Đọc truyện Phương Lân Hảo Thổ – Chương 76: Tương phùng
Cho dù không để ý đến giới giải trí cũng không xem tin tức giải trí, nhưng tin tức nóng hổi vẫn tận dụng hết tất cả mọi thứ mà chui vào trong tai Ngải Thanh.
“Hàn Tuyền thực sự muốn đính hôn?”
“Không thể nào! Mụ minh tinh ấy xấu như vậy sao xứng đôi với anh ấy được chứ?”
Nữ đồng nghiệp ôm tờ báo líu ra líu ríu ầm ĩ không ngừng, Ngải Thanh ngồi trong phòng làm việc rất nhanh đã không chịu nổi. Điện thoại trên bàn vẫn luôn rung lên, bắt đầu từ ngày hôm đó không ngờ Hàn Tuyền lại rất khiên nhẫn gọi cho Ngải Thanh mỗi ngày, cho dù Ngải Thanh không bắt máy hắn cũng sẽ cố chấp gọi thêm mấy lần. Nhìn ra được cậu đang làm việc thì được gọi, điện thoại trên bàn bất ngờ vang lên dù sao vẫn hù được Ngải Thanh, nhưng nhìn chung vẫn một mực tránh điện thoại, trong lòng không ngờ lại thầm vui sướng, Ngải Thanh thừa nhận bản thân có phần không tốt, nhưng như thế này lại khiến cậu có loại cảm giác được coi trọng.
Bên cạnh điện thoại là tài liệu về Hàn Tuyền sáng sớm nay trợ lý mới mang tới, tất cả các show lớn nhỏ hắn từng tham gia trong mấy năm nay còn có một ít tin tức chưa được công bố, liệt kê rất hoàn chỉnh. Ngải Thanh cười khổ, Hàn Tuyền suy cho cùng đã giấu diếm cậu bao nhiêu thứ, cho dù tài liệu rất uyển chuyển cũng nhìn ra được hắn từng ăn không ít đau khổ. Nói là người quan trọng nhất nhưng lại phải thông qua phương thức này để biết tin tức của hắn.
Bởi vì tòa soạn đang chuẩn bị mời Hàn Tuyền đến làm một bài phỏng vấn toàn diện, cho nên không chỉ cần ảnh chụp của Hàn Tuyền còn cần tin tức của hắn. Ý tứ của Đường Lạc rõ ràng là ám chỉ Ngải Thanh có thể tự mình đi phỏng vấn. Ngải Thanh suy nghĩ kỹ suốt vài ngày, bởi vì lịch trình của Hàn Tuyền tương đối kín, cho nên phỏng vấn được tiến hành song song với việc chụp ảnh. Loại chuyện này Ngải Thanh vốn không cần làm, nhưng Đường Lạc lại ép buộc giao vào tay cậu, lý do là không có lý do gì.
Ngải Thanh ngồi trong xe gần một tiếng đồng hồ, nói là không đến. Nhưng lại không cam tâm giao tài liệu cho trợ lý, cậu thực ra rất muốn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Hàn Tuyền, khéo léo mỉm cười với hắn, nói cho hắn biết bản thân một chút cũng không quan tâm đến hắn, sau đó điềm tĩnh chúc mừng hắn. Nhưng… mồ hôi trong lòng bàn tay đều chảy ra hết rồi, cậu vẫn không có dũng khí lên lầu.
“Ngải Thanh… Nếu cậu thực sự không đến, vậy tôi nói Tiểu Tranh xuống lấy tài liệu kia, cậu cứ trốn tránh người này cả đời vậy đi!” Tin nhắn của Đường Lạc để lộ sự bất mãn rất lớn. Hắn đã vì cậu dọn sẵn đường, chỉ cần bước xuống là được. Không ngờ lại nhát gan như vậy, Đường Lạc rất bất mãn.
