phượng Linh Kỷ

Chương 132


Đọc truyện Phượng Linh Kỷ – Chương 132


Phượng Linh, tuần đầu của tháng 4 năm 821, Tất Quyền Ngọc phá được Đông thành của Hà Xuyên. Sau đó dẫn quân tiến đánh vào sâu trong lãnh thổ Hà Xuyên…
Cùng tháng đó, Tiếu Tiểu suất lĩnh hai mươi vạn quân Hà Tây quân đoàn từ Ngọc Long thành tiến thẳng đến Tô Cùng thành của HÀ Xuyên. Lúc này, tin tức Tất Quyền Ngọc có kỳ binh kỳ mưu, vũ khí khủng bố kiểu mới trong thời gian ngắn đã rơi vào Tô Cùng thành – không ai có thể nói rõ thứ vũ khí đã công phá Đông Tường thành là loại vũ khí gì, nhưng uy lực của loại vũ khí này lại để lại trong quân của Hà Xuyên một loại bóng ma.
Loại sợ hãi này không ngừng phóng đại sau những lần truyền đi, thậm chí chủ tướng Tất Quyền Ngọc của Trạch Việt quân đoàn đã được đồn đại thành hóa thân của yêu ma, mà tin đồn yên ma hóa chủ yếu nói: Tất Quyền Ngọc đem linh hồn bán cho địa ngục, đổi lấy địa ngục chi hỏa, hắn mang theo thân phận sứ giả địa ngục đến để hủy diệt Hà Xuyên…
Nỗi sợ hãi làm cho quân đội thiếu đi sự tin tưởng, mà một khi quân đội không còn sự tin tưởng thì đó không còn là quân đội, chỉ có thể gọi là một đám sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Tướng lãnh Tô Cùng thành kiên trì, chuẩn bị tốt hết thảy cho trận chiến sắp tới, nhưng ở dưới trướng, thời điểm trận chiến còn chưa bắt đầu, đã có những suy nghĩ bi quan, nếu loại vũ khí mới này roi vào người bọn hắn, bọn hắn có bao nhiêu nhiêu phần còn sống sót? Đối mặt với tình trạng huống này, vốn phỉa nên thấy chết không sợ, nhưng một ít binh lính đã yên tĩnh suy nghĩ, khi quân địch đánh úp lại, là nên tiến về phía trước hay bổ trốn ra phía sau?
Tính cách người Hà Xuyên hoàn toàn bất đồng so với tính cách của người Viêm Sa. Người Viêm Sa vũ dũng, có gan dùng huyến nhục của mình để đối mặt với việc chết trên chiến trường, hơn nữa còn phải tìm cơ hội chết trên chiến trương, cho nên, quân đội Viêm Sa là quân đội tâm huyết nhất đại lục. Mà ngươi Hà Xuyên lại có nhều mưu mô, nổi tiếng trong quân sự với câu nói “Không đánh trận không nắm chắc trong tay”, tính cách của họ nhiều mưu mô gian trá, điều đó cũng làm cho bọn hắn có một nhược điểm trí mạng là, thời điểm khi bọn họ không còn khả năng chiến thắng sẽ mất đi dũng khí khí chiến đấu…
Tâm tính như vậy, nguyên bản hàng rào kiên cố như Tô Cùng thành khi đối mặt với đại quân của Tiếu Tiểu, liền không dám đánh chỉ có thể thủ thành.
Tướng lãnh thủ thành gấp rút tìm kiếm sự trợ giúp từ hoàng thành Hà Xuyên, nhưng nay cùng lúc Hà Xuyên đã phái đi hai mươi lăm vạn đại quân đi tác chiến ở Phượng Linh, binh lực trong nước vốn có vẻ bạc nhược, về mặt khác, Đông Tướng thành vốn có vẻ đình trệ, đại quân Tất Quyền Ngọc thế tới rào rạt đánh thẳng vào tâm của Hà Xuyên, ở trên lãnh thổ Hà Xuyên mở ra một con đường máu vừa dài vừa sâu…

