Đọc truyện Phương Lân Hảo Thổ – Chương 7: Tình đơn phương trồi lên mặt nước
Bé mều đen: anh Lạc | Cái đầu lâu có trái trym trên đầu: TuTu | Bé mều nâu: bạn Ngải Thanh | Lấy hình bậy mà up lên xong thấy cũng hợp với nội dung ghê =]]
“Đường Lạc…” Buổi tối mấy hôm sau Kỷ Thần Tu đột nhiên lại xuất hiện trước cửa nhà Đường Lạc.
“Còn muốn biết gì nữa?”
Đường Lạc tựa vào cửa nhà mình, ngày đó sau khi Ngải Thanh ra về, Kỷ Thần Tu liền truy hỏi tất cả mọi thứ về Ngải Thanh. Đường Lạc cũng hiếm khi kiên nhẫn được như vậy, đem hết tổ tông tám đời của Ngải Thanh từng người từng người khai báo với Kỷ Thần Tu, ngay cả quá trình làm sao từ mối tình đầu lột xác trở thành cao thủ tình trường như bây giờ của Ngải Thanh cũng kể ra hết. Cho dù lúc đầu không xác định được suy nghĩ của Kỷ Thần Tu, nhưng hiện tại Kỷ Thần Tu tới gặp hắn chỉ để tán dóc về sở thích hàng ngày của Ngải Thanh, người đứng ngoài xem có ngu đến đâu cũng biết cậu ta đã trúng một loại độc mang tên nhất kiến chung tình.
(nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)
Đúng là đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma. Đường Lạc nín cười một bụng, Kỷ Thần Tu đúng là trẻ con, từ đầu năm nay người ta đã bắt đầu chỉ còn chơi qua đường thôi, nhưng cậu lại đem hết tất cả ra mà chơi, lúc trước cậu có lạ lùng cũng không tính đi, bây giờ còn chơi đến nhất kiến chung tình.
Thực ra thì hắn cũng chỉ muốn tốt cho Kỷ Thần Tu, không nói đến đủ loại khoảng cách giữa cậu và Ngải Thanh, chỉ nói về khoảng ngoại hình thôi, làm sao cậu có thể lọt vào mắt xanh của Ngải Thanh được chứ. Thay vì khiến Kỷ Thần Tu càng lún càng sâu, không bằng nói hết chuyện xấu Ngải Thanh cho cậu biết để cậu thấy khó mà lui.
“Tôi… Cái đó… Ngải Thanh thích loại người như thế nào?” Kỷ Thần Tu dường như đang cố khơi dậy lòng can đảm lớn lao của mình, nhìn dáng vẻ nhất cổ tác khí của cậu, rất có khí thế của tráng sĩ bị gãy cổ tay nha. Đường Lạc thầm cười.
(cổ tác nhất khí: một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm, ý nói nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc)
“Hả?” So với trước kia bị Kỷ Thần Tu dây dưa đến không còn biện pháp nào, bây giờ có thể trêu chọc cậu, Đường Lạc thực sự rất đắc ý.
“Tôi… tôi… tôi là muốn hỏi…” Khí thế có được nhờ nhất cổ tác khí khi nãy đã bị xì ra hết, Kỷ Thần Tu lại bắt đầu trở nên đáng thương, lời nói đứt quãng cho thấy sự nhu nhược và vô cùng lúng túng của cậu.
“Muốn hỏi nó có thích con trai hay không chứ gì?” Đường Lạc dứt khoát ngắt lời Kỷ Thần Tu. Đối phương thực sự bày ra một bộ dáng vẻ bị hù đến hoảng sợ, miệng há rất lớn.
“Chính xác mà nói, Ngải Thanh nam nữ ăn tất.”
“Gì?” Kỷ Thần Tu ngẩng đầu, nhìn Đường Lạc chằm chằm, nửa ngày sau mới mở miệng phun ra được một câu, “Tôi… tôi thích… đàn ông… anh không cảm thấy kỳ lạ sao?”
“Hả?” Đường Lạc không nghĩ tới Kỷ Thần Tu lại hỏi như vậy, điều nên hỏi tiếp theo vào lúc này không phải là Ngải Thanh thích type con trai như thế nào sao?
“Chuyện này… Tôi… tôi… Anh có xem thường tôi không?” Giống như đang tự hỏi cho bản thân nghe, Kỷ Thần Tu cúi đầu, đáng thương nắm chặt lấy góc áo T-shirt của mình.
“Đương nhiên là không rồi!” Đường Lạc dứt khoát trả lời, giỡn hoài! Nếu như hắn xem thường Kỷ Thần Tu thì không khác gì đang xem thường chính hắn. Có điều chuyện Kỷ Thần Tu là đồng loại của hắn cũng hoàn toàn không bất ngờ cho lắm, chỉ là hiếu kỳ một người như vậy làm sao lại có thể tiếp thu tính hướng khác người của mình.
