Đọc truyện Phương Lân Hảo Thổ – Chương 73: Bảy tháng như lửa
Hàn Tuyền cười hì hì ôm lấy bờ vai gần của Ngải Thanh, cùng nhau mở cánh cửa an toàn thật dày ra, thứ đầu tiên Ngải Thanh nhìn thấy lúc đi vào chính là một bao cát trong một gian phòng bên cạnh phòng khách. Hàn Tuyền cười nói bình thường bản thân hay luyện tập và chơi đùa với nó, Ngải Thanh miễn cưỡng cười cười nhận lấy nước trái cây Hàn Tuyền rót cho cậu, khi đó cậu dám đánh nhau với Hàn Tuyền đúng là rất nguy hiểm. Thận trọng ngồi trên sofa, cậu rất khẩn trương, lần đầu tiên bước vào khu vực xa lạ này, giống như đang dò tìm bí mật của Hàn Tuyền mà cậu cảm thấy bản thân từ trước đến nay vẫn chưa hiểu rõ vậy, có chút thỏa mãn cũng có chút thích thú. Cậu cho rằng trong lòng Hàn Tuyền bản thân ít nhất cũng có điểm khác biệt, là người tồn tại chút điểm đặc biệt. Hàn Tuyền bên cạnh tùy tiện nửa nằm trên sofa, trong miệng ngậm một điếu thuốc, rất tự nhiên nhét điếu thuốc mình đã hút một nửa vào trong miệng Ngải Thanh.
Cả người Ngải Thanh đều đông cứng trên sofa, mắt không tìm được tiêu cự. Quên cả thở, hút một hơi liền bị sặc, ngay cả nước chanh trong tay cũng bị đổ ra ngoài.
“Đúng là ngu ngốc.” Hàn Tuyền vỗ vỗ lưng của cậu, nhận lấy nước chanh trong tay cậu, “Sao mặt của cậu đỏ quá vậy?”
Ngải Thanh còn chưa kịp nói, chuông cửa đã vang lên. Hàn Tuyền nhảy dựng lên, rất hưng phấn mà chạy đi mở cửa.
“Ngải Thanh… Hì hì…” Từ huyền quan truyền đến thanh âm của con gái, Ngải Thanh sửng sốt cả người, có dự cảm bất an, đúng là có hai cô gái đi sau Hàn Tuyền.
“Diệp Tử, đi qua tiếp đón bạn của tôi thật tốt đi.” Nói xong liền tiện tay đẩy cô gái kia lên người Ngải Thanh, Ngải Thanh cùng cô gái đều đỏ mặt, Hàn Tuyền cùng một cô bé khác cười rất lớn tiếng. Ngải Thanh để ý thấy cô gái trong lòng Hàn Tuyền không phải là người lần trước cậu gặp trên đường.
Diệp Tử là một cô gái rất cởi mở, đỏ mặt cũng chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nàng rất nhanh đã tìm được trọng tâm, loại lời tùy tiện nào cũng dám nói, đùa giỡn đủ chuyện trên trời dưới đất, nói đến Ngải Thanh mặt đỏ rần.
“Bạn của anh thật nhát gan!” Diệp Tử đoạt lấy điếu thuốc trong miệng Hàn Tuyền, trực tiếp tự mình hút.
“Cái đó… Chờ chút thì em sẽ biết cậu ấy nhát gan hay không nhát gan thôi!” Hàn Tuyền cười rất quái dị, cô gái bên cạnh cùng Diệp Tử đều đỏ mặt. Chỉ có Ngải Thanh một người ngồi một bên hút thuốc không ngừng, điểm giống nhau giữa cậu và bọn họ có lẽ chính là điếu thuốc này! Những lời bọn Hàn Tuyền cậu đều cái hiểu cái không, một khi đã hiểu rõ thì mặt sẽ ửng hồng, sau đó mọi người lại bắt đầu trêu chọc cậu. Hàn Tuyền cười đến cả người đều ngửa ra sau, khóe miệng không chút kiêng kỵ mà giương cao hết cỡ, Ngải Thanh nghĩ rằng có thể khiến hắn cao hứng như vậy thì cậu cũng không có vấn đề gì.
