Đọc truyện Phượng Linh Kỷ – Chương 116
Phượng Linh tháng 3 năm 812, thời buổi rối loạn, tháng này, Tất Quyền Ngọc vĩ đại dẫn Trạch Việt quân đoàn đánh Dương Đỉnh Du chạy đến Hổ Khiếu thành, lấy lại phân nửa lãnh thổ bị mất vào nửa năm trước, làm cho dẫn chúng đông tuyến và cả đế quốc lại tràn trề niềm tin vào quán đội, dân chạy nạn ở rất nhiều nơi bắt đầu quay về cố thổ của mình, bắt dầu có chút bận rộn cho vụ cày bừa vụ xuân. Đồng dạng cũng trong tháng này, mười lăm vạn quân đội Hà Xuyên trợ giúp trận chiến ở tấy tuyến được hoàng đế chính tay viết văn thư thông quan, từ Ngọc Long Thành ở tây tuyến đi đến đông tuyến của đế quốc Phượng Linh…. Cũng cùng tháng này, đội quân Xích Châu bị Phượng Linh cùng Hà Xuyên đánh lui về Tây Phượng Quan bắt đầu xảy ra nội chiến…. Nhưng mà ngay thời điểm rối loạn, chinh chiến khắp nơi, các học giả lịch sử luôn nhịn không được đem văn chương dừng trên Hồng Thành Tuyệt của Xích Châu và Tiếu Tiểu của Phượng Linh… Tại một năm này, một tháng này, màn trình diễn tình yêu của các nàng làm người ta phải mỉm cười…
[Phượng Linh tạp đàm]
Tháng 3, hoa sơn rực rỡ. Hồ Lô trấn, soái doanh.
“Hồng Thành vương gia của Xích Châu cầu kiến!” Thị vệ bên ngoài khom người bẩm báo.
Tiếu Tiểu có chút ngạc nhiên ngẩng đầu, trong lòng mạc danh kỳ diệu có chút chấn động… Nga, Hồng Thành Tuyệt đến đây? Đúng vậy, cũng nên đến đây, đã qua hơn nửa tháng, hoàng thành Xích Châu đáng lý ra cũng nên có động thái…
“Tướng quân!” Thị vệ không thấy Tiếu Tiểu trả lời, đứng thẳng dậy, kêu nàng.
“Cho nàng vào!” Tiếu Tiểu lúc này mới phát hiện bản thân có chút thất thố. Thị vệ ra ngoài mời Hồng Thành Tuyệt vào, Tiếu Tiểu có chút cau mày, nhu nhu huyệt thái dương – đây là làm sao? Luôn cảm giác tâm có chút loạn, có phải nàng nghỉ ngơi không tốt hay không?
“Tiếu tướng quân, lâu rồi không gặp!” Ánh sáng bị cửa che đi một ít, Hồng Thành Tuyệt mặc bộ y phục dài màu tím, cả người đầy quý khí vương tộc, nở nụ cười ôn hòa như gặp lão bằng hữu..
Thời điểm Hồng Thành Tuyệt cười rộ lên, có chút rực rỡ hơn so với dương quang của ánh mắt trời… Cư nhiên!
Trong đầu Tiếu Tiểu đột nhiên xuất hiện ý tưởng này, sau đó suy nghĩ lại bỏ thêm hai chữ cư nhiên đằng sau- người này quả nhiên ngoài dự đoán của mọi người.
Hồng Thành Tuyệt trong truyền thuyết luôn là lạnh lùng ngạo nghễ so với người nàng thấy không hề giống một chút nào. Cho nên có thể thấy, lời đồn đại không đáng tin!
“Đã lâu không gặp, Hồng Thành vương gia cư nhiên tự mình đến đây, mời ngồi. Tới là để xác định thời gian phát binh sao?” Tiếu Tiểu cười, nhưng có chút mơ hồ. Bởi vì lòng nàng không yên.
Hồng Thành Tuyệt tựa hồ như không chú ý đến nụ cười mơ hồ của Tiếu Tiểu, vui sướng ngồi xuống: “Tự nhiên muốn đích thân đến đây để hiểu đạt thành ý. Thời gian phát binh cơ bản đã xác định, hoàng thành bên kia không sai biệt lắm đại khái đã tập kết được hai mươi vạn quân đội, ngay hôm đó sẽ trực tiếp phát binh đến Bạch Đà thành ta!” Hồng Thành Tuyệt nói.