“Thiệt hả?” Ánh mắt của Kỷ Thần Tu sáng lấp lánh sau cặp mắt kính, khóe miệng cong lên, “Anh đúng là người tốt, tôi ở chỗ này chỉ có mình anh là bạn… May mà anh không có xem thường tôi…”
Đường Lạc kinh ngạc… Hắn gần như cái gì cũng chưa từng làm đã được người trước mắt tín nhiệm, giống như một của nợ không hiểu từ đâu bay ra rồi rớt xuống đầu mình, có điều trong mắt của Đường Lạc đây chỉ là lời ngợi khen dỗ dành mà các tay thương gia chuyên dùng để dụ dỗ khách hàng.
“Cám ơn anh… Tôi từ trước đến giờ vẫn không đủ can đảm…” Kỷ Thần Tu đột nhiên nhào vào lòng Đường Lạc, dùng sức ôm lấy bờ vai của hắn. Đầu còn mạnh mẽ vùi vào hõm vai Đường Lạc, không ngừng lải nhải nói “Cảm ơn…”
Người nọ không ngừng nói cảm ơn, khiến Đường Lạc sợ đến mức ngay cả động tác đẩy ra cũng quên mất, chiều cao của hai người cũng không chênh lệch là bao nên khi Kỷ Thần Tu ngẩng đầu nói chuyện, vừa đúng đối diện với ánh mắt của Đường Lạc. Đường Lạc cau mày, trong lòng hoàn toàn là tư vị bị ép trúng thưởng, nhưng… ánh mắt chôn sau cặp mắt kính vừa cũ vừa xấu của Kỷ Thần Tu lại tràn ngập nước mắt, Đường Lạc làm sao lại không hiểu loại tư vị này được, thời điểm lần đầu tiên có người chấp nhận tính hướng của bản thân, cái loại tư vị gần như ngay cả tim cũng muốn vội vã móc ra giao cho đối phương, trong lòng vẫn hiểu rõ, mọi người đều là người cô đơn, đều cần có một người đến thấu hiểu, người vượn Kỷ Thần Tu cũng giống như vậy. Đường Lạc đột nhiên cảm giác được hình như mình rất giỏi trong những chuyện như thế này.
(tư vị: mùi vị, cảm giác đặc trưng của một sự việc)
An ủi Kỷ Thần Tu không có nghĩa là Đường Lạc sẽ tốt bụng giúp cậu theo đuổi Ngải Thanh. Trái lại vào ngày hôm sau, từ sáng đến tối Đường Lạc đều nở nụ cười, ngồi làm việc trong văn phòng cũng nhịn không được mà muốn bật cười, buổi chiều lúc tan tầm thì không đợi Ngải Thanh gọi, liền nói hết mọi chuyện xảy ra ở nhà vào ngày hôm qua cho cậu biết, tiếp theo thành công chứng kiến sự suy sụp trên khuôn mặt xinh đẹp mà theo Kỷ Thần Tu nói là ‘tìm không ra từ thích hợp để miêu tả’ của Ngải Thanh.
“Đệch… Những chuyện còn lại bao gồm cả việc xét duyệt bản thảo, ông tự đi mà thảo luận với cậu ta, tôi không đi đâu!” Ngải Thanh làm mặt khổ, đem các tài liệu cần phải trả lại cho Kỷ Thần Tu đang cầm trong tay vứt hết lên trên bàn của Đường Lạc.
“Vậy cậu muốn cậu ấy đến tận tòa soạn tìm người phải không?” Đường Lạc cố nhịn cười, cố ý kích động Ngải Thanh. Ngải Thanh từ trước đến nay vẫn rất cao ngạo, có thể áp chế được nhuệ khí của cậu thực sự là cơ hội ngàn năm có một nha!
“Ông thực sự không thể để yên cho tôi sống tốt được hả! Có phải ông muốn cho tất cả mọi người trong tòa soạn này đều chứng kiến thấy cái cảnh cậu ta dùng loại ánh mắt như nhìn thấy thức ăn mà nhìn tôi hay không?” Ngải Thanh phát hỏa, chân mày nhíu chặt lại một chỗ, gần như không tách ra được.
“Không nghiêm trọng đến vậy chứ! Thực ra thì người ta thực sự rất tốt, cũng bởi vì quá đơn thuần, cho nên không thể nào hiểu nổi những suy nghĩ phức tạp của người khác!” Clgt? Đường Lạc kinh ngạc bụm miệng mình lại, mình đang nói tốt cho Kỷ Thần Tu, sao có thể như vậy được chứ?
“Hừ… Phải không đó? Không phải ông nói cậu ta không thích đàn ông sao?” Ngải Thanh càu nhàu, trên khuôn mặt dễ nhìn tất cả đều là bất mãn, “Ông… lại còn nói giúp cậu ta, tôi có còn là bạn của ông không vậy?”
