Đọc truyện Phương Lân Hảo Thổ – Chương 71: Thuở ngây ngô
Đây là một câu chuyện có nụ cười trong nước mắt. Có lẽ trong mặt một số người lại không thấy nụ cười, chỉ có nước mắt, thực sự chỉ có nước mắt.
Tuổi mười sau xanh mơn mởn, đứa học sinh đứng đầu trường chải tóc thật chỉnh tề, ngay cả cái nút áo trên cùng của đồng phục cũng được cài lại đàng hoàng đang bị người ta chặn ở con hẻm nhỏ phía sau trường học.
Dưới ánh hoàng hôn, Ngải Thanh bị đánh thành đầu heo, ôm chặt balo trong tay, sống chết cũng không chịu buông tay.
“Buông tay!” Một cậu bé ngậm cọng cỏ lủng lẳng trên miệng, giẫm lên tay của Ngải Thanh, “Ông đây cũng không phải đến cướp đồ của mày, chỉ muốn mượn sách bài tập của mày thôi mà, mày cảm thấy mất mặt đến mức như vậy sao?”
“Có bản lãnh thì tự mà làm, không có bản lãnh thì mày đánh chết tao đi.” Cơ thể gầy yếu của Ngải Thanh bị giẫm trong bùn đất, khắp người không có chỗ nào lành lặn, ngón tay bị giẫm đến máu tươi chảy ròng ròng, chỗ bị rách da cũng dính đầy bùn đất.
“Khá lắm! Vênh váo trước mặt thầy cô hả, hôm nay không chịu đưa bài tập thì tao sẽ đánh chết mày.” Mấy cậu bé lập tức vây lại, đã sớm không vừa mắt thằng bạn học có thành tích tốt này, thời học sinh đứa nào nổi bật giữa đám đông bao giờ cũng dễ bị cô lập.
Từ chính sách cô lập đến dùng lời nói để công kích, tất cả thủ đoạn đều không đánh ngã được Ngải Thanh, tụi nó rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn mà ra tay. Ngải Thanh ôm balo không chịu hé răng, tính cách của cậu từ nhỏ đã là như vậy, chuyện không muốn làm thì nhất định sẽ không làm. Hoặc là bạn tự làm tốt hơn cậu ấy, hoặc là bạn đánh chết cậu ấy đi.
“Không ngờ cậu lại chịu đòn hay như vậy nha!” Đường Lạc cười cười lấy cái ly trong tay Ngải Thanh ra, “Cậu uống nhiều rồi.”
“Tôi mới kể khúc đầu ông đã nói tôi uống nhiều rồi?” Ngải Thanh mỉm cười đẩy Đường Lạc một cái, “Sao hả? Ái tình của bản thân đại thu hoạch, bắt đầu đến đây nhai chuyện cũ bi thương của bạn thân hả?”
“Không phải…” Đường Lạc lúng túng, “Ngải Thanh, cậu từ trước đến nay chưa bao giờ xem báo sao?”
“Cái gì? Hắn ở đâu?” Môi Ngải Thanh nhất thời trắng bệch, có phần không rõ ý tứ của Đường Lạc, “Ông biết tôi chưa bao giờ xem mấy tin giải trí mà.”
“Ngải Thanh…” Đường Lạc cười gượng, “Tôi vẫn chưa gặp được hắn, nhưng báo chí hôm nay có đăng… hắn… hắn muốn đính hôn.”
Ngải Thanh vẫn luôn ung dung bình tĩnh, trong nháy liền hoảng loạn, cái ly bị đánh ngã, cả người từ trên ghế té lên người Đường Lạc.
“Cậu bình tĩnh một chút.” Đường Lạc đỡ lấy thân thể bất cứ lúc nào cũng có thể trượt xuống sàn nhà của Ngải Thanh.
“Đính hôn? Hắn… hắn đã trở về? Là chuyện lúc nào?” Ngải Thanh thì thào hỏi, cố gắng ổn định cơ thể.
“Hình như là chuyện của tuần trước.”
*Bịch~* Ngải Thanh từ trên người Đường Lạc trực tiếp ngã xuống đất, hai mắt trống rỗng nhìn sàn nhảy. Đã trở về từ tuần trước nhưng lại không đến tìm mình, bọn họ không phải là bạn tốt sao?
