Phương Lân Hảo Thổ

Chương 63: Trấn nhỏ Giang Nam


Đọc truyện Phương Lân Hảo Thổ – Chương 63: Trấn nhỏ Giang Nam

Trên bàn trà có đặt một mảnh giấy, trong cái gạt tàn thuốc vẫn còn nửa điếu thuốc đang hút dở, Đường Lạc tựa vào sofa, điện thoại bị ném sang một bên, giọng nữ lạnh như băng ở bên trong vẫn đang lần lượt dùng tiếng Trung và tiếng Anh để thông báo.

“Xin lỗi! Số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy.”

Trong lòng Đường Lạc một chút trùng xuống cũng không có, nửa tiếng trước hắn đã đặt vé máy bay cho ngày mai rồi. Hắn không biết Ngải Thanh lấy được địa chỉ từ nơi nào, lúc đó trong lòng đã nóng lên, không chút suy nghĩ liền chạy đi đặt vé máy bay, bây giờ nghĩ kĩ lại thì thấy có gì đó không ổn lắm. Hắn không biết thái độ của Kỷ Thần Tu, cũng không biết mục đích bản thân đi chuyến này rốt cuộc là gì? Hắn thậm chí còn không biết cái địa chỉ này có đúng hay không?

Điện thoại gọi rất nhiều lần đều chỉ nhận được một kết quả, gọi nữa cũng phí công. Đường Lạc tựa vào sofa, lại châm thêm một điếu thuốc, theo điếu thuốc đang cháy dần, Đường Lạc càng thấy không ổn.

Câu hỏi mơ hồ trong quá khứ bị khói thuốc mờ ảo lôi ra từng chút từng chút một. “Nếu như em bị bắt về nhà, anh có đến tìm em không?” Kỷ Thần Tu đã từng hỏi hắn như thế không chỉ một lần. Đường Lạc lần đầu tiên cảm thấy mình lại ngu như vậy, người kia từ trước đến nay đều đặt tình cảm ở những nơi mà hắn có thể thấy được, nhưng bản thân hết lần này đến lần khác phức tạp hóa mọi thứ, lúc nào cũng chỉ nhìn ra xa. Thật ra người phức tạp là Kỷ Thần Tu, người đơn giản mới chính là hắn, thậm chí Đường Lạc còn cảm thấy bản thân cho tới bây giờ cũng chưa từng thấu hiểu cậu.

Cảm thấy hơi áy náy, nếu như không phải do hắn không biết, thì lần tranh cãi đó đã không xảy ra! Dập tắt điếu thuốc trong tay, Đường Lạc đứng lên bắt đầu thu dọn hành lý, có phần vội vàng.

Thời tiết lạnh như vậy, quần áo lúc nào cũng phải mang gấp đôi, lúc đặt vé máy bay cũng tiện thể nhờ Tiểu Tranh giúp hắn xin nghỉ nửa tháng. Từ lúc vào làm đến nay hắn rất ít khi xin nghỉ, nửa tháng nghỉ phép này nhất định có thể xin được, chuyện công việc cũng không thành vấn đề, hắn rất yên tâm về cấp dưới của mình. Vấn đề bây giờ chỉ có một, đó chính là trong nửa tháng này có thể mang người kia về được hay không? Đường Lạc căn bản cũng không có nắm chắc.

Bàn tay đang bỏ quần áo vào vali tạm dừng một chút, nếu như thời gian nửa tháng cũng không đủ mang người trở về thì phải làm sao? Suy nghĩ một lúc bản thân cũng không nhịn cười được, thật đúng là không giống hắn chút nào, dựa theo tính cách của hắn thì cho dù không nắm chắc phần thắng cũng không sao, chỉ cần làm hết khả năng là được. Có lẽ đã quá lo lắng rồi.

Cho dù lo lắng, nhưng vẫn cứ không nhịn được mà tưởng tượng tình huống lúc hai người gặp lại nhau. Nghĩ đến đó trong lòng liền ấm hẳn lên.

Máy bay cất cánh vào rạng sáng ngày hôm sau, mãi cho đến hơn một giờ trưa mới đến nơi. Vừa ra khỏi sân bay, một trận mưa bụi đã nhào đến trước mặt, cả mặt đều bị tạt ướt hết, thành phố Giang Nam cho dù là nhà cao tầng cũng mang theo vẻ mềm mại, trong không khí cũng đầy ắp vẻ ngần ngại giống người con gái vậy, dịu dàng như nước lôi kéo lòng người, Đường Lạc có phần thích nơi này, cũng bởi vì cơn mưa bụi tạt vào mặt kia.