“Chuyện này… Không thể đem lý lẽ bình thường áp dụng lên người cậu ta được.” Đường Lạc chột dạ sờ sờ mũi. Người như Kỷ Thần Tu nếu như có thể dùng những lý lẽ bình thường để phân tích thì thực sự là rất kỳ lạ.
“Cậu sợ?” Đổi đề tài, lợi dụng thói kiêu ngạo của Ngải Thanh, Đường Lạc thành công đá cái chủ đề giúp Kỷ Thần Tu bào chữa sang một bên, “Không ngờ cậu lại cho rằng bản thân cậu không vượt qua nổi công tác kế tiếp nha?”
“Cut… Tôi nói không giải quyết được chuyện này hồi nào?” Ngải Thanh bất mãn đập bàn.
“Hừ… Hoan nghênh cậu thường xuyên đến giao lưu với người vượn tiên sinh của chúng ta.” Giọng nói hài hước hiếm thấy của Đường Lạc vang lên.
“Đường Lạc…” Ngải Thanh nhướn mày, “Hình như ông rất thích nhìn tôi gặp nạn ha? Có điều…”
Không để ý đến trêu chọc của Đường Lạc, Ngải Thanh bỗng lấy một phần tài liệu từ đáy cặp ra, “Tạp chí của chúng ta có muốn đăng bài phỏng vấn của Tiểu Hoành không?”
“Không cần thiết!” Đường Lạc biến sắc, cầm lấy tư liệu Ngải Thanh đã giúp Kỷ Thần Tu chỉnh lý được đặt trên bàn lúc nãy cho vào trong cặp, đứng dậy.
“Đường Lạc! Ông không nên đụng đến người này liền đánh mất tất cả lý trí như vậy nữa.” Ngải Thanh đứng dậy, vội vàng kéo Đường Lạc lại, “Chuyện của hai người đã sớm trở thành chuyện của quá khứ rồi, ông làm ngành tạp chí, cậu ta làm ngành thiết kế thời trang, trừ phi cậu ta không muốn, hai người bao giờ cũng có thể chạm mặt nhau. Huống chi hiện tại cậu ta đã có tên tuổi trong giới thời trang, lần này trở về nước, các tạp chí lớn đều tranh nhau muốn phỏng vấn cậu ta, nhưng trợ thủ của cậu ta lại đến đưa tới cho tôi cái này… Tôi mặc kệ ý đồ của cậu ta là gì, nhưng chúng ta là người làm tạp chí, đứng ở góc độ lợi ích, chúng ta cũng không bị tổn thất gì. Nếu như ông thực sự muốn từ chối, cho tôi xin một lý do.”
“Cậu thì biết cái gì? Tôi không cần phải giải thích với cậu!” Đường Lạc lạnh lùng, gạt cánh tay của Ngải Thanh ra, “Chỉ cần tôi còn ngồi ở cái vị trí này, tạp chí của chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ đăng những thứ về cậu ta, bài phỏng vấn của cậu ta, thiết kế của cậu ta, kể cả fashion show của cậu ta, còn nữa… tôi cũng mong rằng từ nay về sau vĩnh viễn cũng sẽ không nghe thấy những tin tức về cậu ta từ miệng của cậu nữa, bằng không chúng ta chỉ có thể làm đồng nghiệp.”
“Đường Lạc!” Ngải Thanh xanh cả mặt.
“Tôi tan ca đây, ngày mai tôi có việc phải ra ngoài, chủ nhật nhớ đến nhà tôi để nói chuyện với Kỷ Thần Tu.” Nói xong, đầu cũng không quay lại mà đi thẳng ra cửa.
Ngải Thanh thở dài, cất tài liệu xong, tay đút vào túi quần, lấy ra một mảnh giấy, trên đó có viết một chuỗi những con số.
“Mong anh có thể đưa cái này cho tổng biên tập Đường.” Thời điểm trợ thủ của Tiểu Hoành đưa tài liệu tới, chỉ nói duy nhất một câu như vậy. Vết thương theo thời gian sẽ dần tan biến, nhưng đau đớn nằm dưới phần da thịt liền miệng kia lúc nào cũng âm ỷ đau, chút ân huệ này sao có thể so với sự phản bội tê tâm liệt phế của quá khứ chứ.
Ngải Thanh cầm mảnh giấy kia, xé rồi ném vào thùng rác. Tên Đường Lạc này tuy không có lương tâm, nhưng làm bạn với hắn cũng không tệ lắm. Kiểm tra lại số tài liệu đã cất, cũng có thể về nhà được rồi. Cấp dưới biết phục tùng mệnh lệnh mới có thể sống sót lâu dài! Tiền thưởng tháng này chắc chắn sẽ không có vấn đề gì. Ngải Thanh cười híp mắt.