Ngải Thanh thở dài. Cậu đã không còn là một đứa trẻ, đi làm cũng lâu như vậy, có chuyện gì mà chưa từng thấy qua? Khẽ buông tay, cửa xe liền mở ra, sau khi bước ra trong lòng không ngờ lại trở nên vui mừng nhảy nhót, ham muốn gặp mặt không ngờ lại trở nên mãnh liệt như vậy. Không có gì ghê gớm hết, trong lòng cứ lặng lẽ nhớ kỹ điều này. Từ từ nhắm hai mắt lại, hít thở sâu một chút, sau đó thang máy liền tới nơi.
Thực sự rất nhanh.
Bước vào studio liền nhìn thấy Đường Lạc, Đường Lạc tặng cho cậu một nụ cười, chỉ chỉ vào phòng makeup, nhỏ giọng nói “Hàn Tuyền ở trong đó đó.” Ngải Thanh do dự lui về sau một bước nhỏ. Tính toán xem đã bao lâu vẫn chưa gặp mặt? Làm sao cũng tính không được, giống như khi đó ở bệnh viện, rõ ràng chỉ cần đẩy cánh cửa một cái là được rồi, nhưng sức lực trên tay dường như bị rút sạch, cậu bất lực nhìn Đường Lạc, sau đó thở dài. Vỗ vỗ bờ vai của cậu rồi đẩy cửa bước vào.
“Xin chào Hàn tiên sinh, đây là biên tập bài viết Ngải Thanh của chúng tôi. Cậu ấy…”
“Ngải Thanh!” Đường Lạc còn chưa dứt lời, cả người Hàn Tuyền đã hưng phấn đứng dậy khỏi ghế, vừa mở miệng cánh tay liền ôm chặt lấy Ngải Thanh còn đang kinh ngạc.
“Chúng tôi quen biết nhau…” Hàn Tuyền ôm Ngải Thanh, đắc ý nói chuyện với Đường Lạc, “Chúng tôi là bạn học thời trung học đó! Nếu biết cậu ấy thuộc tạp chí của mấy người, tôi sẽ không từ chối hai lời mời lần trước.”
Đường Lạc cười cười không lên tiếng. Dáng vẻ kinh ngạc của Ngải Thanh rất buồn cười, từ lúc quen biết với Ngải Thanh, đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ không biết phải làm gì của Ngải Thanh.
Hàn Tuyền ôm lấy cậu quá nhanh, Ngải Thanh nhắm hai mắt lại thiếu chút nữa đã tiếp tục mê muội, mở mắt nhìn thấy Đường Lạc mới ý thức được cậu tới đây không phải để ôn chuyện xưa. Hàn Tuyền phải đính hôn. Cậu cứ tiếp tục mê muội chỉ có thể đẩy mạnh bản thân xuống một tầng địa ngục sâu hơn.
“Makeup xong chưa? Nếu như không có gì trở ngại thì bây giờ tôi có thể bắt đầu phỏng vấn được không?” Ngải Thanh vô cảm giãy khỏi cái ôm của Hàn Tuyền, mỉm cười lấy laptop ra.
“Hả?” Hàn Tuyền kinh ngạc, nụ cười đông cứng trên môi, “Cậu… Đây là dáng vẻ gặp lại bạn cũ sau nhiều năm sao?”
“Không phải vậy… Tôi biết thời gian của cậu rất quý giá!” Ngải Thanh trốn tránh sự chất vấn của Hàn Tuyền, mở laptop, kéo một cái ghế qua ngồi đối diện Hàn Tuyền. Người makeup rất kịp thời nhấn Hàn Tuyền ngồi xuống, tiếp tục quá trình bị gián đoạn.
Ngải Thanh rất máy móc bắt đầu đưa ra câu hỏi, ánh mắt của Hàn Tuyền rất nóng bỏng, trả lời các câu hỏi nghìn bài một điệu không có ý gì mới vô cùng nhuần nhuyễn. Ngải Thanh cho dù cố ý trách để ánh mắt của hai người chạm nhau, nhưng cuối cùng cũng không cẩn thận mà bị bắt được.
“Xin hỏi ngài mỗi lần đứng trên sàn catwalk trong lòng có đặc biệt nhớ đến ai không?” Vẫn là loại câu hỏi có mang chút mập mờ này, Hàn Tuyền chỉ cần trả lời hơi mờ ám chút xíu là có thể thu hút độc giả rồi. Ngải Thanh đang chuẩn bị gõ ra hai chữ ‘ba mẹ’, câu trả lời của Hàn Tuyền liền khiến mọi người ở chỗ này đều giật mình đến kêu ra tiếng.