Một lát sau, Hàn Tuyền bảo Ngải Thanh gọi điện thoại về nhà nói hôm nay sẽ không trở về. Ngải Thanh tuy rất nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo. Điện thoại vừa cúp Hàn Tuyền liền thần thần bí bí đi bật đĩa.
Màn hình TV xuất hiện, Ngải Thanh mới hiểu được thư giãn theo như lời của Hàn Tuyền căn bản không chỉ có như vậy. Trên màn hình là hai người không một mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau, thiếu nữ xinh đẹp dáng người hoàn mỹ trên màn hình to đùng, nhìn một cái liền thấy không sót thứ gì, ngay cả nơi khó có thể mở miệng cũng nhìn thấy rất rõ ràng. Trong phòng đột nhiên yên tĩnh lại, ngay cả Diệp Tử vẫn không chịu an phận cũng dừng lại, chỉ còn lại âm thanh rên rỉ rõ ràng, giống như ở cạnh bên tai vậy, Ngải Thanh không nhịn được mà đỏ mặt. Cho dù không thích xem, nhưng cũng gánh không nổi phản ứng của cơ thể, dù sao cậu trong suốt mười bảy năm trước đây vẫn chưa từng bị kích thích như vậy.
Dùng gối sofa che khuất nơi xấu hổ muốn chết của bản thân, Ngải Thanh len lén nhìn sang Hàn Tuyền. Hàn Tuyền rất bình tĩnh tựa vào sofa, tay ôm cô gái bên cạnh, ngón tay lại vẽ vòng trên cánh tay cô gái, cô gái núp trong ***g ngực hắn nửa ngượng ngùng nửa chủ động dựa sát vào. Trong lòng Ngải Thanh nhất thời lạnh đi một nửa, lại lớn mật nhìn xuống cơ thể của Hàn Tuyền một chút, cả người nhất thời đều nóng lên, vội vàng thu tầm mắt về, trái tim đập *thình thịch thình thịch~*, ngay cả việc hô hấp cũng không nhịn được mà muốn run lên. Chỗ đó của Hàn Tuyền cũng đang trong trạng thái ngay cả che giấu cũng không che giấu được giống như cậu, Ngải Thanh chỉ xem một chút, cả người ngay cả hơi thở cũng bắt đầu trầm xuống, chỗ đó lại càng khó chịu hơn.
Đĩa mới phát được phân nửa, Ngải Thanh đã không chịu nổi, rất muốn đi vào nhà vệ sinh, nhưng ba người kia vẫn bình tĩnh ngồi ở đó, hại cậu không dám nhúc nhích, cuối cùng thực sự cũng không còn cách nào, bắt đầu im lặng lẩm nhẩm mấy từ tiếng Anh trong lòng. Nhưng tiếng rên rỉ ám muội rõ ràng kia giống như một câu thần chú mạnh mẽ chui vào tai cậu. Cậu sợ, từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp phải chuyện như vậy, cũng rất muốn phát tiết, nhưng cậu không muốn bị Hàn Tuyền nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế ngượng ngùng như thế này của cậu.
Đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng rên rỉ khe khẽ của con gái, không giống như trong TV. Ngải Thanh quay đầu lại, cả người gần như muốn bất tỉnh, Hàn Tuyền không ngờ lại đang ôm hôn cô gái kia, tay còn dò vào dưới váy cô gái, cơ thể hơi ngửa ra sau của cô gái được Hàn Tuyền đỡ lấy, hai chân lại phối hợp mà hơi mở ra. Ngải Thanh trợn to mắt, Hàn Tuyền hôn lên cổ cô gái, còn cười xấu xa với Ngải Thanh, ám chỉ cậu nhìn Diệp Tử bên cạnh.