Cái thành phố nơi cậu lớn lên có rất nhiều nhân tố không ổn định, tuổi mười sáu của Ngải Thanh chính là một bước ngoặt, nếu ngày đó không phải bị đánh thì cậu cũng không quen được Hàn Tuyền, cái nhân tố không ổn định kia thực sự rất tốt đẹp. Dưới vẻ ngoài đẹp đẽ chính là linh hồn tà ác, mỗi nơi hắn dừng chân đều mang theo một loại quyết đoán, dọa đám người chuẩn bị đánh Ngải Thanh sợ đến thu cú đá về.
“Yo… Đây không phải là Đại ủy viên học tập Ngải sao?” Hàn Tuyền ngồi xổm xuống, ngón tay thon dài phủi sạch gương mặt của Ngải Thanh, móng tay không hề chạm vào da thịt của Ngải Thanh. Trong lòng Ngải Thanh run lên, đây là cảm giác gì, chắc là sợ hãi rồi! Nếu không thì tại sao tay lại buông lỏng, tại sao balo lại rơi xuống?
“Tôi bao che cho người này, không sợ chết thì cứ nhào vô đi!” Trên gương mặt trẻ con của Hàn Tuyền là cái mỉm cười mang theo một chút vẻ trưởng thành, quay đầu nhìn về phía mấy đứa trẻ đang đứng kia, rõ ràng là dáng vẻ không hề phòng bị, nhưng đứa nào đứa nấy cũng cảm thấy sợ hãi.
Hàn Tuyền là học sinh lớp bên cạnh, tin đồn về hắn có rất nhiều, chỉ có xấu không có tốt. Tình cảm con người rất kỳ lạ, vận may con người còn kỳ lạ hơn, giống như Ngải Thanh vào thời điểm cô đơn nhất lại gặp được Đường Lạc, giống như khi cậu cho rằng mình có thể buông xuống thì hắn lại trở về.
Hàn Tuyền cứu Ngải Thanh không có nguyên nhân gì khác, chẳng qua là hôm đó hắn cua được hoa khôi của trường bên cạnh, tâm trạng rất tốt.
“Tôi cần một thành tích tốt bình thường, cậu giúp tôi làm bài tập ha.” Cậu nhóc có giọng nói chín chắn hơn so với người bình thường, dáng vẻ mỉm cười có phần cố ý giả vờ trưởng thành.
Ngải Thanh lắc đầu, không đáp ứng.
“Được thôi… Tôi biết cậu không sợ bị đánh, khi nãy tôi cũng nhìn thấy. Có điều… cậu không biết rồi! Trên cái thế giới này còn có một loại người thích nhất những bé trai xinh đẹp như cậu… Bọn họ sẽ dùng thuốc lá châm lên người cậu… dùng roi da để đánh… Còn nữa… nơi này của cậu…” Ngón tay Hàn Tuyền lướt qua bả vai của Ngải Thanh, vẽ một đường xuống phía dưới, dừng lại trên cái mông của Ngải Thanh, “Bọn họ thích nhất là nơi chưa có ai chơi qua này!”
Cả người Ngải Thanh từ dưới đất nhảy dựng lên, ôm chặt balo, ngay cả gật đầu cũng không dám. Chỉ vì cái lý do kiên trì quá đáng có phần buồn cười không ngờ lại khiến cho cậu bị đánh một trận, cậu không dám, hắn không dám ăn thua với lời đe dọa của một tên ác ma nữa đâu. Gia đình Hàn Tuyền trong cái thành phố này là một thế lực không thể xem thường, hắn quen thói ỷ vào người nhà mà hoành hành ngang ngược ở trường, mặc kệ độ đáng tin của lời hắn nói là bao nhiêu, nhưng kiểu uy hiếp này cậu từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp qua, nghe thôi đã đủ đáng sợ rồi, huống hồ vẻ mặt của đối phương lại còn nghiêm túc như vậy.
Đó cũng là lần đầu tiên cậu được tiếp xúc với kiến thức về đồng tính, ngoại trừ cảm thấy đáng sợ thì một chút thiện cảm cũng không có. Balo bị rơi xuống đất, Hàn Tuyền cười hì hì nhặt balo của cậu lên, phủi sạch bụi đất phía trên rồi đưa đến trước mặt Ngải Thanh, “Sau này chiều nào tan học xong thì đến đây, tôi đưa bài tập cho cậu, sáng sớm cậu đứng ở đây đợi tôi.”
Ngải Thanh nơm nớp lo sợ nhận lại balo, vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, không dám nhìn Hàn Tuyền cao hơn cậu nửa cái đầu. Lần đầu tiên gặp nhau là tình huống như vậy, Ngải Thanh ngoại trừ sợ hãi thì cái gì cũng không có, yêu hả? Yêu từ khi nào? Bản thân Ngải Thanh e rằng cũng không nhớ được, khi đó nào biết yêu là cái gì, hạt giống được gieo trồng lúc nào đến cậu còn không rõ.