“Cậu!”
“Hả?” Ngải Thanh kinh ngạc ngẩng đầu, laptop trong tay thiếu chút nữa đã rớt xuống, ngượng ngùng chỉnh đốn nét mặt, “Xin lỗi, xin ngài trả lời rõ ràng một chút.”
“Chính là cậu đó! Trước kia cậu hỏi tôi không đi học thì có thể làm cái gì? Tôi vẫn luôn suy nghĩ vấn đề này, thực ra vào thời điểm đó bản thân tôi đúng là cái gì cũng không làm được. Cơ duyên hảo hợp lại được nhận vào công ty người mẫu, sau đó nhanh chóng đi tìm cậu không ít lần. Mà cậu vẫn rất ưu tú như xưa, thời gian đó dường như cũng không sung sướng gì, nhưng cho dù mọi chuyện có khổ sở tới đâu thì cậu cũng sẽ kiên trì đi tiếp. Cho nên tôi liền cảm thấy bản thân rất nực cười, chỉ chịu chút khổ thôi mà! Đâu có gì ghê gớm, sau đó mỗi lần bước trên sàn catwalk tôi liền nhớ đến cậu, muốn cho cậu thấy, người như tôi vẫn có chút ưu điểm. Thời gian trôi qua nhanh như thế, bên cạnh tôi không còn ai cả, bạn bè lâu dài nhất cũng chỉ còn lại một mình cậu.” Dáng vẻ nghiêm túc của Hàn Tuyền không quen mắt chút nào, Ngải Thanh cắn chặt răng căn bản không dám suy nghĩ quá sâu, dồn hết tâm trí suy nghĩ bình thản một chút. Cậu kinh ngạc đến một chữ cũng không nhả ra được, lời của Hàn Tuyền không giống là giả, cậu tin tưởng, cho dù đã cố ý nhắc bản thân không được suy nghĩ lung tung, chỉ là… không chịu nổi.
“Vậy viết là người bạn quan trọng nhất của cậu, được không?” Ngải Thanh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, loại trả lời này căn bản không thể công bố ra ngoài, tại sao hắn lại không chịu trả lời nghiêm túc một chút chứ.
“Xin hỏi ngài…”
“Ngải Thanh, chúng ta nhất định phải xa lạ như vậy sao?” Hàn Tuyền *cạch~* một tiếng liền gập laptop trong tay Ngải Thanh xuống, “Không phải chúng ta là bạn bè sao? Hay là tôi có chỗ nào làm không tốt, chọc cậu giận?”
Hàn Tuyền xem ra đã nhịn rất lâu, dáng vẻ bá đạo khiến người makeup hơi giật nảy mình, cộng việc trên tay trượt một cái thiếu chút nữa đã đâm vào mắt Hàn Tuyền. Hàn Tuyền ôm mắt, không nhịn được mà đứng lên, đá văng cái ghế bên cạnh, hung hăng trừng mắt nhìn Ngải Thanh.
“Tôi có chỗ nào khiến cậu không hài lòng?” Nhìn ra được hắn đang kiềm chế lửa giận của bản thân. Giống hệt như hồi trung học, nếu không phải có người ngoài ở đó, Ngải Thanh dám cam đoan hắn nhất định sẽ động thủ với cậu. Bây giờ đã khác, Ngải Thanh nghĩ nếu thực sự có thể đánh nhau cũng tốt, ít nhất có thể khiến hắn phát tiết một chút. Có điều… Tính cách không kiêng nể gì cùng tác phong quang minh lỗi lạc của Hàn Tuyền càng khiến cho Ngải Thanh chịu không nổi. Những lời như vậy trong tai cậu cùng tai người khác rõ ràng là hai loại hàm ý khác nhau, cậu chính là không chịu nỗi phần quan tâm ôn nhu quá phận này nên mới mụ mị không thoát được.
“Xin lỗi.” Ngải Thanh quay đầu đẩy cánh cửa phòng makeup đi ra ngoài.