Ngải Thanh lúng túng quay đầu đi chỗ khác, cả người lùi sâu vào sofa, giống như bị nước lạnh tạt ướt, nơi vốn khó chịu không ngờ lại dịu xuống. Mùa hè nóng bức dường như lộ ra một luồng khí lạnh.
Một bàn tay chậm rãi sờ lên chân của cậu, lập tức liền mò tới cái nơi kia. Ngải Thanh giống như bị điện giật mà nhảy dựng lên, tiện thể làm đổ đồ uống trên bàn trà, kèm theo cái ly từ trên bàn trà thủy tinh lăn xuống đất phát ra tiếng động rất lớn. Hàn Tuyền từ trong cổ của cô gái ngẩng đầu lên nhìn Ngải Thanh.
“Sao vậy?” Thanh âm của Hàn Tuyền có hơi khàn khàn, đều là con trai với nhau, Ngải Thanh biết hắn đang nhẫn nại.
“Anh hỏi cậu ta đi!” Diệp Tử cho Hàn Tuyền một cái liếc mắt, làm mặt lạnh, cũng không thèm nhìn Ngải Thanh, “Một chút công dụng cũng không có.”
“Tôi… Tôi…” Ngải Thanh nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của Hàn Tuyền, nhịp tim của cậu càng đập nhanh hơn, ánh mắt rõ ràng là không nỡ dời đi, nhưng đuôi mắt cậu vẫn thấy được phần ngực bị cởi cúc áo của cô gái, trong lòng nhất thời lấp đầy.
“Xin lỗi… Tôi phải về nhà!” Nói xong, ngay cả thời gian chờ Hàn Tuyền trả lời cũng không có liền bỏ chạy. Chạy nhanh đến nỗi balo cũng quên lấy. Chạy ào vào thang máy, tim còn đang đập điên cuồng, mãi cho đến dưới lầu cậu vẫn còn thở hổn hển. Sắc trời đã tối, gió đêm lành lạnh thổi đi sự bồn chồn của Ngải Thanh, nhưng lại không mang đi sự bất an của cậu. Cậu không dám ngồi xe bus, một mạch chạy thẳng về nhà.
Về đến nhà, cậu lần đầu tiên mới chín giờ đã leo lên giường, nhắm mắt lại nhưng vẫn luôn nhớ đến gương mặt ửng đỏ của Hàn Tuyền. Lăn qua lăn lại hết mấy tiếng đồng hồ, không ngờ vẫn nhịn không được mà đưa tay vào trong quần.
Đợi đến một khắc phóng ra kia, Ngải Thanh cuối cùng cũng bật khóc, cậu biết mình đã thực sự lún quá sâu.
Hôm sau, khi Hàn Tuyền đem balo tới, cậu lạnh lùng một câu cũng không chịu nói, nhận lấy balo xong liền đi vào lớp, Hàn Tuyền ở phía sau huýt sáo, tay đút vào túi quần rồi cũng bỏ đi. Vẻ mặt rất kỳ quái, nhưng khi Ngải Thanh xoay đầu nhìn lại, lại không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Hàn Tuyền rất đẹp trai, cho dù là đồng phục học sinh cứng nhắc, mặc trên người hắn cũng là một dáng vẻ bướng bỉnh không chịu khuất phục, tóc tai lúc nào cũng lộn xộn còn thích tùy ý vuốt ngược ra sau, Ngải Thanh không chỉ một lần bởi vì hành động này của hắn mà thất thần, nhưng… sau ngày hôm qua thì cậu còn có thể đứng bên cạnh người này sao? Từ đầu đến cuối cậu vẫn chưa từng muốn ở bên cạnh hắn, sau ngày hôm qua thì càng không thể nào.