Tiếu Tiểu cười nói: “Hồng Thành vương gia không cần nhiều lễ nghi như vậy, chuyện phát binh ta đã cùng Tất soái nói qua, Hồng Thành vương gia chỉ cần phái người đưa thư tín đến cho ta, mười vạn quân sẽ lập tức đi qua. Như thế nào lại làm phiền vương gia đi một chuyến!” Tiếu Tiểu đương nhiên không biết, một phen thành ý này là thành ý đối với nàng, chứ không phải là thành ý của Hồng Thành vương gia đối với đội bạn. Nếu thật sự là thành ý với đội bạn, với tính tình thích hưởng thụ của Hồng Thành Tuyệt sao lại chịu một đường xóc nãy từ Bạch Đà thành đến Hồ Lô trấn…
“Tiếu Tiểu tướng quân nói lời ấy sai rồi, chuyện mượn binh, ta biết chỉ cần đưa tín liền xong, nhưng Tiếu tướng quân chính là chủ soái của đội bạn, mấy ngày sau liền cùng bổn vương hợp tác tác chiến, nếu không đủ tương thông, phối hợp không đủ ăn ý, chẳng phải sẽ hao binh tổn tướng, hao tài tốn của sao, cho nên lần này bổn vương đến không phải vì chuyện mượn binh mà câu thông tình cảm với Tiếu tướng quân.” Hồng Thành Tuyệt cười đến rất chi là chân thành. Tiếu Tiểu nghe lời này, cái gì mà câu thông tình cảm, có lẽ nếu người khác nói ra lời này sẽ không có gì, nhưng đây cố tình lại từ miệng của vị vương gia mang danh háo sắc nói ra, Tiếu Tiểu vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại tìm không thấy tật xấu nói lý của nàng ta. Nhất là ánh mắt chân thành tha thiết như tiểu hài tử của nàng ta, làm cho người ta không cách nào hướng nàng ta tới chỗ hư hỏng.
Tiếu Tiểu nghĩ: chẳng lẽ nàng có thành kiến với nàng ta?
Bất quá lời này của nàng ta rốt cuộc có ý tứ gì, hay đó chỉ là cách nói chuyện bình thường của nàng ta. Tiếu Tiểu cảm thấy nàng cùng nàng ta không có quan hệ gì, nàng ta háo sắc thì liên quan gì tới nàng?
“Vậy thỉnh Hồng Thành vương gia đi nghỉ ngơi trước, hôm nay ta đi chỉnh quân, ngày mai xuất phát, vương gia ngài thấy được chứ?” Tiếu Tiểu nói.
“Đương nhiên là nghe theo an bài của Tiếu tướng quân! “
Hồng Thành Tuyệt nói xong, Tiếu Tiểu liền sai người dẫn Hồng Thành Tuyệt đi tắm rửa nghỉ ngơi. Mà nàng lập tức đi an bài chuyện xuất binh, Hà Tây quân đoàn vẫn như cũ, có hai mươi vạn quân, nguyên bản trấn đóng ở Hồ Lô trấn vào thời kỳ hòa bình chỉ có ba vạn, ở Hồ Lô trấn binh thường quy bình thường cũng chỉ có nhiêu đó, trong mười bảy vạn còn lại có mười lăm vạn đến từ Ngọc Long Thành, hai vạn đến từ binh thường quy của hai thành khác.
Nhưng bởi vì một trận công kích của Xích Châu Thanh Hà với Phượng Linh trước đó, cơ hồ toàn bộ Hà Tây quân đoàn đều thu nạp đến Ngọc Long Thành, đợi cho tây tuyến nhất định, Tiếu Trí Lực liền cho mười vạn trọng binh đóng ở Hồ Lô trấn, mà Tiếu Tiểu sau khi tiếp nhận Hà Tây quân đoàn, bởi vì phải điều mười vạn quân đi hỗ trợ Hồng Thành Tuyệt, nên Tiếu Tiểu sắp xếp mười hai vạn quân ở Hồ Lô trấn, mười vạn tùy thời có thể tiếp viện, hai vạn còn lại để coi giữ.
Lần này xuất ra mười vạn binh, có ba vạn nguyên là được huấn luyện ở Tứ Phương quân đoàn trong kinh sư, sau đó được đưa đến Hà Tây quân đoàn, trong đó đại bộ phận đều là binh của Tiếu Tiểu. Một đám binh lính tiếp nhận huấn luyện dã chiến vùng núi của Tất Quyền Ngọc, lúc ấy chủ yếu là để dùng đối kháng với Hồng Thành Tuyệt, bởi vì Tất Quyền Ngọc như thế nào cũng không thể quên một trận chiến ở Chỉ Thiên Cốc, toàn bộ đại quân của Tiếu Trí Lực xém chút nữa bị tiêu diệt toàn bộ ở Chỉ Thiên Cốc.