Đường Lạc đứng bên ngoài rõ là bị tiếng động cái ghế bị đá ngã dẫn đến, Ngải Thanh hạ quyết tâm, dứt khoát vứt laptop vào tay Đường Lạc, “Xin lỗi, tôi không làm được! Ông gọi Tiểu Tranh đến đi!”
“Ngải Thanh!” Hai người Đường Lạc và Hàn Tuyền đồng thời gọi cậu. Cậu dừng bước lại trước cửa.
“Đợi tôi chụp ảnh xong rồi cùng đi ra ngoài uống một chén ha!” Đây là do Hàn Tuyền nói.
“Không được, tòa soạn còn có rất nhiều chuyện phải làm.” Ngải Thanh đi rất vội vàng, khi cửa thang máy đóng lại còn nhìn thấy Hàn Tuyền đuổi theo.
Ra khỏi thang máy điện thoại liền vang lên, là dãy số độc nhất vô nhị của Hàn Tuyền.
“Tôi biết cuộc gọi hôm đó chỉ có thể là của cậu, tôi rốt cuộc đã có lỗi với cậu ở chỗ nào, cậu phải cho tôi biết lý do đi chứ?” Thanh âm của Hàn Tuyền mang theo lửa giận bá đạo đập tới, “Có phải cậu cho rằng người như tôi làm bạn bè của cậu cũng không đủ tư cách hay không?”
Ngải Thanh có thể cương quyết bỏ đi không có nghĩa cậu có thể cự tuyệt Hàn Tuyền, nếu thực sự có thể làm được dễ dàng như vậy, cậu cũng sẽ không phiền não một thời gian lâu thế kia. Chạy trốn Hàn Tuyền không phải vì không chịu nổi Hàn Tuyền, mà là bản thân nghe xong những lời đó lại không nhịn được mà ảo tưởng. Đáng trách là người này lại không biết tâm ý của cậu.
“Tôi đang ở…” Bảng hiệu của khách sạn rất có tiếng tăm, Hàn Tuyền rất cẩn thận, lầu mấy phòng số mấy đều nói rất rõ ràng, “Làm ơn đến đây tìm tôi, tôi không muốn mất đi người bạn là cậu đâu. Bạn bè tôi không ít, nhưng bạn bè thực sự không phải vì danh tiếng mà qua lại với tôi chỉ có cậu.”
Cái cậu “Chỉ có cậu” kia lại khiến Ngải Thanh dao động. Trốn ở nhà suy nghĩ tròn ba ngày, mới ra khỏi cửa mua quà đến chơi. Cậu cũng không muốn mất đi Hàn Tuyền, giống như Đường Lạc đã nói, thoải mái lên sân khấu cũng không có gì không tốt.
Ngải Thanh vẫn thua được, vì cậu vẫn còn trẻ.
Bởi vì không muốn tỏ ra thận trọng quá mức mà Ngải Thanh cũng không có gọi điện thông báo trước, quà chỉ là cái cớ, chọn buổi sáng là muốn chừa cho mình một con đường lui, lúc cần thiết thì nói còn có việc phải làm là có thể thoát thân, lý do rất hùng hồn.
Ngải Thanh suy nghĩ rất nhiều, ngay cả sau khi mở cửa nên mỉm cười như thế nào cũng nghĩ xong. Không ngờ ra mở cửa lại là một cậu con trai, nửa người dưới quấn khăn tắm, những đốm đỏ khả nghi ở thân trên khiến Ngải Thanh hoài nghi bản thân đi nhầm phòng.
“Hửm? Tôi nghĩ người cậu muốn tìm không phải là tôi rồi.” Cậu con trai không hề có chút mất tự nhiên nào, cười cười chỉ chỉ vào cửa phòng ngủ, bản thân liền đi vào phòng tắm. Ngải Thanh không còn nhỏ, những thứ này cậu đều hiểu, dù đối phương cũng không biểu đạt rõ ràng lắm. Trái tim thắt lại thật chặt, cậu không dám suy đoán tiếp nữa, từ trước đến nay vẫn không hy vọng loại chuyện này sẽ phát sinh, ngoài ý muốn nhất cũng chỉ nghĩ tới sẽ là phụ nữ ra mở cửa.