Đường Lạc dọc đường ngồi hết mấy chuyến xe lại đi không ít chặng đường oan uổng, cuối cùng cũng đến nơi. Đường Lạc rất ít khi đi du lịch, không phải là không có thời gian, chủ yếu là do không có bạn bè, bắt chuyện với người khác lại là chuyện hắn không thể nào làm được, hắn cho rằng ra ngoài du lịch còn phải giao thiếp với người trong đoàn du lịch là chuyện rất tốn sức, rõ ràng là thời gian dùng để thư giãn lại phải nghĩ đến loại quan hệ giữa người với người này thực sự không có lợi ích gì. Cho nên đây chính là lần đầu tiên hắn đến trấn nhỏ Giang Nam.

Hắn có chút kinh ngạc, đã sớm nghe nói nơi này có rất nhiều cảnh đẹp, đích thân đến rồi mới có thể cảm nhận sâu sắc được vẻ đẹp trong đó. Kỷ Thần Tu không ngờ lại sinh sống ở một nơi như vậy?

Trấn nhỏ trong cơn mưa bụi thoạt nhìn rất u buồn, xa xa còn có thể nhìn thấy núi xanh cùng sương trắng vây quanh chóp núi, trấn nhỏ nằm dưới chân núi như được thân núi phía trên che chở. Thấp thoáng có thể thấy được một cây cầu nhỏ, dường như còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy *ào ào~* bên dưới. Đoán chừng bởi vì có liên quan đến việc là danh lam thắng cảnh, cho nên dù trời đổ mưa vẫn có không ít người che dù đạp lên con đường đá lãng mạn như thể đi dưới ánh mặt trời. Đường Lạc khịt mũi khinh bỉ, song chỉ cần nghĩ đến Kỷ Thần Tu lớn lên ở nơi này, hắn liền không thể không ghen tỵ, có lẽ cũng chỉ có nơi tốt đẹp thế này mới có thể nuôi được một người kỳ lạ như cậu.

Bầu trời u ám bao giờ cũng dễ dàng khiến người ta lầm tưởng rằng hoàng hôn kéo đến quá sớm. Đường Lạc đành phải tìm một chỗ dừng chân trước, chọn một khách sạn mang chút hương vị của vùng sông nước, ngay cả vật dụng trong nhà cũng mang hơi hướng hoài cổ, cửa sổ chạm trổ thoạt nhìn cũng đủ khiến người ta không nỡ dời tầm mắt, cái gì cũng hết sức tinh xảo. Có lẽ… dù không mang được Kỷ Thần Tu trở về, nhưng có thể đến đây một lần, được ngắm nhìn nơi cậu đã từng sinh sống thì cũng không có gì để hối tiếc. Ôm suy nghĩ như vậy, Đường Lạc một khắc cũng không dừng lại, ném đồ đạc xuống liền vội đến ngay cả dù cũng không mang theo đã chạy ra ngoài.

Vừa chạy ra ngoài đúng lúc lại có một đoàn du lịch đi ngang qua, Đường Lạc liền theo sau đoàn đi vào cổ trấn có lịch sử lâu đời.

“Mộng lý Giang Nam, thủy hạng thạch kiều, chẩm hà nhân gia, tháp ảnh chung thanh, thâm tỉnh lạc hoa.” Không nhớ rõ câu này là do ai viết, nhưng người đó chắc chắn nhất định phải rất yêu nơi này.

(Xem chú thích ở cuối bài)

Vừa bước lên con đường lót đá xanh, Đường Lạc liền trở nên rất bình tĩnh, một chút tâm tư muốn ngắm phong cảnh cũng không có, từng bước một theo chân đoàn người đi về phía trước, từ ngõ nhỏ này lại xuyên qua một ngõ nhỏ khác. Con người đến nơi này cũng sẽ không tự chủ được mà trở nên tốt bụng, người đi cùng còn rất hào phóng chia nửa cây dù cho Đường Lạc.