Trên thực tế, mấy trăm năm trước, đế quốc Phượng Linh bao gồm cả Xích Châu, Thanh Hà, Hà Xuyên xa xa so với Viêm Sa cường đại hiện nay. Lúc đó Viêm Sa chỉ là man bang ngoại tộc, an phận nằm một gốc ở Phượng Linh đại lục, không dám có một dị tâm nào đối với Phượng Linh, lúc ấy Viêm Sa cằn cỗi, đầm lầy linh tinh, Phượng Linh cũng chán ghét mãnh thổ địa Viêm Sa này.
Nhưng Mạt đại hoàng đế ngu ngốc, quần hùng nổi lên tứ phía, toàn bộ đại lục Phượng Linh sụp đổ, chia làm tứ quốc, thế lực cường đại nhất chiếm cứ phần trung bộ dồi dào nhất, vẫn lấy tên Phượng Linh, nhưng Phượng Linh lúc này cũng không còn khí lực để đi chinh phạt những đế quốc còn lại, chỉ có thể kết liên minh với Hà Xuyên, chống đỡ tập kích đến từ Viêm Sa. Mà đối với Xích Châu Thanh Hà, Phượng Linh cùng Hà Xuyên cũng không thể nào thâu tóm được, nguyên nhân là do Phượng Linh Hà Xuyên đa phần là binh nguyên, binh của họ không giỏi về chiến đấu ở rừng núi. Cho nên chỉ có thể lấy Tây Phượng sơn mạch làm với hạn, mặc dù vẫn ma sát qua lại nhưng không thể tiến thêm một bước.
Tất Quyền Ngọc từ lúc đảm nhiệm huấn luyện tân binh ở Tứ Phương quân đoàn, bắt đầu vì sơn mạch Tây tuyến bồi dưỡng ra binh có sở trường chiến đấu ở rừng núi. Chính là năm đó nàng quả quyết không ngờ, binh lính bồi dưỡng ra không phải để tấn công Hồng Thành Tuyệt mà là giúp Hồng Thành Tuyệt tấn công hoàng đế Xích Châu!
Sau khi xác định sẽ trợ giúp Hồng Thành Tuyệt, Tất Quyền Ngọc phái một vài quan viên từ Trạch Việt quân đoàn có kinh nghiệm chiến đấu ở núi rừng đến, Tiếu Tiểu đem ba vạn quân chia làm ba đội, sau đó tăng cường huấn luyện quan quân, cũng đã hơn một tháng.
Tiếu Tiểu vừa an bài tốt, liền có thị vệ đến nói: “Tướng quân, Hồng Thành vương gia thỉnh ngài đến doanh trại chữ nhất.”
Tiếu Tiểu gật đầu, dặn dò thêm vài câu với hai vị phó tướng liền đi theo thị vệ đến doanh trại tạm cư của Hồng Thành Tuyệt.
Doanh trại của Hồng Thành Tuyệt ở phía sau doanh quân trấn thủ Hồ Lô trấn, tuy rằng Tiếu Tiểu không có phân phó, nhưng Hồng Thành Tuyệt thân phận đặc thù, cho nên cho nàng một an bài thỏa đáng.
Chính là làm cho Tiếu Tiểu không ngờ là, quân doanh Thiết Huyết lại truyền ra tiếng đàn duyên dáng, Tiếu Tiểu dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết, riềng đàn là xuất phát từ vị vương gia đi đến đâu cũng muốn hưởng thụ kia.
Điều này làm cho Tiếu Tiểu dở khóc dở cười. Theo lý, hoàng đế Xích Châu rất nhanh sẽ tấn công Bạch Đà thành sao, vương gia Bạch Đà thành cư nhiên còn có nhã hứng như thế, không tọa trấn ở Bạch Đà thành, ngược lại lại ngàn dặm xa xôi chạy đến Hồ Lô trấn nho nhỏ này đánh đàn. Nói dễ nghe là người phong nhã, nói khó nghe hơn chút là tên bại hoại gia tử không làm việc đàng hoàng!