Khoảng thời gian này trôi qua không tốt chút nào, nhưng Ngải Thanh vẫn cố gắng tiến về phía trước, kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới rồi nhưng cậu vẫn còn lo lắng đến thứ tình cảm bối rối không thể nói nên lời này, cậu rất áp lực, mỗi đêm đều mất ngủ, cả người nhanh chóng gầy xọp đi. Ngay cả ba mẹ cũng không nhịn được mà khuyên cậu nghỉ ngơi một chút, cho dù không thi đậu cũng không sao, vả lại thành tích của cậu vẫn luôn rất ổn định.
Kể từ ngày đó Ngải Thanh đã hoàn toàn bắt đầu tránh né Hàn Tuyền. Cho dù bị chặn lại, cậu cũng chỉ thản nhiên nói phải về nhà. Cường thế của Hàn Tuyền vào thời điểm này dường như cũng không có tác dụng, tình bạn giữa hai người đã không thể khiến bọn họ động thủ với nhau, trên thực tế thực sự chỉ có thể nhường đường.
Ngải Thanh cho tới bây giờ cũng không biết tính nhẫn nại của mình lại mạnh như vậy, dùng lý do muốn thi vào đại học không ngờ vẫn trốn được bảy tháng. Trong suốt khoảng thời gian đó Hàn Tuyền vẫn không biết chuyện Ngải Thanh không muốn gặp mặt hắn, sau khi tan học vẫn đi theo phía sau cậu, chuyển tiết cũng mượn thời gian đi vệ sinh mà lướt qua lớp cậu, ngồi trong lớp thì tâm tư cũng không khống chế được mà bay sang phòng học bên cạnh. Ngải Thanh cho rằng do áp lực học tập quá nặng, bị đè đến thở không nổi mới xuất hiện loại suy nghĩ này, nhưng thời gian càng ngày càng cấp bách thì loại suy nghĩ này trái lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Chuyện của Hàn Tuyền vẫn là trọng điểm để ‘tám’ trong trường, các nữ sinh rất thích bàn tán về hắn, các nam sinh lại hâm mộ hắn được một đám hắc y nhân đưa đi học vào ngày tựu trường, mỗi người đều hưng phấn miêu tả những khả năng chỉ có thể thấy trong phim ảnh, chủ nghĩa anh hùng của các cậu nhóc ở những năm cấp ba gấp rút đều ảo tưởng đến level vô cùng nhuần nhuyễn. Ngải Thanh yên lặng ngồi ở chỗ của mình, bài tập trên bàn một mục cũng làm chưa xong, nhìn đám chữ chi chít tựa như làn khói Hàn Tuyền nhả ra, một vòng lại một vòng trực tiếp thôi miên ý thức của cậu, sâu đậm tiến vào đầu của cậu.
Ngải Thanh gần như muốn hỏng mất rồi, mỗi ngày đều ôn tập đến một hai giờ cũng không buồn ngủ chút nào, sáng sớm đúng năm giờ thức dậy thì đầu óc lại bắt đầu mơ mơ màng màng. Khi đến trường cậu trước hết vẫn đến lớp như cũ, nhưng ma xui quỷ khiến sao mà cậu lại đi vào lớp học của Hàn Tuyền, giống như có cái gì đang hấp dẫn cậu vậy, cậu đến gần vị trí của Hàn Tuyền, ngồi đó mà bắt đầu thất thần, trong đầu lại xuất hiện dáng vẻ lúc lên lớp của Hàn Tuyền.
Khi bị đánh thức cũng là lúc Ngải Thanh mất mặt, mở mắt ra liền nhìn thấy gương mặt như cười như không của Hàn Tuyền. Người trong lớp học không nhiều lắm, cậu biết mình ngủ cũng chưa lâu, bởi vì hiện tại đã là lớp mười hai, tất cả mọi người sẽ không đi học muộn. Nhưng Ngải Thanh không biết Hàn Tuyền tại sao lại phải đến trường sớm như vậy.