Bài tập của Hàn Tuyền hoàn toàn thuộc về Ngải Thanh, mỗi ngày hai người gặp nhau hai lần, sớm một lần tối một lần giống như mấy băng đảng ngầm trao đổi thông tin vậy. Ngải Thanh khi đó ngoại trừ sợ hãi thì không còn cảm giác gì khác, bỏ lại sách bài tập xong liền chạy đi.
Nếu như không có tai nạn giao thông ngày đó của Ngải Thanh, dám chắc Ngải Thanh với Hàn Tuyền sẽ tiếp tục bình bình đạm đạm trải qua hết cấp ba như vậy, nhưng buổi sáng hôm đó lúc Ngải Thanh ra khỏi cửa đã bị xe đạp đụng trúng, cũng không có chuyện gì, chỉ đau chân một chút, đi khám bác sĩ, buổi chiều ba ba đưa cậu đi học, buổi tối ba ba cũng đến đón cậu về, cho nên sách bài tập của Hàn Tuyền vẫn còn nằm trong balo của cậu, là sách bài tập của một vài môn.
Liên tiếp ba ngày liền Ngải Thanh đều được ba ba đưa đón, cho đến tận ngày thứ tư cậu mới tự mình đi học như bình thường. Kết quả còn chưa tới trường đã bị Hàn Tuyền chặn trong con hẻm nhỏ.
“Sao hả? Không muốn giúp tôi làm bài tập? Nên dùng cách này để đối phó với tôi?” Hàn Tuyền nhếch mép, bóp lấy cánh tay của Ngải Thanh, lực tay của hắn rất lớn, Ngải Thanh bị bóp rất đau, chỉ cần nhớ tới trọng tâm câu chuyện kinh khủng mà Hàn Tuyền đã nói vào lần đầu tiên gặp mặt, cậu liền sợ đến không dám nhúc nhích, mặc cho hắn bóp cũng không dám lên tiếng.
“Cũng vì chuyện này mà hôm qua ba tôi đã tới trường, ba tôi ông ấy rất bận, gặp thầy giáo một lần là tôi bị roi da đánh một trận, sao hả? Cậu từng nếm qua roi da chưa?” Hàn Tuyền vén tay áo lên, Ngải Thanh nhìn mấy vết roi mà sợ đến run rẩy.
“Cậu khá lắm! Không nói tiếng nào liền trả thù tôi như vậy? Hôm nay cậu định giải quyết chuyện này thế nào hả? Để tôi đánh một trận hay là bị tôi đánh một trận, cậu chọn đi!”
Bây giờ mới nghĩ tới việc Hàn Tuyền thực sự không có học thức, lời vô nghĩ như vậy cũng có thể nói ra, nhưng vào thời điểm đó Ngải Thanh vẫn là ngoài sợ hãi thì không tìm được cái gì khác. Gương mặt hoang mang dán chặt vào tường đang suy nghĩ nên bỏ trốn như thế nào cho thích hợp, nhưng mắt cá chân vẫn còn âm ỉ đau, đoán chừng là do đứng quá lâu.
“Chọn xong chưa?” Hàn Tuyền vung nắm đấm chuẩn bị giáng xuống người Ngải Thanh. Đối phương cũng còn là một cậu nhóc, nhưng nắm đấm lại lớn hơn Ngải Thanh một vòng, Ngải Thanh nhìn nắm đấm kia, âm thầm nuốt nước miếng. Rất muốn bỏ chạy, nhưng khả năng bị bắt trở lại là một trăm phần trăm đó!
“Không lên tiếng?” Hàn Tuyền thu nắm đấm về, lùi về sau hai bước, “Cậu cho rằng tôi không trị được cậu?”
Ngải Thanh chỉ nhớ rõ bản thân còn đang chê cười ý tứ trong lời nói của Hàn Tuyền thì trên bụng đã trúng một cước, thời điểm tinh thần vừa phục hồi lại bị đá vào bụng thêm một cước nữa. Rõ ràng đều là trẻ con, tại sao sức lực của đối phương lại lớn như vậy chứ?