Tên bại hoại gia tử làm cho người ta tức giận! Tiếu Tiểu nghĩ như vậy, trong lòng tự nhiên có chút sinh khí không biết từ đâu ra. Nhưng khi nàng bước vào doanh trướng của Hồng Thành Tuyệt, tuy trên mặt nàng vẫn giữ ý cười, nhưng trong mắt đã hiện ra ý chỉ tiếc sắc không rèn thành thép…
Chỉ tiếc sắt không rèn thành thép… Tiếu Tiểu bị ý nghĩ đột nhiên hiện ra trong đầu nàng kinh ngạc một phen. Hồng Thành Tuyệt chả có quan hệ gì với nhau, nàng ta là người tốt nhất không nên thân, lần này giúp nàng ta đánh trận xong, vỗ tay hai cái liền không làm việc chung nữa. Có cái gì để hận. Ân, đúng vậy. Không nên thân thiết với nàng ta quá, sẽ liên lụy đến nàng…
Tiếng đàn không ngừng, trong doanh trướng phản phất hương vị huân hương. Trên án thượng đặt vài bình hồ phách bóng đêm nổi tiếng thiên hạ, trong suốt sáng hồng, gột rửa trong chén rượu, chậm rãi tràn ra hương rượu nồng đậm, bát rượu hoa sắc, tinh xảo dị thượng, vô luận một khối kia chính là tạo hình độc đáo hương khí mê người…
Tiếu Tiểu trong tiếng đàn tuyệt mỹ thở dài một tiếng: “Hồng Thành vương gia hảo nhã hứng, ta cơ hồ nghĩ đây không phải là Hồ Lô trấn, mà đang ở Hồng Thành vương phủ ở Bạch Đà thành của ngươi!”
Tiếng đàn ngừng lại, Hồng Thành Tuyệt đã đổi thành y phục màu đỏ ngẩng đầu lên, trên dung nhan tuyệt sắc kia mỉm cười, thân sĩ, ánh mắt chân thành tha thiết giống như hài tử kia thình thẳng vào mắt Tiếu Tiểu, làm cho lửa giận vô danh của Tiếu Tiểu phai nhạt xuống. Hồng Thành Tuyệt này thật sự là hài tử sao? Lúc nàng còn chưa gia nhập quân ngũ đã nghe danh người này, danh hiệu chói mắt của nàng đến từ trận chiến ở Tây Phượng Quan, sau trận chiến ở Chỉ Thiên Cốc, sau này được truyền đi do một đêm giai thoại với Tất Quyền Ngọc ở Tây Phượng Quan, tiếp theo là một kiếm là trọng thương Võ Chiêu ở Hồ Lô trấn…
Vô luận là trận chiến nào, đều đẩy nàng ta lên vị trí danh tướng ở đại lục, nhưng một người như vậy, sao lại có ánh mắt của một hài tử đâu?
Tiếu Tiểu nghĩ đến có chút mê mẩn, Hồng Thành Tuyệt trong ánh mắt lại tràn ngập ý cười, mà ý cười này bị nàng dấu kỹ phía sau nụ cười chết chốc – vô luận là ai đều phải thu hồ lang tính của mình, thể hiện là tiểu bạch thỏ đơn thuần.
Mà phía sau bộ lông thỏ đó của Hồng Thành Tuyệt chính là dã lang.
Mắt đối mắt, ánh mắt Hồng Thành Tuyệt có chút sáng ngời sạch sẽ mà ánh mắt của Tiếu Tiểu lại có chút mê hoặc, Hồng Thành Tuyệt tươi cười càm thêm ấm áp: “Tất cả những thứ ở đây đều vì Tiếu tướng quân mà chuẩn bị!”
“Chuẩn bị cho ta?” Tiếu Tiểu hồi thần lại không hiểu trong lời nói này có ý gì.
“Tiếu Tiểu tướng quân quân vụ đầy người, ngày ngày bận rộn, rất vất vả, nay vừa giúp cho ta, vài ngày sau lại lo đến chiến sự ở Phượng Linh, bổn vương nghĩ đến đau lòng, nên chuẩn bị cho ngươi chút rượu, chúng ta tâm sự, thả lỏng một chút” Hồng Thành Tuyệt cười nói.
“Hồng Thành vương gia có tâm, trước khai chiến, trong quán cấm rượu, rượu này ta không thể uống” Tiếu Tiểu một câu liền cự tuyệt lời mời của Hồng Thành Tuyệt. Hơn nữa, đột nhiên trong lúc đó lại vì một câu nói của nàng ta mà lại bắt đầu sinh khí. Đã là lúc nào rồi mà còn đánh đàn uống rượu…