Thời điểm như vậy, hoàng đế Hà Xuyên làm sao còn có tâm trạng phái quân trợ giúp Tô Cùng thành, chỉ có thể hạ lệnh thủ vững thành trì, chờ đợi Thượng Quan Phi dẫn quân từ Phượng Linh trở về cứu viện.
Trên thực tế, Tô Cùng thành hoàn toàn không cần sợ hãi, bởi vì “lựu đạn” do Liên Khê phát minh, ăn bản còn chưa đưa tới đại quân của Tiếu Tiểu.
Mà Tiếu Tiểu nóng lòng hội hợp cùng Tất Quyền Ngọc,cho nên đại quân vừa đến Tô Cùng thành liền triển khai tấn công mãnh liệt. tô Cùng thành nhanh chóng đóng cửa thủ thành, bất quá cũng chỉ có thể thủ thành trong vòng mười ngày, liền bị Tiếu Tiểu phá thành, lấy đi thủ cấp của tướng lãnh địch quân! Rồi sau đó thẳng tiến vào sâu bên trong Hà Xuyên…
Trong chiến hỏa bay tán loạn, Hà Xuyên vốn là bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ ở phía sau, bỗng nhiên lâm vào tình thế phân binh làm hai, binh lực trong nước không đủ, mà Tất Quyền Ngọc lại giống như lợi kiếm không ngừng công kích….
Cùng tháng, về phía Xích Châu, Hồng Thành Tuyệt tiếp nhận sắc phong của hoàng đế Xích Châu, nhưng cố tình lại không đến tiếp nhận Tiểu Tây thành cùng Giáp Vách thành, mà suất lĩnh đại quân một đường “đạp thanh”, nhanh chóng đi đến đế đô.
Hoàng đế Xích Châu mệnh đại quân hoàng thành ra khỏi thành đón đánh, đầu tiên, Hồng Thành Tuyệt đang thương thất mà ra trước trận khiêu chiến, đem thủ lĩnh của hoàng thành quân đánh xuống ngựa…
Hoàng thành Xích Châu đình trệ! Hoàng đế Xích Châu tự giải hoàng bào, chiếu cáo thiên hạ: Trẫm từ khi đăng cơ cho đến nay, không có lương sách trị quốc, cũng không có kỳ mưu phạt binh, tại vị hơn ba mươi năm, chiến tích bình thường, cảm thất sâu sắc hổ thẹn với tiên hoàng, thẹn với dân chúng Xích Châu, thái tử tuổi trẻ xúc động, phát binh chinh phạt trung thần, gặp quả đắng cũng bình thường, tâm trẫm khổ thậm, nay đại lục đã trở nên loạn thế, đang là lúc Xích Châu ta dựng cơ đồ cường thế, trậm thật đã tuổi già vô lực, cảm thấy mệt mỏi vô cùng, mà con nối dòng dưới gối tuy nhiều, nhưng không có ai có thể dựng lên đại nghiệp. trẫm vừa đau vừa bi, cảm nhận được sự trọng đại của thương sinh thiên hạ, không dám qua loa, suy nghĩ nhiều ngày, trẫm nghĩ, đương kim Xích Châu, người có tài về của văn lẫn võ, thông minh tài trí, lúc này chỉ có Hồng Thành vưong gia của Bạch Đà thành là đệ nhất, gánh nặng thương sinh, là cho hoàng gia, gánh nặng dân chúng là trọng cho đế vị, trẫm quyết định giao cho Hồng Thành Tuyệt, từ nay về sau không hề hỏi đến chính sự, dốc lòng tu phật, con cháu hoàng tộc hóa thành thứ dân, thể nghiệm khó khăn gian nan của dân gian…
Phượng Linh tháng 4 năm 812, Hồng Thành Tuyệt xưng đế! Trở thành nữ đế đầu tiên trong lịch sử của Xích Châu! Chiếu thư của Hoàng đế Xích Châu cũ rất nhanh đã chiêu cáo thiên hạ, các đế quốc tuy rằng đang lâm vào chiến loạn, nhưng vẫn phía sứ giả đến Xích Châu để bái hạ. Viêm Sa đã ngưng chiến phái ra Dương Đỉnh Du, Hà Xuyên phía Trử Thương, Phượng Linh phái ra tân lễ bộ thượng thư Cung Nhàn [ nguyên là lễ bộ thượng thư Cung Nhàn lúc khai chiến đã bí mật rời đi, không rõ tung tích, sau chứng thực được, Cung Nhàn bí mật tìm đên Tất Quyền Ngọc của Trạch Việt quân đoàn làm nơi nương tựa.]. Còn một phía có thể nói là cũng thuộc về Phượng Linh – Trạch Việt quân đoàn nhưng trên hình thức sớm đã không còn thuộc về Phượng Linh phía ra Kha Thần – bởi vì Kha Thần đồng ý với Liên Khê đi tìm Cách Hồn Châu, mà nàng nhận được tin mới nhất đó là Cách Hồn Châu có khả năng rất lớn là đang ở Xích Châu! Cho nên lần này là chủ động xin đi đánh giặc.
Chỉ có Thanh Hà bởi vì ghi hận Hồng Thành Tuyệt vi phạm minh ước ở trận chiến ở Hồ Lô trấn cho nên không có phái người đến….