Hàn Tuyền khi đó chính là một đứa trẻ tràn đầy thù địch, sự im lặng Ngải Thanh đánh thức thói bạo lực trong hắn rất tốt, từng quyền từng quyền đánh lên người Ngải Thanh, mỗi một quyền đều có thể khiến Ngải Thanh co rúm cả người, rất đau, thực sự rất đau, bây giờ muốn đứng lên cũng cảm thấy rất đau. Lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch khỏi vị trí, hồi đó môn sinh học của Ngải Thanh rất giỏi, đâu là dạ dày đâu ruột đâu là lá lách cậu đều biết rất rõ, hơi khom người bảo vệ những vị trí quan trọng của cơ thể, nhưng tất cả đều làm bằng thịt, đánh chỗ nào cũng đau hết à!
Không chịu nổi, thực sự là không chịu nổi. Ngải Thanh trở tay. Cậu chưa từng đánh nhau, lại không biết cái đẩy này lại bắt đầu trở thành tiền lệ động thủ của cậu về sau, thật ra đứng dậy phản kháng không khó, chỉ cần đưa tay ra là được rồi, dùng sức lực tương tự mà ‘hỏi thăm’ đối phương, không cần cân nhắc phải dùng kỹ xảo gì, chỉ cần quơ đến theo bản năng là được, chỗ nào đánh thuận tay thì đánh chỗ đó, rất đơn giản. Chẳng qua chân của cậu không thể dùng nhiều sức, lực tay cũng không lớn bằng đối phương, còn mất đi quyền chủ động, cuối cùng vẫn bị Hàn Tuyền cao to hơn cậu đánh như cũ, bị ép vào bức tường phía sau, đến khi cổ họng gần như không còn cách nào để nhúc nhích, Ngải Thanh mới bật khóc.
Trẻ con phồng mũi nói: “Tôi bị tai nạn giao thông, chân của tôi bị thương, tôi mới xin nghỉ nửa ngày, tôi…”
Cậu lần đầu tiên phản kháng thất bại, nhưng đổi lại có được một người bạn không mấy hòa hợp.
Hàn Tuyền buông tay, vẻ mặt sửng sốt mang theo không ít hối hận, lại bị tính bướng bỉnh của trẻ con mạnh mẽ che đậy.
“Thật là ngốc! Miệng dùng để làm gì hả? Làm bị đánh oan một trận.” Hắn còn dám lý luận!
Ngồi xổm xuống cuốn ống quần dính đầy bụi đất của Ngải Thanh lên, mắt cá chân vẫn còn sưng lên. Hàn Tuyền dùng ngón tay chọt thử một chút, Ngải Thanh càng khóc lợi hại hơn. Không phải chỉ vì đau chân, mà còn vì câu nói kia của Hàn Tuyền, rất đả thương người, trẻ con cũng có tự ái chứ bộ, cậu dùng cái chân bị thương kia đá văng Hàn Tuyền, bản thân cũng giật giật muốn đi.
“Đứng lại!” Hàn Tuyền từ dưới đất bò dậy, kéo quần áo của Ngải Thanh, “Cậu như vậy sao đi về được?”
“Không cần cậu lo!” Đánh cũng đánh rồi, lá gan của Ngải Thanh rất lớn. Hàn Tuyền đưa tay phủi sạch bụi đất trên người Ngải Thanh, đi tới trước người cậu, ngồi xổm xuống.
“Leo lên!”
“Để làm gì?” Giọng điệu của Ngải Thanh vẫn không thân thiện chút nào, với loại người như vậy có cái gì thân thiện để nói chứ.
“Leo lên!” Người kia bá đạo đưa tay kéo cánh tay của Ngải Thanh, cả người cậu liền ngã lên lưng Hàn Tuyền, tấm lưng cũng đầy bụi đất mang theo mùi đất sét, Ngải Thanh cứ ngẩn người để Hàn Tuyền cõng trên lưng, cho đến lúc bàn tay của hắn lướt qua cái mông của cậu, đặt lên bắp đùi của cậu, cậu mới hậu tri hậu giác nhớ tới những lời Hàn Tuyền đã nói vào lần đầu gặp nhau, trong ngực đập *thình thịch~*, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
(hậu tri hậu giác: chậm tiêu, chậm hiểu, nhận biết vấn đề một cách chậm chạp)
“Cậu là đồ ngốc hả? Cái gì cũng không chịu nói thì ai biết được suy nghĩ của cậu? Bị thương thì lên tiếng! Tôi đâu phải ác ma, cậu chịu nói ra sao tôi có thể đánh cậu được đúng không?” Dọc đường đi Hàn Tuyền không ngừng lải nhải. Ngải Thanh không nói gì, cho dù đến sau này của sau này cậu cũng không thể nói bất cứ thứ gì, cho dù biết đối phương đã trở về, biết đối phương muốn đính hôn, cậu cũng không thể nói bất cứ thứ gì.