“Ở đây tốt thật, nếu tôi có thể sống ở chỗ này thì tốt quá rồi.” Đây chính là nỗi lòng của một bé gái ngây thơ, lời nói ra cũng chính là điều khiến nhiều người mong muốn.


Đường Lạc đút tay vào túi quần, thật ra lúc này hắn hẳn là phải đi tìm Kỷ Thần Tu trước tiên, nhưng bước đến nơi này hắn lại bắt đầu do dự. Trong lòng rất bất an, hắn có cảm giác bản thân dường như sẽ không dẫn Kỷ Thần Tu đi được.

Mơ hồ nghe được hướng dẫn viên du lịch đang giới thiệu một quán trà, các du khách vừa nghe thấy liền la hét đòi phải vào nếm thử rồi mới chịu đi tiếp, Đường Lạc mơ mơ màng màng cũng bị chen lấn đẩy vào trong.

Bên trong có hương trà rất dễ chịu, vừa vào trong đã có người phục vụ đưa cho một cái khăn mặt, Đường Lạc sửng sốt, nơi này phục vụ đúng là rất chu đáo, nhìn kỹ lại mới phát hiện giữa nhiều người như vậy chỉ có hắn là được đãi ngộ như vậy. Bên cạnh có người trêu chọc, bắt đầu nói đùa với người phục vụ, người phục vụ để khăn mặt lại, chạy đi với vẻ mặt ngượng ngùng, Đường Lạc cười cười không thèm để ý, cả người đều bị mưa bụi tạt ướt, hắn thực sự cần một cái khăn khô ráo.

“Xin hỏi anh muốn uống loại trà nào?” Đổi thành một người khác đến tiếp đãi Đường Lạc, một cô gái còn trẻ mặc trang phục khác với người phục vụ khi nãy, Đường Lạc đoán nàng nhất định không phải là người phục vụ.

“Cảm ơn… Tôi… Tôi chỉ muốn đến trú mưa.” Đường Lạc không định nói mình bị người phía sau đẩy vào đây.

“Anh đến để du lịch sao?” Cô gái mỉm cười đánh giá Đường Lạc, không có chút môi trường kinh doanh nào, cũng không vì Đường Lạc không phải đến để uống trà mà trở mặt.

“Tôi đến để tìm người.” Cô gái này quá điềm tĩnh, Đường Lạc ngay cả ý nghĩ nói dối cũng chưa kịp nảy sinh thì đã buột miệng nói ra.

“Chỗ của chúng tôi có lẽ không có người anh tìm.” Cô gái mời Đường Lạc ngồi xuống một cái bàn bên cạnh, vẫy vẫy tay với cô gái đứng bên cạnh quầy lễ tân, ý tứ đã quá rõ ràng, trên bàn có một bộ trà cụ, cô gái có lẽ muốn pha trà mời Đường Lạc.


“Tôi không uống trà!” Đường Lạc đoán được ý của nàng, vội vàng lắc đầu.

“Tôi mời anh!” Cô gái nhận lấy nước sôi mà người phục vụ đưa, loay hoay với bộ trà cụ đặt trên bàn một cách cẩn thận, “Ở đây dĩ nhiên không uống được loại trà ngon hảo hạng, nhưng có lẽ anh sẽ không để ý đâu ha.”

“Uống trà thật ra phải có tâm tình, anh hiện tại cũng không phù hợp lắm.” Cô gái này thực sự rất mạnh mẽ, chẳng qua là cử chỉ tao nhã của nàng rất đúng mức nên không thể hiện ra, nhưng từ một loạt động tác này, Đường Lạc đã hiểu được cái này căn bản chính là cảm giác bị áp bức đến không còn cách nào để từ chối. Rất kỳ lạ, hắn không có biện pháp để từ chối. Là bởi vì vẻ thuần phác của con người nơi đây nên hắn mới nhiệt tình như vậy?

“Sao cô biết ở đây không có người tôi muốn tìm?” Đường Lạc vẫn còn canh cánh trong lòng những lời cô gái nói vào lúc đầu. Nàng dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy.

“Anh nghĩ anh có thể tìm được không?”

“Tôi là do tình thế bắt buộc!” Không biết tại sao Đường Lạc luôn cảm thấy trong giọng điệu của cô gái này mang đầy vẻ hoài nghi, thậm chí còn có một chút châm biếm. Hắn với nàng không quen biết nhau, nàng dựa vào cái gì mà xem thường hắn như vậy?