“Tìm tôi có việc sao?” Hàn Tuyền đưa tay vén phần tóc bị đè lộn xộn trước trán của Ngải Thanh, “Hôm qua đọc sách muộn lắm sao? Chúng ta cũng đã có một khoảng thời gian rất lâu chưa chơi đùa với nhau, tôi còn nghĩ rằng cậu muốn quên người bạn như tôi rồi chứ?”
Ngải Thanh theo bản năng trốn về sau, dáng vẻ Hàn Tuyền ôn nhu như vậy dọa cậu sợ, trái tim đập không quy luật gần như muốn tiết lộ tâm sự của cậu, cậu rất mâu thuẫn, rất tham lam muốn tiến thêm một bước để chạm vào Hàn Tuyền, lại sợ bản thân sẽ muốn nhiều hơn nữa.
“Xin lỗi… Tôi… tôi đi nhầm lớp!” Ngải Thanh chậm chạp đứng dậy, ai ngờ cậu bởi vì thiếu ngủ quá lâu lại đứng dậy quá nhanh, trước mắt tối sầm, cả người liền ngã xuống đất.
“Ngải Thanh?” Cái gì cũng không nhìn thấy, lại nghe được thanh âm lớn khác thường của Hàn Tuyền, trong xoang mũi cũng là hương vị mang theo ánh mặt trời của Hàn Tuyền, rất nóng nhưng lại không muốn đẩy ra. Hay là hắn cũng có chút khẩn trương vì cậu! Ngải Thanh tham lam chìm vào giấc ngủ. Gần đây vẫn chịu đựng rất vất vả.
Thứ đầu tiên nhìn thấy sau khi tỉnh lại chính là gương mặt của Hàn Tuyền, đang cười hì hì cầm điếu thuốc chơi đùa.
“Tỉnh rồi sao?” Thấy Ngải Thanh tỉnh liền vội vàng cất nụ cười lại.
“Bây giờ là mấy giờ rồi?” Ngải Thanh có hơi ngượng ngùng mà quay đầu đi.
“Mười một giờ rưỡi trưa, tôi đã giúp cậu xin nghỉ rồi!” Hàn Tuyền nhét điếu thuốc vào trong miệng, suy nghĩ một chút lại lấy xuống, “Chuyện lần trước là tôi sai.”
“Cái gì?” Ngải Thanh nhất thời vẫn còn nửa chìm trong hỗn loạn, những lời của Hàn Tuyền cậu không tiêu hóa được.
“Tôi không biết rằng cậu không được!” Điếu bị Hàn Tuyền bẽ đôi rồi vứt đi, dáng vẻ cúi đầu của Hàn Tuyền thực sự giống như đang hối lỗi, tay không ngừng xé sợi thuốc lá trong tay, “Sau này Diệp Tử cũng nói cho tôi biết, cô ấy nói khi cô ấy tìm đến chỗ đó của cậu thì một chút phản ứng cũng không có.”
“Tôi…” Ngải Thanh nóng lòng, vừa nâng đầu lên liền không khách khí đụng phải lan can sắt phía sau, *kong~* một tiếng liền phát ra tiếng va chạm rất lớn.
“Tôi biết như vậy sẽ khiến cậu rất mất mặt!” Hàn Tuyền không nhịn được mà vứt điếu thuốc bị xé tan nát trong tay, đưa tay xoa xoa đầu Ngải Thanh, “Cùng lắm về sau không làm là được, tôi còn coi cậu là bạn, đám con gái thì nhằm nhò gì.”