Nhưng khi bước vào phòng ngủ, người kia cả người trần trụi nằm lỳ trên giường, trên lưng cũng lấm tấm đầy dấu đỏ, khiến Ngải Thanh phải bật cười. Gần như muốn bật cười thất to, cậu nhất thời cảm thấy rất buồn nôn, gần như muốn nôn hết ra ngoài, người mà cậu thầm mến lâu như vậy, chưa bao giờ dám nghĩ đến, thậm chí có nghĩ đến đâu cũng không ngờ lại sa đọa đến vậy, muốn đính hôn lại cùng đàn ông lăn lộn trên giường.
Hàn Tuyền hơi mở mắt, lười biếng trở mình chuẩn bị ngủ tiếp, khi hé mắt nhìn thấy Ngải Thanh, liền nhanh chóng trợn to.
“Ngải Thanh?” Độ kinh ngạc của đối phương không thua gì Ngải Thanh.
“Hừ…” Ngải Thanh vứt quà trong tay xuống giường, xoay người bỏ đi.
“Ngải Thanh…” Người phía sau bật dậy rất gấp, trực tiếp nhào tới vươn tay ôm chặt lấy Ngải Thanh, “Sao cậu lại tới đây?”
Ngải Thanh cười khẩy, không thèm xoay người. Cậu con trai trong phòng tắm đúng lúc bước ra, kinh ngạc nhìn hai người một cái.
“Không tệ!” Cậu con trai huýt sáo, nhặt quần áo dưới giường lên, ung dung cầm ra phòng khách để mặc, không lâu sau chợt nghe được tiếng đóng cửa.
“Ngải Thanh, cậu có chuyện?” Hàn Tuyền ôm chặt lấy Ngải Thanh, xoay người cậu lại, đập vào mắt Ngải Thanh chính là đôi mắt ngấn nước của hắn.
“Cậu có chuyện gì sao?” Hàn Tuyền ôm lấy thắt lưng của Ngải Thanh, muốn buông ra lại sợ đối phương chạy trốn, nhưng lúc này không mặc quần áo hắn cũng rất xấu hổ, “Tôi… tôi thích đàn ông.”
Chán nản nói ra sự thật, Hàn Tuyền buông lỏng tay, cả người trần trụi ngồi xuống giường, thoạt nhìn rất uể oải, “Cũng như cậu thấy rồi đó, tôi thích đàn ông. Tôi vốn cũng không phải là loại người sạch sẽ gì, lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, đã sớm dơ bẩn đến không chịu nổi.”
Ngải Thanh sau khi quay đầu cũng không muốn nhìn người này nữa. Cậu vẫn cho rằng hắn là thứ mà bản thân không thể chạm vào, Hàn Tuyền trong lòng cậu giống như món đồ chơi đắt tiền đặt sau ***g kính thủy tinh hồi bé vậy, mua không nổi liền nhìn thôi cũng thấy xót trong lòng, không muốn món đồ chơi bởi vì quá đắt tiền mà trưng bày lâu quá sẽ bị bám đầy bụi.
“Ngải Thanh… Cậu vẫn luôn là người quan trọng nhất với tôi. Tôi luôn gạt cậu, chỉ vì không muốn để cậu xem tôi không ra gì.” Hàn Tuyền cúi đầu ngồi trên giường, hai tay chống lấy đầu.
“Hàn Tuyền…” Ngải Thanh xoay đầu lại, mắt đã ươn ướt, “Cậu không biết tôi vẫn luôn yêu cậu sao?”
Vốn nghĩ rằng nói ra sẽ rất thoải mái, không ngờ nói ra dưới tình huống như vậy, nói ra xong lại cảm thấy gần như tuyệt vọng. Ngải Thanh cảm thấy rất buồn cười, thực sự ngoại trừ buồn cười thì không tìm được từ ngữ thích hợp hơn để hình dung.
“Hả?” Hàn Tuyền vốn đang cúi đầu chợt ngẩng lên.