“Là người yêu của anh sao?”

“Đúng!” Do dự một chút nhưng Đường Lạc vẫn thành thật trả lời.

“Cô ấy rời bỏ anh?”

“Đúng!” Ánh mắt của cô gái rất thiêu đốt, Đường Lạc có phần chống đỡ không nổi.

“Hai người cũng không phải vì hết yêu mà xa nhau…”


“Đủ rồi!” Đường Lạc không chịu nổi nữa, tặng cho cô gái vẻ mặt đen xì, mặc dù tác phong của hắn đang nhắc nhở hắn phải dịu dàng với phụ nữ, nhưng hắn không thể chịu nổi bị người khác dùng vẻ không nghiêm túc như vậy để suy đoán mối quan hệ giữa hắn Kỷ Thần Tu.

“Mấy tình tiết này tôi nghe nhiều rồi!” Cô gái cũng không vì sắc mặt của Đường Lạc mà thay đổi giọng điệu, động tác trên tay vẫn nhanh nhẹn như cũ, tới tới lui lui ngay cả tiếng tách va vào nhau cũng không có, ngoại trừ âm thanh ồn ào của những người khác trong gian phòng, cái gì cũng không nghe được. Cô gái tự tin đến khó hiểu, rõ ràng là ‘tám’ chuyện của người ta, nhưng lại điềm tĩnh như thể người ta chủ động xin nàng lắng nghe chuyện của hắn vậy. Thái độ của nàng khiến Đường Lạc hơi khó chịu, cho nên hắn cũng không thèm để ý tới.

“Anh và bạn gái không phải chỉ vì một chút chuyện vặt vãnh mà xa nhau, con người đôi khi không phải vì hết yêu mà mỗi người đi một ngả, nhưng cũng không thể vì có tình yêu mà chung sống với nhau được. Chỉ có tình yêu thôi thì vẫn chưa đủ!” Cô gái nói rất kiên định, nụ cười vẫn không hề nhạt đi, ngón tay thon thon cầm cái tách đưa đến trước mặt của Đường Lạc, dường như đang dùng thái độ mạnh mẽ ép buộc Đường Lạc phải nếm thử tách trà này, động tác này rất quen thuộc, lại khiến Đường Lạc cảm thấy không thích hợp.

“Xin lỗi… Tôi thực sự không phải đến để thưởng thức trà.” Đường Lạc không nhận tách kia trà, đứng dậy muốn bỏ đi. Cô gái nói chuyện rất có đạo lý, nhưng lọt vào tai lại khiến hắn cực kỳ bài xích, trong lòng cũng rất khó chịu.

“Anh cho rằng anh có thể tìm cô ấy trở về? Lòng dạ của phụ nữ không kiên định như anh nghĩ đâu…”

“Xin lỗi… Tôi không hề quen biết với cô, không cần thiết phải nhiều lời với cô như vậy.” Nhìn cơn mưa bụi ngoài cửa sổ, trời cũng sắp tối, cho dù ngày hôm nay không có đi tìm Kỷ Thần Tu, hắn cũng muốn đi xem nơi ở của Kỷ Thần Tu một chút, dù chỉ xem một chút thôi cũng tốt lắm rồi.

“Cảm ơn trà của cô…” Đường Lạc bước được một bước, đột nhiên lại quay trở lại, khom lưng tới gần cô gái kia, “Người ấy của tôi không phải là cô ấy, cậu ấy là đàn ông.”

Hòa nhau một ván như trẻ con hơn thua với nhau, Đường Lạc mỉm cười bước ra khỏi cửa.

Chú thích:

Mộng lý Giang Nam, thủy hạng thạch kiều, chẩm hà nhân gia, tháp ảnh chung thang, thâm tỉnh lạc hoa: có nghĩa là ‘Giang Nam trong mộng, đường kênh cầu đá, nhà nằm bên sông, bóng tháp tiếng chuông, giếng sâu hoa rụng’. Theo những gì Lợi Anh tìm được thì nó là một câu giống như slogan để giới thiệu những nét đặc trưng nhất của vùng sông nước Giang Nam. Lợi Anh đã ráng tìm bản dịch thơ nhưng không có, nên đành phải dịch sát nghĩa sao cho mọi người dễ hiểu thôi chứ sẽ không được hay như dịch thơ đâu, mọi người thông cảm nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.