Đại điển sơ đăng của Hồng Thành Tuyệt, sứ dân quy điền, thị thông thương, tất cả khôi phục bình thường. mà ởn bộ binh, nàng lại yêu cầu tăng tốc hôi phục sau chiến tranh, cùng với huấn luyện ở tiền tuyến, hơn nữa, đặc biệt lệnh cho bộ binh nhiên cứu “Mê màu phục”…
Đây là thời kỳ dưỡng thương sau chiến tranh của Xích Châu, nhưng cũng là thời kỳ chuẩn bị trước khi khai chiến của nàn. Chỉ cần xuyễn một hơi, mục tiêu của Hồng Thành Tuyệt chính là Thanh Hà.
Đây bây giờ, đại chiến ngũ quốc trên đại lục Phượng Linh, Viêm Sa lui binh, cùng Phượng Linh ký hiệp ước Đồng Xuyên, tiến vào giai đoạn tu dưỡng, Thành Hà trong trận chiến ở Hồ Lô trấn bị thương nặng, co đầu rút cổ vào một góc của đại lục mà thở dốc, mà nay nội chiến Xích Châu chấm dứt, Hồng Thành Tuyệt trở thành tân hoàng. ở trong chiến loạn chân chính vẫn hừng hực khí thế như cũ, chính là hai nước từng là hữu quốc Phượng Linh cùng HÀ Xuyên.
Cái gọi là trời bất toại lòng người, hoàng đế Hà Xuyên chính là cảm thấy như vậy, nguyên bản là muốn khiến cho Phượng Linh cùng Viêm Sa đánh ngươi sống ta chết. Hắn trở thành trai cò tranh chấp ngư ông đắc lợi, một hơi muốn nuốt trọn Phượng Linh. Cho đến lúc này, Xích Châu Thanh Hà hai tiểu quốc không theo được, mà Viêm Sa đánh lâu thiệt hại nặng. Thiên hạ còn ai là đối thủ của Hà Xuyên? Chính là không nghĩ tới, Tất gia làm phản, toàn bộ thời cuộc rung chuyển, đi theo hướng hoàn toàn khác với dự kiến của hắn, ngược lại làm cho nước của hắn lâm vào chiến cuộc.
——-
“Hoàng đế Hồng Thành Tuyệt gửi thư cho ngài!” Thời điểm thân vệ báo lại, Tất Quyền Ngọc đang ở trong soái trướng, nghe Liên Khê nói về thành quả mà nàng nghiên cứu được.
Tất Quyền Ngọc cười, tiếp nhận thư, mở ra xem, trên thư viết không nhiều lắm, ý như sau: Hậu cung của ta hư không, chờ Tiếu Tiểu đến làm chủ, nữ nhân của ta bị ngươi phái đi lãnh binh đánh giặc, ngươi tốt nhất nên chiếu cô nàng tốt cho ta, chỗ ngươi đánh xong nhanh một chút, ta bên này cũng sắp phát binh với Thanh Hà, nếu thận lợi hạ được Thanh Hà, sẽ từ Thanh Hà đánh tới Hà Xuyên, đến lúc đó mọi người thu thập tàn cuộc đến uống rượu mừng của ta….
Tất Quyền Ngọc xem xong cười to liên tục…
“Làm sao vậy?” Cẩm Hà dựa lại xem. Một đoạn thời gian sống trong quân ngũ, lam cho tính cách của Cẩm Hà so với lúc còn ở trong cũng sáng sủa hơn rất nhiều. Nhất là thường xuyên ở cùng với Liên gia tỷ muội, mưa dầm thấm đất, tự nhiên bất đồng.