“Tôi từ lúc học trung học đã thích cậu.” Ngải Thanh cười khổ, “Cậu một chút cảm giác cũng không có?”
“Tôi… tôi không biết!” Hàn Tuyền ngượng ngùng buông lỏng tay.
“Tôi vẫn cho rằng cậu không thích đàn ông, mới chịu đựng tiếp tục lừa gạt cậu, không ngờ cậu lại…” Ngải Thanh đột nhiên nhào tới, đè chặt Hàn Tuyền xuống, cả người đều đè hắn xuống giường, lực tay lớn đến nỗi gần như muốn bóp chết hắn, gần như phát cơn điên mà gào lên, “Nếu cậu thích đàn ông, muốn kiếm chỗ chơi, sao lại không tìm tới tôi? Tôi không sạch sẽ bằng đám ngoài kia sao?”
“Ngải Thanh?” Hàn Tuyền vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, “Cậu không giống với…”
“Cậu có yêu tôi không?” Ngải Thanh buông tay ra, lạnh lùng hỏi.
“Tôi…” Hàn Tuyền do dự không dám ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Ngải Thanh.
“Hàn Tuyền, tôi nói cho cậu biết, cậu có chơi thế nào tôi cũng sẽ không chán ghét cậu, nhưng rõ ràng cậu muốn đính hôn lại lăn lộn với đàn ông trước đêm đính hôn, chơi trước đêm đính hôn có phải rất kích thích hay không? Cậu ngay cả tình yêu cũng không bảo vệ được, tôi thích loại người như cậu thực sự không đáng chút nào.”
Sự chần chừ của Hàn Tuyền rõ ràng là đang hành hạ cậu. Cậu không kịp chờ, ngay khi Hàn Tuyền gần trả lời đội nhiên xoay người chạy ra ngoài. Chờ lâu như vậy, vô vọng lâu như vậy, mắt thấy chân tướng ở trước mắt, cậu ngoại trừ lùi bước thì không tìm được cách khác. Mặc kệ Hàn Tuyền yêu hay không yêu, cậu nghe được cũng sẽ hỏng mất, cậu không có dũng khí đối mặt.
“Tôi muốn xin nghỉ!” Ngải Thanh gọi cho Đường Lạc, “Tôi muốn xin nghỉ một tháng.”
Điện thoại vừa cúp, Ngải Thanh liền ôm một đống bia từ trong tủ lạnh ra, đột nhiên lại muốn hút thuốc lá, liền bắt đầu lục tung cái nhà tìm thuốc lá, kết quả bởi vì cai thuốc quá triệt để mà trong nhà không còn một điếu.
Mười phút sau Đường Lạc liền chạy tới nhà của Ngải Thanh, hai người làm bạn bè lâu như vậy, nói cho cùng vẫn rất ăn ý, huống chi Ngải Thanh chưa từng xin nghỉ dài hạn.
“Sao vậy?” Đường Lạc nhận lon bia trong tay Ngải Thanh ngồi xuống bên cạnh cậu.
“Hôm qua tôi đi tìm hắn, hắn…” Ngải Thanh vứt lon bia uống xong trên tay xuống đất, lon bia lăn *lách cách~* trong phòng khách, “Tôi thấy hắn lên giường với đàn ông.”
“Ý của cậu là… hắn cũng thích đàn ông?” Đường Lạc phát biểu hời hợt. Thực ra chuyện này trong giới giải trí rất phổ biến, Hàn Tuyền cũng không phải ngoại lệ.
Ngải Thanh gật đầu, cả người chôn giữa đầu gối, đối mặt với sàn nhà, đếm vân gỗ trên sàn.
“Không phải rất tốt sao?” Đường Lạc vỗ vỗ vai của Ngải Thanh, “Giống như hạt giống cậu giữ nhiều năm như vậy, đột nhiên nở hoa trong một đêm, cậu chỉ thiếu mất quá trình thôi mà.”
“Chỉ là quá trình thôi sao?” Ngải Thanh cười khổ, “Tôi đã hoang phí một khoảng thời gian lâu như vậy, tôi không còn dũng khí đuổi theo nữa đâu.”
“Cũng tốt! Tôi cho cậu nghỉ!”