Gương mặt của Ngải Thanh đen lại, máy điều hòa trong phòng y tế mở rất thấp, trên người cậu có đắp chăn. Những lời của Hàn Tuyền khiến cậu dở khóc dở cười, bàn tay đặt sau đầu cậu của Hàn Tuyền một chút cũng không hẳn là ôn nhu, nhưng cậu lại có phản ứng, cơ thể phía dưới chăn không kiềm chế được mà biến đổi, gương mặt của Ngải Thanh vừa đen lại vừa đỏ, cái gì cũng không nói ra được.
“Ê… Tôi đã không ngại, ngươi còn nhăn nhó cái rắm gì! Lần sau tôi mới rủ cậu đi chơi.” Hàn Tuyền không kiên nhẫn mà rút tay của mình về. Đứng dậy muốn đi.
“Hàn Tuyền…” Ngải Thanh gọi hắn lại, “Sau này đừng rủ tôi đi chơi nữa.”
“Ơ kìa! Sao cậu lắm chuyện quá vậy? Không phải không đứng nổi sao! Tôi không chê cậu, có nói gì cũng vô ích!” Hàn Tuyền lại lấy một điếu thuốc ra, không nhịn được mà châm lửa, suy nghĩ một chút lại cảm thấy không thích hợp, vẫn đặt xuống.
“Tôi còn phải thi!” Cái cớ này có dùng đến thối rữa cũng rất có hiệu quả, Ngải Thanh cắn môi rúc vào trong chăn.
“Ừm!” Chân của Hàn Tuyền vẽ lung tung trên mặt đất vài cái, “Được rồi! Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi! Chờ cậu thi xong tôi lại tới tìm cậu.”
Trên thực tế cho đến khi kỳ thi đại học có kết thúc thì Ngải Thanh cũng không định tìm Hàn Tuyền, Hàn Tuyền gọi điện thoại đến tìm cậu, Ngải Thanh không chút do dự liền từ chối. Dù sao bản thân về nhà thì Hàn Tuyền cũng không chặn được cậu, Hàn Tuyền lại một mực cam chịu cho rằng Ngải Thanh bởi vì chuyện đó mới không muốn gặp hắn, một đứa trẻ mười bảy tuổi nói lớn không lớn nói nhỏ cũng không nhỏ, loại chuyện đó đổi thành một ông chú năm mươi tuổi thì sẽ không cảm thấy không có gì đáng kể. Huống chi Ngải Thanh còn quá trẻ tuổi, Hàn Tuyền quyết tâm phải chiếu cố cậu, còn cậu thì quyết tâm phải rời xa người này.
Ngải Thanh dứt khoát mỗi ngày đều ở nhà ngủ một giấc dài, không ra khỏi cửa, không nghe điện thoại, thậm chí ngay cả kết quả thi cũng không xem. Giống như dự đoán của tất cả mọi người, Ngải Thanh thi đậu vào trường đại học tốt nhất, trường học cũng cách nhà rất xa. Cùng làm bạn với Ngải Thanh suốt mùa hè nóng bức này cũng chỉ có làn khói trắng của thuốc lá, ba mẹ sau khi biết cậu hút thuốc cũng không nói gì, chỉ nói cơ thể là của mình, muốn đối đãi như thế nào là chuyện của cậu.
Khi gặp lại Hàn Tuyền cũng là một tuần trước khi cậu sắp nhập học, Ngải Thanh lại trốn tránh nói muốn ra ngoài mua chút đồ, trước khi khai giảng mẹ rốt cuộc cũng lôi Ngải Thanh đã làm ổ trong phòng suốt ba tháng ra ngoài. Trùng hợp là Ngải Thanh ở trong cửa hàng lại đụng trúng Hàn Tuyền đang thử quần áo, cậu quay đầu muốn bỏ đi, lại bị mẹ kéo lại, sau đó cả người mang đầy quần áo bị mẹ nhét phòng thử đồ.
Hàn Tuyền tựa vào cửa phòng thử đồ cười với cậu, chờ khi mẹ Ngải ra ngoài chọn quần áo, hắn liền mở cửa chui vào phòng thử đồ của Ngải Thanh.