“Quân đoàn của chúng ta lại cho ra một vị hoàng hậu…” Tất Quyền Ngọc đẩu đẩu thư trên tay, sau đó trong mắt hàm chứa ý cười kéo tay Cẩm Hà vuốt ve: “Chờ chúng ta ổn định, chúng ta cũng tổ chức một cái hôn lễ”
“Ôi… lão phu thể đã bao nhiêu tuổi rồi? Còn tổ chức hôn lễ, bắt chước người khác…” Liên Khê lập tức khinh bỉ.
“Liên Khê ngươi cút đi xa xa cho ta…” Tất Quyền Ngọc cười mắng. Ở cùng với Liên Khê bây lâu nay, tự nhiên tính tình thích nháo sự của nàng. Nói chuyện cũng thật sự tùy ý.
“Ô ô… nàng ấy khi dễ ta…” Liên Khê mếu máo, làm biểu tình ủy khuất, thân thủ níu kéo y hục của Liên Đồng, Liên Khê chỉ cười, cũng không để ý tới nàng.
Liên Khê hừ một tiếng, bỏ tay ra khỏi người Liên Đồng, đi kéo áo Cẩm Hà: “Cẩm Hà tỷ tỷ, Quyền Ngọc khi dễ ta….”
Cẩm Hà xì một tiếng cười lên, thân thủ nhéo nhéo mặt Liên Khê: “Ta giúp muội thu thập nàng ấy!” Nói xong liền xoay người ôm lấy cánh tay Tất Quyền Ngọc, âm thanh ôn nhuyễn nói: “Phu quân, sao nàng lại khi dễ ngươi như vậy a?”
Tất Quyền Ngọc hắc hắc nở nụ cười hai tiếng: “Sinh ra lảng tránh… ta sẽ nhận sự giáo huấn của Cẩm Hà nhà ta….”
Vì thế Liên Khê liền trưng ra vẻ mặt khinh bỉ, mà Liên Đồng lại che miệng cười trộm, Liên Khê liền lôi kéo Liên Đồng chạy ra khỏi doanh trại…
“Cẩm Hà a, ta nói, nàng hiện tại ngày càng có hương vị, càng ngày càng câu dẫn người a…” Tất Quyền Ngọc nhìn bộ dáng mê người của Cẩm Hà cảm khái nói.
“Phải không?” Cẩm Hà mãn mãn ý cười, người đã tựa trên vai Tất Quyền Ngọc: “Cùng Nàng ở một chỗ thật hạnh phúc, cái gì cũng không quản, cái gì cũng không lo….”

“Quả nhiên là càng ngày càng yêu nghiệt…” Tất Quyền Ngọc cắn răng nói: “Kia vi phu liền kiểm tra nàng, rốt cuộc có phải càng phong tao hay không…”
Cẩm Hà cười khanh khách, đầy mặt xuân sắc, mà ngón tay của nàng đã vuốt ve từ cánh tay của Quyền Ngọc, xoa cổ nàng ấy, nay phong không có ai, nàng tự nhiên bắt đầu lớn mật.
Quyền Ngọc duỗi tay ra, bế thắt lưng của nàng, đối diện với nàng, cũng không quá vài giây, liền nhu nhuyễn xuống dưới, càng ngày càng gần, cuối cùng hô hấp giao hòa…
Đợi cho nụ hôn kết thúc, khóe môi Tất Quyền Ngọc dán lên khóe môi Cẩm Hà, hơi thở xuy phất, nhẹ giọng nói: “Cẩm Hà gả cho ta đi… ta sẽ tổ chức cho nàng một hôn lễ cực kỳ long trọng…”
Cẩm Hà quay đầu cười: “Nghe nói thời điểm Hồng Thành Tuyệt cầu hôn Tiếu Tiểu, phi thường lãng mạn… cảm động lòng người… Hồng Thành Tuyệt thật sự là một nhân vật lãng mạn hiếm có…”
“So về lãng mạn, ta quả thật không phải là đối thủ của tên kia, bất quá, nương tử nhà ta tự nhiên là nương tử nhà ta, Hồng Thành Tuyệt dù có lãng mạn đến đâu, Tôn Cẩm Hà vẫn là nữ nhân của Tất Quyền Ngọc ta… nàng nói có phải hay không?” Quyền Ngọc cười khẽ.
“Di, ta nói Hồng Thành Tuyệt tốt, nàng vì sao lại không ăn giấm a?” Cẩm Hà trừng mắt nhìn, tò mò nhìn Tất Quyền Ngọc.
“Này thôi, trong bụng tể tướng có chứa thuyền… ta đại nhân rộng lượng…” Tất Quyền Ngọc vừa nói, một bên đã ôm chặt Cẩm Hà, thân thủ ở trên người nàng vuốt ve, trong miệng thầm nói: “Huống chi dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, trong lòng Cẩm Hà ta tốt nhất…”
Cẩm Hà nở nụ cười, tựa vào lòng Tất Quyền Ngọc, sờ lung tung trên người nàng: “Ở trong lòng ta, đương nhiên không ai có thể so với nàng”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.